Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 179: Đồng tâm kết lưu ly(3)



Thẩm Duệ nghe thấy vậy, anh thở dài một tiếng: “Sai thì cũng sai rồi, em không tới cầu xin cô ấy tha thứ, trốn ở đây uống rượu tự trách thì có tác dụng gì? So với em, đau khổ mà cô ấy phải chịu còn nhiều gấp bội.”

“Em có tư cách gì để cầu xin cô ấy tha thứ? Cô ấy nói cô ấy hận em, cô ấy chê em bẩn.” Thẩm Ngộ Thụ nghẹn ngào nói, nhớ tới ánh mắt ghê tởm của cô, anh lại khó chịu không thở nổi, sao còn dám đứng trước mặt cô được?

“Thế nên, em cứ định thỏa hiệp như vậy à? Em làm sai, ngay cả lời xin lỗi chân thành hay hối hận cũng không có, em dựa vào cái gì mà đòi cô ấy vui vẻ tha thứ cho em?” Thẩm Duệ sắc bén nói.

Ánh mắt Thẩm Ngộ Thụ mong đợi nhìn anh: “Anh, cô ấy sẽ tha thứ cho em sao?”

“Anh không biết.” Thẩm Duệ nhìn ánh mắt em trai mình dần ảm đạm, anh nói: “Tối qua, Hân Nghiên đã đưa cô ấy về chung cư, cứ khóc mãi thế thôi, nếu như cô ấy không yêu em thì sẽ không ở lại Đồng Thành, đợi em đến tìm cô ấy. Em tự nghĩ cách đi, nghĩ xem nên tiếp tục uống rượu tra tấn bản thân, hay là lấy lại tinh thần theo đuổi cô ấy.”

Anh đứng dậy, đi tới cạnh vỗ vỗ vào vai Thẩm Ngộ Thụ rồi xoay người rời đi.

Thẩm Ngộ Thụ ngồi trong phòng khách ngây ngẩn một lúc, đột nhiên anh nhảy dựng lên chạy thẳng vào phòng tắm, anh muốn theo đuổi cô.



Thẩm Duệ ngồi trong xe, đáy mắt anh xẹt qua một tia tàn nhẫn, anh không bao giờ tin chuyện tối qua chỉ là trùng hợp. Anh lái xe đi về nhà họ Thẩm.

Xe dừng trước bãi đậu xe, anh đẩy cửa bước xuống, nhìn thấy Đường Diệp Thần đang đi về phía bên này, bước chân của anh lập tức dừng lại. Khoảnh khắc Đường Diệp Thần nhìn thấy anh, trong đôi mắt đen láy của anh ta chỉ toàn là thù hận.

Khi hai người lướt qua nhau, đột nhiên Đường Diệp Thần nói: “Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?”



Thẩm Duệ khẽ dừng bước, anh cũng không bất ngờ khi Đường Diệp Thần biết chuyện, anh chưa bao giờ có ý định giấu cậu ta, Thẩm Duệ mỉa mai nói: “Đêm đó, cậu và Tống Nhược Kỳ chơi xe chấn rơi xuống sông, vứt cô ấy ở bãi đỗ xe bên ngoài đồn cảnh sát, là tôi đưa cô ấy về nhà.”

Đường Diệp Thần bỗng quay đầu lại nhìn anh chằm chằm, quả nhiên chú ta đã sớm biết. Người đàn ông này quả thật là đáng sợ, chú ta biết anh và Tống Nhược Kỳ ở bên nhau, nhưng lại tỉnh bơ không hề làm gì, sau đó từng bước từng bước tiếp cận Tống Hân Nghiên để cô chấm dứt với anh, lòng dạ đúng là sâu không lường được.

“Diệp Thần, tôi phải cảm ơn cậu cặn bã hết thuốc chữa, đưa cô ấy vào vòng tay của tôi, nếu không thì tôi cũng không biết làm thế nào để cô ấy yêu tôi.” Hay tay của Thẩm Duệ tùy ý bỏ vào trong túi quần, vẻ mặt vênh váo đắc ý.

So với anh thì gương mặt của Đường Diệp Thần lại rất tệ. Hai mắt trợn trừng, tay siết chặt thành nắm đấm, sau đó anh ta vung tay về phía Thẩm Duệ mà không hề báo trước.

Thẩm Duệ sớm đã đoán được, cơ thể anh nhẹ nhàng lùi về sau tránh được nắm đấm của Đường Diệp Thần, Thẩm Duệ vung nắm đấm ngược lại, anh ra tay quá nhanh, Đường Diệp Thần né không kịp. Nắm đấm nện lên cằm, khiến anh ta loạng choạng lùi về sau vài bước mới có thể đứng vững, cằm đau như muốn trật khớp.

Anh nhìn Thẩm Duệ chằm chằm, sớm đã không thuận mắt, anh ta tháo cúc áo sau đó cởi ra ném xuống đất, ánh mắt hằn tia máu nhìn Thẩm Duệ, anh ta đưa tay lau vết máu trên khóe miệng sau đó lại lao về phía Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ cười lạnh một tiếng, cậu ta đúng là không biết sống chết. Anh đón lấy nắm đấm của cậu ta sau đó dùng sức kéo một cái, tay kia thì nện lên ngực của Đường Diệp Thần. Lúc này anh ta đã sớm chuẩn bị nghiêng người né tránh, sau đó đạp lại về phía Thẩm Duệ.

Hai người cứ vật nhau qua lại, Thẩm Duệ hoàn toàn bị chọc giận, anh cởi luôn áo khoác ném trên mặt đất sau đó lao vào đánh nhau.

Khi người giúp việc nghe tin chạy tới, hai người đã đánh nhau tới khó phân thắng bại, cảnh này giống hệt như lúc nhỏ, bọn họ tranh nhau cái kem, đánh đối phương tới mặt mũi bầm dập. Ông cụ Thẩm được A Uy dìu tới, nhìn thấy hai người đánh nhau dồn vào chỗ chết, ông tức giận nói: “Dừng tay lại cho tao!”

Nhưng chẳng một ai nghe lời ông nói, Thẩm Duệ cưỡi trên người Đường Diệp Thần, anh nện một đòn hung ác lên người cậu ta, đánh cậu ta đến chết.



Ông cụ Thẩm tức tới choáng váng: “A Uy, tách hai đứa nó ra cho tôi!”

A Uy vội vàng gọi người tới ngăn bọn họ, khó khăn lắm mới tách hai người ra được, người hầu cũng bị đánh liên lụy. Thẩm Duệ dùng sức hất bọn họ ra, anh cúi đầu nhìn cà vạt đã bị kéo tới xiêu vẹo, giận không có chỗ phát tiết: “Con mẹ nó, ai cho mày đụng vào cà vạt của tao?”

Đây là cà vạt sáng nay Tống Hân Nghiên tự tay thắt cho anh, anh đến chạm nhẹ cũng không dám, vậy mà lại bị thằng ranh kia kéo lệch mất, mẹ nó, vừa nãy anh nên phế nó luôn mới phải.

Ông cụ Thẩm suýt chút nữa lăn ra ngất xỉu, hóa ra sáng nay hai người họ đánh nhau lại vì cái cà vạt này? “Hai người cộng lại đã năm mươi tuổi rồi còn đánh nhau, truyền ra ngoài không phải là mất mặt hay sao?”

“Ai thèm cộng với nó, đừng có sỉ nhục tuổi tác của tôi.” Thẩm Duệ nới lỏng cà vạt nhưng vẫn không khôi phục được như cũ, anh vừa tức giận vừa cáu kỉnh.

Ông cụ Thẩm tức phát điên, ông quát lên: “Tất cả đi vào trong.”

Đường Diệp Thần khom lưng nhặt áo khoác, không nói tiếng nào đi tới cạnh chiếc Lamborghini, mở cửa lái xe đi mất.

Ông cụ Thẩm tức tới co giật, ông thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Duệ, ông trầm giọng quát: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà đánh nhau với cả cháu mình, con không thấy mất mặt à?”

Thẩm Duệ không bị đánh vào mặt, Đường Diệp Thần bị anh đánh còn nặng hơn, anh cười lạnh nói: “Sao tôi lại phải thấy mất mặt, ai dám chọc điên tôi, tôi sẽ đánh cho nhớ kỹ thì thôi.”

“Mày là cái đồ bất hiếu!” Ông cụ Thẩm giận dữ quát: “Từ khi mày về Đồng Thành, nhà họ Thẩm có ngày nào yên bình chưa? Có phải mày muốn tao chết thì mày mới vừa lòng đúng không?”

Thẩm Duệ ngoáy ngoáy lỗ tai, anh thờ ơ nói: “Vậy lúc nào ông chết thì nhớ báo với tôi một tiếng, tôi chọn cho ông một chỗ phong thủy tốt.”