Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 165: Trở về mặc cho anh xem đi (1)



Tống Hân Nghiên ngồi lên một chuyến tàu cao tốc đi đến Đồng Thành, cô nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh mà cảm thấy bản thân mình hẳn là điên rồi. Khi nghe được anh nói ba chữ “Anh yêu em”, cô không thể quan tâm đến bất cứ điều gì nữa mà chỉ muốn nhìn thấy anh.

Nhưng đến tận bây giờ ngồi trên chuyến tàu, cô mới phát hiện mình quá xúc động, cứ đi về như thế này quá liều lĩnh đi. Cô càng lúc càng ngồi không yên, một trận nhiệt huyết cũng từ từ nguội lại.

Cô ngồi dựa lưng lên ghế, rất nhiều lần muốn xuống xe nhưng cuối cùng vẫn không xuống. Đoàn tàu vừa đi qua một trạm dừng chân, địa danh càng ngày càng quen thuộc, trái tim Tống Hân Nghiên cũng dần bị trật nhịp.

Khi hai từ “Đồng Thành” được phát thanh viên trên tàu đọc đi đọc lại nhiều lần bằng tiếng Trung và tiếng Anh thì nhịp tim đập của cô cứ y như người bị bệnh tim vậy, chẳng hề theo một quy luật nào. Từng tòa nhà quen thuộc chậm rãi hiện lên ngoài cửa sổ, Tống Hân Nghiên trở nên kích động.

Cô chưa từng có cảm thấy trở về Đồng Thành lại là một việc khiến người ta phấn khởi chờ mong như vậy, những xoắn xuýt trên chuyến tàu vừa rồi đã tan biến thành hư không. Cô đè trái tim đang đập bang bang lại, nói trong lòng: “Thẩm Duệ. Em đã trở về.”

Cô theo dòng người bước xuống xe, đi ra khỏi ra nhà ga, cảnh hoàng hôn lúc chạng vạng nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, ánh vàng nhạt chiếu đến từng ngóc ngách Đồng Thành đẹp không sao tả xiết. Tống Hân Nghiên đứng ở cửa nhà ga, mọi người xung quanh đều đang vội vội vàng vàng đi qua đi lại, cô nhắm mắt lại và dang hai tay ra, tựa như đang ôm cả thành phố này.

Cho dù thành phố này đã mang đến cho cô biết bao thất vọng cùng đắng cay, lấy đi biết bao nước mắt của cô, cô vẫn muốn trở lại nơi này, bởi vì chỉ có nơi này mới có thể cho cô cảm giác được quay về.

Đôi mắt bất chợt bị người che lại, Tống Hân Nghiên bị kinh sợ không nhẹ. Cô chỉ mới nghe nói qua cướp đoạt trẻ em trên đường phố, chưa nghe tới trên đường cướp đoạt phụ nữ bao giờ. Cô mở miệng hét toáng lên, trên môi ấm áp mềm mại, còn có hơi thở nóng rực quét qua. Một bàn tay to vòng qua eo cô, giam cầm cô chặt chẽ, những đường cong trên thân thể cô dán sát vào người đàn ông.

Trong đầu Tống Hân Nghiên chợt ‘ong’ một tiếng, sau đó lập tức cố hết sức giãy giụa, tên yêu râu xanh nào dám to gan như vậy chứ, dám ngay trên phố mà vô lễ với cô ư? Thế nào cô cũng sẽ đánh tên này răng không rơi đầy đất không dừng.

Cô ô ô hét lớn lên nhưng miệng đã bị người kia che lấp, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô gấp đến độ cả đầu chảy đầy mồ hôi. Cô ném đồ trong tay xuống, dùng hai tay đẩy người đàn ông ra. Người đàn ông không chỉ không chút sứt mẻ gì mà còn sấn tới hôn cô kịch liệt.

Tống Hân Nghiên vùng vẫy không thoát được, muốn kêu cứu mạng nhưng lại không thể phát ra tiếng. Cảm giác đối phương càng hôn càng điên cuồng, còn ẩn ẩn có dấu hiệu mất kiểm soát. Cái khó ló cái khôn, cô lập tức nhấc lên chân đá vào hạ bộ người đàn ông đó.

Giam cầm trên người bỗng chốc biến mất, đôi mắt cũng gặp lại quang minh. Bên tai truyền đến giọng cười trêu chọc của người đàn ông nọ: “Bảo bối, kiềm chế chút nào, đá hỏng rồi tính phúc nửa đời sau ai cho em đây?”

Tống Hân Nghiên mở to hai mắt nhìn lại, đôi mắt bị anh che lâu nên còn có hơi mơ hồ, cô trông thấy Thẩm Duệ đang đứng cách mình không đến một thước, là cô xuất hiện ảo giác ư? Sao anh lại đến đây? Sao anh có thể biết cô trở về trên chuyến tàu này?

Cô vội dụi dụi đôi mắt mình, sau đó chăm chú nhìn Thẩm Duệ tùy ý đút hai tay trong túi quần tây, ung dung đứng nơi đó cứ như một cây lan chi ngọc. Đôi mắt phượng lạnh lùng sắc bén thường ngày của anh đang hàm chứa ý cười mà nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Màu son của cô vẫn còn lưu lại dấu trên môi anh, chứng tỏ rõ vừa rồi bọn họ đã hôn nhau mãnh liệt như thế nào.

Nhịp tim Tống Hân Nghiên thoáng ngưng trệ một cái rồi mới đập mạnh trở lại. Hai mắt cô phóng đại, nỗi sợ hãi vừa rồi cũng lập tức quên luôn, cô kinh ngạc mở miệng: “Thẩm Duệ, sao anh biết em sẽ trở về? Anh không phải ngầm xếp người theo dõi bên người em đó chứ?”

Thẩm Duệ đến gần cô, dùng bàn tay to ấn đầu cô dựa lên ngực mình, anh nói: “Tại sao không thể nói rằng chúng ta tâm linh tương thông?”

Nhịp tim của anh giống như cô, hỗn độn, mất tốc độ, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá mát lạnh trên người, vừa rồi vậy mà cô lại không nhận ra anh. Đúng là, nào có ai dám hiên ngang trước công chúng mà đi cưỡng hôn người khác chứ, cũng chỉ có người đàn ông cường thế không ai bì nổi này mới làm ra được chuyện này mà thôi.

Lồng ngực anh rung lên, rồi giọng nói trầm ấm của anh lọt vào màng nhĩ của cô: “Nghiên Nghiên, rốt cuộc em cũng quay về rồi, anh rất nhớ em.”

Sau khi nghe được ba chữ “Anh đợi em” cô nói, tim anh đập loạn xạ, lập tức lái xe tới trạm ga tàu cao tốc mà không hề nghĩ ngợi gì. Từ lúc đi quầy bán phiếu hỏi chuyến tàu cao tốc từ thị Giang Ninh đến Đồng Thành gần nhất là khi nào thì anh vẫn luôn đứng chờ ở chỗ này.

Anh không biết cô rốt cuộc có trở về hay không, chỉ là vẫn bướng bỉnh muốn đứng chờ, mỗi lần ngước mắt lên nhìn từng dòng người lướt qua, từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của cô. Anh thực sự muốn cầm điện thoại gọi hỏi cô, có quay lại hay không? Hay là đi đến nơi nào?

Thế nhưng mỗi lần mở điện thoại ra, anh vẫn không dám gọi cho cô. Trước nay chỉ nói kết quả cuối cùng, sẽ không uổng công anh chờ đợi, nhưng thật ra anh đã ngây người đứng đợi hơn hai giờ đồng hồ bên ngoài ga tàu cao tốc. Sau vô số kỳ vọng và vô số hụt hẫng, anh rốt cuộc cũng đợi được cô trở về.

Trông thấy cô bước ra khỏi ga tàu cao tốc, anh kích động đến độ run rẩy cả người, nhìn cô dang hai tay làm một động tác ôm, anh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà vội bước nhanh qua ôm cô vào lòng.

Toàn bộ những chờ mong và nhớ nhung đều đổ dồn vào nụ hôn kia, anh muốn cho cô biết, anh đã nhớ cô đến nhường nào. Thậm chí không cần biết giờ nào phút nào hay đang ở nơi nào, cũng mặc kệ ông cụ có ngầm phái người đi theo dõi anh hay không, anh chỉ nghĩ ôm cô, hôn cô mà thôi.

Giờ khắc này, người đang trong lồng ngực mình, là niềm cứu rỗi lớn nhất dành cho tâm hồn anh.

Tống Hân Nghiên nước mắt lưng tròng, thấp thỏm bất an trong lòng cô cuối cùng cũng có thể hạ xuống. Cô chầm chậm nâng tay đang buông thõng bên người, vòng tay qua eo gầy rắn chắc của anh, bàn tay nhỏ nhéo chiếc áo sơ mi của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Em cũng nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.”

Ý cười trong mắt Thẩm Duệ y như hàng ngàn đóa hoa lê nở rộ, đẹp đến rung động lòng người. Anh ôm chặt cô, trên đời này có lẽ không còn có chuyện làm cho người vui mừng hơn là lưỡng tình tương duyệt.

Qua một lúc, lý trí Tống Hân Nghiên mới chậm rãi trở lại, cảm nhận được ánh mắt sôi nổi của người qua đường đang nhìn chằm chằm mình, cô đẩy nhẹ anh ra: “Thẩm Duệ, chúng ta về nhà đi, được không?”

Thẩm Duệ cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô mới chịu buông ra, xoay người nhặt đồ bị rơi trên mặt đất.

Gương mặt Tống Hân Nghiên nóng lên, cô vỗ vỗ gương mặt, thấy anh khom lưng ngồi xổm xuống nhặt đồ, cô bất chợt nhớ tới mình chính là chạy thẳng từ trung tâm thương mại ra, vội cúi đầu nhìn xuống đã thấy Thẩm Duệ cầm trong tay một áo bra khêu gợi. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những người qua đường đó lại thường xuyên nhìn mình, cô bụm mặt rên rỉ: “Xấu hổ muốn chết quá đi.”

Lồng ngực Thẩm Duệ rung lên hai cái, sau đó nhanh chóng nhặt đồ dưới đất lên, vẻ mặt bình tĩnh như thường mà nắm tay cô, đôi môi dán sát bên tai cô nói: “Trở về mặc cho anh xem đi.”

Vệt đỏ trên mặt Tống Hân Nghiên lan đến tận sau tai, nóng đến nỗi cô thật muốn đào một cái hố nhảy xuống trốn đi, không cần gặp người khác.

Thẩm Duệ nắm tay cô, một đường dẫn cô đi vào bãi đậu xe, đặt túi sách lên ghế sau, anh mở cửa ghế phụ cho cô, thấy vẻ mặt cô không được tự nhiên thì cảm thấy buồn cười, cô nhóc này có đôi khi đáng yêu đến nỗi làm anh vô pháp không tâm động.

“Lên xe đi.”

Tống Hân Nghiên cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh sau vành tai, cô vội vàng ngồi lên, từng cơn khẩn trương trào dâng trong lòng. Tuy bọn họ cũng đã là người trưởng thành rồi, nhưng nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra khi bọn họ ở cùng nhau, cô vẫn hồi hộp muốn trốn luôn.



Thẩm Duệ đóng cửa xe, nhanh chóng đi vòng qua phía trước rồi lên xe, khởi động xe chạy về Như Uyển. Trong xe rất im lặng, Đôi tay Tống Hân Nghiên giao lại rồi gác lên đầu gối, nhìn trộm anh, thấy anh nhìn tới mình thì lập tức thu ánh mắt.

A, không đúng!

Tống Hân Nghiên quay đầu ngó lại thì thấy trên trán Thẩm Duệ bị thương, miệng vết thương không lớn, máu chảy ra đã đông lại, cô mở mắt ra, lo lắng hỏi: “Thẩm Duệ, anh bị thương sao?”

Nói rồi cô nghiêng người, phát hiện trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết của anh có vài vết máu nằm loang lỗ, nhưng vừa rồi cô thế nhưng không có phát hiện, đáng chết!

Thấy cô định duỗi tay sờ trán anh, anh nhanh chóng vươn tay kéo tay cô xuống, nói: “Em ngồi cho đàng hoàng, anh đang lái xe.”

“Thẩm Duệ, sao anh bị thương thế?” Tống Hân Nghiên đau lòng cực kỳ, cô nhớ mấy tiếng trước anh gọi cho cô, giọng điệu như tinh thần sa sút, hẳn là lúc đó anh đã bị thương rồi đi: “Sao anh cũng không đi bệnh viện xử lý đi, sao lại tùy hứng như vậy?”

Tống Hân Nghiên đau lòng đến sắp khóc lên, cô không ở bên người anh, anh cũng không biết tự chăm sóc bản thân mình cho tốt sao? Lấy địa vị của anh ở Đồng Thành, hẳn là không ai dám đập đồ vào đầu anh, càng không có người nào dám đập đồ lên người anh, ngoại trừ cha anh chắc chắn sẽ không có người thứ hai.

Anh lại cãi nhau với ông cụ Thẩm sao? Là bởi vì cô ư? Trong lòng Tống Hân Nghiên vừa áy náy vừa khó chịu.

Thẩm Duệ nhìn cô bỗng dưng bày ra bộ dáng tự trách, anh không quan tâm lắm nói: “Chỉ là vết thương ngoài da một chút thôi, không sao cả, đừng tự trách, không liên quan tới em.”

Anh càng là qua loa nhẹ nhàng, cô lại càng khổ sở. Khi nhìn thấy một hiệu thuốc trước mặt thì vội bảo anh dừng lại, Thẩm Duệ dừng xe ở bên đường, cô mở cửa xuống xe, chạy như bay vào hiệu thuốc, chỉ chốc lát sau đã quay lại cùng với một túi thuốc trên tay.

Thẩm Duệ nhìn lướt qua thuốc cô mua, khởi động lại xe lần nữa, chạy về Như Uyển.

Nửa giờ sau, xe đã đậu trong ga ra Như Uyển, Thẩm Duệ nắm tay cô đi vào biệt thự. Vừa bước vào cửa, một nụ hôn nóng bỏng của anh đã rơi xuống, Tống Hân Nghiên không kịp né tránh, đã bị anh mạnh mẽ hôn tới.

Tình hình có chút mất kiểm soát, cô còn nhớ vết thương trên trán anh nên khi tay anh càng ngày càng đưa tới gần chỗ nguy hiểm, cô thở hổn hển đẩy anh ra: “Thẩm Duệ, để em bôi thuốc cho anh trước đi.”

“Một tí nữa lên rồi bôi, bây giờ để anh hôn em trước đã.” Thẩm Duệ cúi người muốn hôn lên môi cô lần nữa, hai cánh môi của cô y như đóa hoa anh túc đẹp nhất khiến anh hôn đến nghiện.

Tống Hân Nghiên kiên quyết lắc đầu: “Không cho, bôi thuốc trước.”

Thẩm Duệ lẳng lặng nhìn cô vài giây, thỏa hiệp. Anh đưa tay bế cô ra khỏi tủ giày, trực tiếp bế cô vào phòng khách, đặt cô lên sô pha.

Tống Hân Nghiên mở lọ thuốc ra, dùng tăm bông nhúng tí nước thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên trán, xung quanh miệng vết thương đã sưng đỏ một mảnh. Cô thấy anh nhíu mày thì vội thả nhẹ động tác lại, lo lắng hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Thẩm Duệ kéo cô ngồi trong lòng ngực mình, hai tay ôm eo cô, t trên trán chợt thấy mát lạnh, ngẩng đầu liền thấy cô đang phồng miệng thổi lên, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Thậm chí, đôi khi anh còn tự hỏi tại sao chỉ cần cô ở bên, anh lại dễ dàng hài lòng như vậy. Cô làm bữa sáng cho anh, mua cho anh những bộ quần áo bên người, bôi thuốc vào vết thương cho anh, đều là những điều bình thường và giản dị nhưng lại lấp đầy cả trái tim anh.

Tống Hân Nghiên bôi thuốc cho anh xong thì mới phát hiện mình cư nhiên đang ngồi trên đùi anh, mặt đẹp đỏ lên, lúc đang chuẩn bị đi xuống thì bị nụ hôn ngọt ngào của Thẩm Duệ rơi xuống như mưa. Hô hấp của cô bị tước đoạt, cả người đều bị chìm đắm trong nụ hôn tuyệt đẹp này.

Ánh chiều tà buổi hoàng hôn chiếu xuống trước cửa sổ, trong phòng khách, hai người đang thân mật ôm hôn nhau, tình cảnh dần dần không kiểm soát được.

Bỗng nhiên, một tiếng “Ục ục” vang lên phá hỏng bầu không khí, Thẩm Duệ từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, nhìn hai má cô đỏ bừng thì tức khắc bật cười. Tống Hân Nghiên che đôi mắt đi, hôm nay cô làm chuyện gì cũng mất mặt, cô nói: “Thẩm Duệ, anh không cần quan tâm đến em, cứ tiếp tục đi.”

Thẩm Duệ nằm trên ngực cô buồn cười, anh nói đùa: “Anh biết em không chờ được nữa mà muốn chiếm được anh, nhưng vẫn nên đợi chúng ta ăn no bụng lại tiếp tục nha. Anh hy vọng lần đầu tiên giữa chúng ta phải thật tốt đẹp, không có âm thanh không hài hòa vang lên.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên đỏ đến độ sắp nặn ra máu, cô vừa lo lắng vừa xấu hổ, duỗi tay đẩy anh ra, ngồi dậy mặc quần áo. Những chiếc cúc ẩn trên áo ngực đã bị anh cởi ra, cô đưa tay ra sau để cài lại móc áo, những ngón tay run rẩy đến mức không thể gài được, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu.

Thấy anh cứ cười như không cười nhìn chằm chằm mình, cô càng cảm giác bản thân chẳng ra làm sao, tức giận nói: “Thẩm Duệ, anh cởi ra thì phải tới giải quyết hậu quả cho tốt chứ.”

“Rất vui lòng.” Thẩm Duệ lại cười nói, luồn tay qua nách cô, ôm cô vào lòng mình, đặt đầu lên vai cô, dùng bàn tay to cầm chiếc cúc áo ẩn trong tay cô rồi gài lên cho cô. Sau khi gài xong, anh hôn lên vai cô, cầm áo sơ mi của mình mặc vào cho cô.

Anh cực kỳ thích cảm giác nhìn cô mặc áo sơ mi của anh, nó luôn khiến anh cảm thấy máu nóng sôi trào. Từng viên cúc áo được anh gài chặt chẽ, mỗi khi nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của như chiếc đèn lồng đỏ thẫm vào tân niên, anh rất vui. Anh cuối cùng cũng hiểu được, vì sao cô dâu Hàn Quốc khi tiến hành hôn lễ truyền thống thì phải dán hai miếng giấy hồng lên má, thật sự rất đẹp. Trong lòng anh khẽ rung động, môi mỏng áp trên mặt cô: “Nghiên Nghiên, chia sẻ những điều riêng tư nhất với nhau là việc rất tuyệt vời, em đừng xấu hổ.”

Trái tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch thình thịch loạn xạ, làm sao cô có thể bình tĩnh được nữa? Thấy ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm mình, cô đẩy đẩy anh, nói: “Em đói bụng.”

Thẩm Duệ xoa xoa gương mặt cô: “Anh đi nấu cơm ngay đây.”

Tống Hân Nghiên thấy anh để trần đi vào phòng bếp, cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này có vẻ thích phô trương. Lần trước ở chung cư của cô, anh chỉ mặc có một cái quần lót hình viên đạn đi qua đi lại trong phòng. Anh không phải giám đốc à, sao lại cũng có một mặt trẻ con đáng yêu như vậy?

...

Tại sảnh yến hội trong khách sạn Thịnh Thế Hào Đình đang tổ chức một buổi tiệc rượu, những người được mời đều là nổi tiếng trong nghề. Toàn thân Tống Chấn Nghiệp mặc một bộ đồ vest dẫn vợ đi tham dự, bà Tống trang điểm rất tinh xảo nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi giữa hai hàng chân mày.

Nhà họ Tống đã sức cùng lực tận, gắng sức giãy giụa cũng không làm được chuyện gì. Tống Chấn Nghiệp thật vất vả lắm mới lấy được thư mời buổi tiệc rượu này, nếu đổi lại trước kia, bọn họ muốn tham gia dạng tiệc rượu gì cũng đều sẽ không cần ra sức. Nhưng bây giờ đã khác khi xưa, mọi người đều biết nhà họ Tống sắp phá sản, ai cũng không muốn cùng giao thiệp với nhà họ Tống.

Đây là hiện thực, nâng cao đạp thấp.

Biểu tình Tống Chấn Nghiệp cũng không tốt lắm, dù cố gắng nở nụ cười thế nào cũng không thể che giấu được vẻ suy sụp trên gương mặt. Hai người bước vào tiệc rượu, gặp được một người quen lên tiếng chào hỏi, vừa định tán gẫu một hai câu thì đối phương nói có việc cần làm rồi quay lưng bỏ đi.

Bà Tống nén một bụng tức giận, bất mãn nói: “Nhìn xem những người này là ai chứ? Người có tiền, có quyền thì đến nịnh bợ, không tiền không thế thì lập tức trở mặt không nhận người.”



“San nhi, kiên nhẫn đi, bây giờ chúng ta đang tỏ thái độ cầu người giúp đỡ, ‘thêu hoa trên gấm’ thì dễ, ‘đưa than ngày tuyết’ thì khó. Tống Chấn Nghiệp xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức. Sau vụ kiện ly dị của Đường Hữu Nam và Tống Hân Nghiên bị truyền ra ngoài, nhà họ Tống càng là dậu đổ bìm leo. Tất cả những người vốn dĩ muốn mượn nhà họ Tống leo lên đều chuyển dời hướng gió, không hề đem nhà họ Tống vào mắt.

Bà Tống thở dài một tiếng, trách bọn họ làm người quá thất bại, nuôi hai đứa con gái, chưa nói đến ai cũng không giúp được gì cho nhà này, còn mang tai họa trở về.

Tống Chấn Nghiệp dắt vợ đi dạo một vòng tiệc rượu, hầu hết họ đều khách khí gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Chủ ý ban đầu của Tống Chấn Nghiệp là tới thử vận may, xem có thể nhìn thấy Thẩm Đường Khải Hồng hay không, kêu ông ta giúp mình suy nghĩ chút biện pháp. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Đường Khải Hồng tránh không gặp mặt, bất luận là ông ta gọi điện thoại hay đến công ty Khải Hồng tìm ông ta, thư ký của ông ta luôn trả lời là tổng giám đốc đang đi công tác.

Ông ta biết Thẩm Đường Khải Hồng cố ý tránh ông, nhưng nếu bây giờ ông không tìm ông ta thì không còn có cơ hội nào có thể cứu nhà họ Tống.

Nhưng sau khi dạo quanh tiệc rượu một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Đường Khải Hồng đâu. Đúng lúc này, tại cửa vào sảnh yến hội chợt xôn xao, ông ta và bà Tống ngẩng đầu nhìn qua lập tức thấy một thân ảnh xinh đẹp bị mọi người vây quanh đi vào. Đây không phải là người gần đây rất nổi bật, Đổng Nghi Tuyền hay sao?

Sắc mặt bà Tống thay đổi thấy rõ, bà quay đầu trừng mắt Tống Chấn Nghiệp đang ngơ ngác nhìn ra cửa, tức giận nói: “Ông tới nơi này chính là để tới gặp vợ trước của ông đúng không?”

Tống Chấn Nghiệp quay đầu, ông ta cau chặt mày, không vui nói: “Bà nói bậy cái gì chứ? Tôi cũng không biết đêm nay bà ấy sẽ đến.”

Tống Chấn Nghiệp quả thật không biết Đổng Nghi Tuyền sẽ đến. Chuyện Đổng Nghi Tuyền về nước ông ta đã sớm biết, nhưng ông ta cũng không có đi gặp bà ta, đó là bởi vì hiện tại ông ta chẳng có mặt mũi để đi gặp bà.

Bây giờ Đổng Nghi Tuyền đã là CEO của một tập đoàn đa quốc gia, tiếng tăm lẫy lừng. Còn nhà họ Tống của ông ta thì đang trên bờ vực sắp phá sản, sao ông ta còn có mặt mũi mà đi gặp bà ta?

Đổng Nghi Tuyền vừa xuất hiện, lập tức đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Bà mỉm cười hàn huyên cùng mọi người, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của bà đều phong tình vạn chủng. Hơn 20 năm qua, bà ta một chút cũng chưa thay đổi, điều thay đổi duy nhất chính là thân hình quyến rũ trên người bà, càng ngày càng gợi cảm mê người.

Sau khi Đổng Nghi Tuyền chào hỏi đối phó với mấy người khách, ánh mắt bà nhẹ nhàng đảo qua đảo lại, rơi vào cặp vợ chồng phía sau đám người. Ánh mắt thâm thúy. Bà đợi hơn 20 năm, cuối cùng cũng dựa vào thực lực của chính mình mà đứng trước mặt cặp vợ chồng này một lần nữa.

Mà trò hay, cũng mới vừa bắt đầu.

Đổng Nghi Tuyền bưng một ly rượu vang đỏ từ tay của một nhân viên phục vụ, từ chối những vị khách đến nói chuyện với bà, tự tin trầm ổn nện bước tới trước mặt Tống Chấn Nghiệp và Lưu San, cười đến say mê lòng người: “Chấn Nghiệp, Lưu San, đã lâu không gặp!”

Bà Tống đánh giá Đổng Nghi Tuyền một cái, bà ta không còn là người phụ nữ 20 mấy năm trước bị khi dễ chỉ biết trốn vào một góc khóc lóc, ngược lại giữa mày còn để lộ một vẻ tự tin kiên cường. Bà bình tĩnh kéo cổ tay Tống Chấn Nghiệp, làm một động tác như chiếm hữu khiến Đổng Nghi Tuyền cười khẽ: “Lưu San, cô vẫn thú vị như vậy, không cần lo lắng, tôi không phải trở về tranh đoạt Chấn Nghiệp với cô đâu.”

Tâm tư bà Tống bị bà ta nhìn thấu, biểu tình trên mặt bà càng khó chịu thêm vài phần: “Chị Nghi Tuyền, chị trở về hồi nào vậy? Sao không cho bọn em biết một tiếng?”

Đổng Nghi Tuyền mỉm cười nói: “Tôi tưởng rằng tôi đã thông báo cho mọi người rồi mà. Khi tôi trở về cũng có thông báo cho các nhà báo lớn, hiện giờ tin tức xã hội này phát triển vậy, hay là các người không xem tin tức sao? Thế thì thật đúng là không ổn đấy, tôi vẫn luôn đợi hai người tới cửa tìm tôi ôn chuyện, tôi cứ chờ mãi chờ mãi, nhưng vẫn không chờ được hai người xuất hiện, nên tôi đành phải không mời tự đến mà thôi.”

Bà Tống nhìn bà ta nói như thật, sắc mặt bà trắng bệch, sao bà có thể dám tìm tới cửa chứ, còn ước gì trốn bà ta rất xa nữa kìa. Bà cười yếu ớt: “Chị Nghi Tuyền, em nghe nói sau này chị có lấy một người chồng Mỹ, thật là càng ngày càng dí dỏm nha.”

Đổng Nghi Tuyền cười lạnh ở trong lòng, nhưng rốt cuộc cô cũng không còn là đồ ngốc 20 mấy năm trước có tâm sự gì đều viết ở trên mặt, cô vẫn như cũ cười nói: “Người Mỹ quả thật hài hước, Lưu San, tôi có thể mượn chồng cô ôn tí chuyện được không?”

Vẻ mặt bà Tống thay đổi thấy rõ, bà ta dùng sức ấn vào tay Tống Chấn Nghiệp, cứ giống như ngay lập tức ông ta sẽ bị người cướp đi vậy, bà ta nói: “Em cho rằng chúng ta mới càng có đề tài tán gẫu chung chứ nhỉ.”

“Đương nhiên, sẽ không thiếu phần của cô, vậy giờ tôi mượn chồng cô nhé.” Đổng Nghi Tuyền vừa cười vừa cầm tay Tống Chấn Nghiệp, đặt ly rượu trong tay anh lên khay của người phục vụ, sau đó cũng lấy ly rượu của Tống Chấn Nghiệp đặt lại lên khay, lôi kéo tay ông ta dắt vào sân nhảy.

Những bước nhảy của điệu Waltz uyển chuyển đến rung động lòng người, Đổng Nghi Tuyền lắc lư theo điệu nhạc cùng Tống Chấn Nghiệp, Tống Chấn Nghiệp nhìn bà ta, nói: “Em không có thay đổi.”

Đổng Nghi Tuyền cười nói: “Tôi có thể coi như anh đang khen tôi sao?” Thấy Tống Chấn Nghiệp không nói lời nào, bà ta tiếp tục nói: “Anh thay đổi, già hơn rồi, gần đây nhà họ Tống khá vất vả đúng không?”

Trong lòng Tống Chấn Nghiệp chấn động, bà ấy còn đang quan tâm đến ông ta, còn chú ý đến nhà họ Tống ư? “Tuyền Tuyền...”

“Đừng gọi tôi như vậy, coi chừng Lưu San ghen đấy nha, anh xem ánh mắt của bà ấy đi, giống như sắp ăn thịt tôi luôn vậy, tôi sợ quá đi.” Miệng nói sợ nhưng biểu tình một chút ý sợ cũng không có, ngược lại còn rất là hưởng thụ.

Trong lòng Tống Chấn Nghiệp không nói rõ được đây là tư vị gì, sự xuất chúng của Đổng Nghi Tuyền càng lộ rõ tinh thần sa sút và sự nhếch nhác của ông ta. Ông ta cũng đã từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại, khi đó bà ta sẽ như một chú chim nhỏ rúc vào trong lòng ngực của chồng bà, đi qua trước mặt ông ta, trải qua cuộc sống sinh hoạt bình phàm.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, bà sẽ lấy thân phận người phụ nữ quyền lực xuất hiện. Điều này vượt quá dự kiến của ông ta.

“Ôi, muốn cùng ôn chuyện cũ với anh cũng thật khó đấy. Đúng rồi, tôi đã thấy Hân Nghiên, anh giáo dục con bé rất khá, thật ưu tú, đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Đổng Nghi Tuyền nhìn ông ta tiếp tục nói: “Tôi lần này trở về, là muốn nhận con bé về, đưa con bé đi theo sống cùng tôi.”

Không nhắc tới Tống Hân Nghiên còn đỡ, nhắc tới Tống Hân Nghiên rồi, trong lòng Tống Chấn Nghiệp cứ y như bị kim đâm. Năm đó sau khi bà ta ly hôn với ông ta xong, cũng chỉ một mình một thân tự đi Mỹ. Bốn năm sau, mẹ của bà ta dẫn theo một đứa bé lớn ba tuổi tìm tới cửa, nói đó là con gái của ông ta và Đổng Nghi Tuyền. Bởi vì ông cụ ốm nặng không còn nuôi được nữa, lại không liên lạc được với Đổng Nghi Tuyền, cho nên mới đưa cho ông ta.

Lúc ấy ông ta còn mừng rỡ như điên, sau mới biết được, Tống Hân Nghiên không phải con gái ông ta, không có nửa điểm quan hệ huyết thống với ông ta.

Tống Chấn Nghiệp hừ lạnh nói: “Năm đó em nói không cần là không cần, giờ đây nói muốn nhận về là nhận về. Đổng Nghi Tuyền, em coi chỗ tôi thành cái gì, viện thu nhận à?”

“Chấn Nghiệp, tôi chỉ là đến thông báo cho anh một tiếng, ngay cả anh có đồng ý hay không thì đó là chuyện của anh. Còn nữa, tôi nhận lại Hân Nghiên là có điều kiện, điều kiện này chính là giúp nhà họ Tống vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, anh xem coi thế nào?” Năm đó Đổng Nghi Tuyền cũng là bất đắc dĩ phải rời nước, bà ta gửi lại con gái mình cho mẹ mình, sau về nước vẫn luôn tìm kiếm mẹ mình, nhưng mấy ngày trước mới biết được mẹ đã qua đời, mà mẹ lại đưa con gái về nhà họ Tống, cũng chính là Tống Hân Nghiên.

Thế giới này thật là quá nhỏ, người bà ta trăm phương nghìn kế muốn tính kế, cư nhiên là con gái bà.

“Được thôi, chỉ cần em nói cho anh biết năm đó tên gian phu đó là ai, anh lập tức đáp ứng điều kiện của em.” Tống Chấn Nghiệp dừng lại, năm đó bà ta cho ông ta đội nón xanh, còn cùng người đàn ông đó nuôi dưỡng con cái, điều này quả thực là thứ nhục nhã trong đời ông.

Đổng Nghi Tuyền tức giận trừng mắt nhìn ông ta: “Năm đó anh cùng Lưu San vu hại tôi tội bắt cóc, ép tôi phải đi xa tha hương cũng thôi đi, giờ anh còn muốn vu tội tội trong sạch của tôi sao hả?”

Mấy người trên sàn nhảy đều nhìn bọn họ, Đổng Nghi Tuyền liếc trái liếc phải, cũng biết nơi đây không thể tiếp tục tranh cãi, bà ta nhanh chóng túm Tống Chấn Nghiệp kéo ra ngoài sảnh yến hội. Trong sân trong khách sạn, Đổng Nghi Tuyền nhìn chằm chằm Tống Chấn Nghiệp rồi căm hận lên tiếng: “Tống Chấn Nghiệp, nếu anh còn là đàn ông, thì hãy đưa bằng chứng ra đây.”