Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 161: Thẩm Duệ, đợi em (2)



Những lời nói của Nhan Tư đã thành công khơi mào cừu hận của Đường Diệp Thần đối với Thẩm Duệ, anh ta đứng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như một sứ giả báo thù: “Mẹ, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thẩm Duệ, tuyệt đối không! Con sẽ đưa Nghiên Nghiên trở lại bên con.”

“Con trai ngoan, mẹ biết là đã không nhìn nhầm con mà. Ông nội con gần đây đang sắp đặt hôn sự cho chú Tư, là cháu gái của Hạ gia, Hạ Doãn Nhi, một khi chú Tư con cưới Hạ Doãn Nhi, con sẽ càng khó đánh bại hắn ta hơn. Cho nên hiện tại, con phải dành được hảo cảm từ Hạ Doãn Nhi, tranh thủ lúc đó kết thông gia với nhà họ Hạ, có thông gia mạnh mẽ như Hạ gia, tập đoàn Khải Hồng muốn chống lại Thẩm Duệ thì dễ như ăn cháo vậy.” Thì ra mục đích Nhan Tư tốn công tốn sức nói cả đêm chính là muốn Đường Diệp Thần cưới Hạ Doãn Nhi.

Đường Diệp Thần xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, anh ta mệt mỏi ngồi trên giường, anh ta nói: “Mẹ, mẹ bảo con suy nghĩ kỹ một chút nhưng mà hiện giờ trong đầu con đang rất rối loạn.”

Nhan Tư đứng lên, không vội hối thúc anh ta, bà nói: “Được, vậy con mau nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung, chờ đến khi con đủ mạnh, Nghiên Nghiên sẽ trở lại bên cạnh con.”

Đường Diệp Thần ngã xuống giường, không nói gì. Nhan Tư đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, Đường Diệp Thần trừng mắt nhìn đèn chùm trên trần nhà, những bức ảnh kia cứ xoay tròn như đèn kéo quân, đầu anh ta đau đến sắp nổ tung, trong con ngươi đen phát ra hận ý mãnh liệt, Thẩm Duệ, tôi sẽ không bỏ qua cho chú, tuyệt đối không!

......

Sau khi Thẩm Duệ rời đi, Tống Hân Nghiên lại khôi phục cuộc sống bình thường, mỗi ngày cô đều đi học, tan học liền trở về ký túc xá, hai địa điểm đó tạo thành một đường thẳng trong sinh hoạt, sự khác biệt duy nhất chính là, trong lòng cô giờ đây đã có vướng bận.

Mỗi ngày cứ đều đặn tám giờ tối chính là thời gian dành cho Wechat của họ, cô đã gia nhập bộ tộc cúi đầu trong truyền thuyết, mỗi ngày đều vui vẻ cầm điện thoại di động gửi Wechat cho anh. Bình thường mới chỉ một giây mà anh đã trả lời, làm cho cô rất khiếp sợ, chẳng lẽ mỗi đêm anh đều chờ Wechat của cô?

Sau đó, cô vì ngại đánh máy quá chậm, và cũng vì muốn nghe giọng nói của anh, sau đó liền gửi cho anh một voice chat. Cô phát hiện phát ra quả nhiên dùng voice chat thì tốc độ tăng lên rất nhiều, tay cũng không thấy mệt nữa.

Tối hôm đó, cô từ phòng tắm đi ra, lại đến giờ Wechat, cô mở điện thoại di động, đúng tám giờ, có một voice chat của anh: “Em đang làm gì vậy?” Cô đang đi tắm, còn chưa kịp trả lời, lúc sau giọng nói như bão tố, giọng điệu càng lúc càng gấp gáp, cô vội vàng trả lời một cái: “Lúc nãy em đi tắm, không để ý thời gian, thật ngại quá.”



Bên Đồng Thành, Thẩm Duệ đã ăn mặc chỉnh tề, cầm chìa khóa xe chuẩn bị lái xe đến thành phố Giang Ninh xem cô bị làm sao, nghe được âm thanh Wechat, anh vội vàng mở ra, trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của cô, trái tim anh bỗng như rơi trở lại đúng vị trí của nó.

“Có biết em không trả lời làm anh lo lắng lắm không? Chìa khóa xe đều cầm trong tay, muốn đi xem em bị làm sao.”

Tống Hân Nghiên nghe giọng nói phát ra từ điện thoại, chỉ là một voice chat vài giây nhưng lại khiến cô bỗng nhiên cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt suýt nữa rơi xuống: “Xin lỗi, Thẩm Duệ, em không phải cố ý không trả lời tin nhắn của anh, chỉ là mãi tắm quên mất thời gian, ngày mai sẽ không để cho anh chờ nữa.”

Thẩm Duệ xoay người đi vào phòng khách, đặt chìa khóa xe lên bàn trà, anh nói: “Không sao, may cho em là anh rất rộng lượng, tha thứ cho lỗi lầm nhỏ này của em đó.”

Tống Hân Nghiên khẽ mỉm cười, cô cầm điện thoại di động nằm trên giường, nói: “Hôm nay ở Đồng Thành trời mưa sao?”

“Đúng vậy, trời mưa.” Thẩm Duệ không hỏi cô ở thành phố Giang Ninh có mưa hay không bởi vì anh đã thấy được tin tức, thành phố Giang Ninh mưa to, lượng mưa cao nhất trong mười năm qua. Anh không dám hỏi thành phố của cô có mưa không, bởi vì anh không thể gửi ô cho cô được.

Tống Hân Nghiên không nghe ra sự buồn bã trong giọng nói của anh, hai chân cô lắc qua lắc lại trong hư không, giọng nói vui tươi: “Thành phố Giang Ninh cũng mưa rồi, giống như Vương Mẫu nương nương trút giận, cầm chậu hắt xuống vậy. ”

“Vậy em có bị dính mưa không?” Giọng nói của Thẩm Duệ dần nhỏ lại, cô thậm chí có thể nghe được tiếng mưa to đang trút xuống ở bên kia. Nghĩ đến cảnh cô chỉ có một mình ở thành phố mưa gió phiêu diêu kia, anh liền hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh cô, che gió che mưa cho cô.

“Không có à nha, hôm nay tan học sớm, lúc em trở về mưa rất nhỏ, bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Anh đã ăn gì chưa?” Tống Hân Nghiên đã nói dối, thực tế là cô không thấy trời có dấu hiệu mưa nên đã không mang ô theo và bị mắc kẹt trong một đám đông do mưa lớn, xui sao điện thoại cô lại hết pin, cô lo rằng anh không thấy cô trả lời sẽ trở nên sốt ruột, liền vội vã vọt vào trong mưa, cắm mặt cắm mũi đội mưa chạy về.

Lúc này đầu óc cô bắt đầu choáng váng, mũi cũng ngứa ngáy, muốn hắt hơi nhưng phải nhịn, sợ anh nghe được sẽ lo lắng.

“Ừm, ăn xong rồi, Nghiên Nghiên...”

Thấy anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô chỉ “Ừ” một tiếng để đáp lại.



“Anh nhớ em, khi nào thì em quay về? Lúc đó anh tới đón em được không?” Thẩm Duệ muốn cô trở về, cho dù sau khi trở về, phải đối mặt với nhiều chuyện hơn nữa nhưng vẫn không muốn mỗi người một nơi tách biệt, muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn nhìn thấy cô, tất cả đều trở thành hy vọng xa vời.

Tống Hân Nghiên nở nụ cười: “Còn 13 ngày nữa, em đang đếm ngược từng ngày.”

“Em có nhớ anh không?” Giọng nói của Thẩm Duệ phát ra thật nặng nề nhưng lại mang theo một loại hấp dẫn chết người, kéo trái tim cô ra, hai má cô nóng lên từng đợt, tựa như đang bị đôi mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chú.

“Ừm, em cũng nhớ anh.” Tống Hân Nghiên nghiêm túc trả lời, rõ ràng chỉ mới tách ra có hai ngày nhưng cứ ngỡ như đã xa nhau rất lâu rồi vậy, còn có 13 ngày, cô nên sống như thế nào đây?

Thẩm Duệ bấm vào voice chat, voice chat đó cứ lặp đi lặp lại những gì cô nói, trong phòng khách vắng lặng không ngừng vang lên giọng nói của cô, và trái tim anh như dâng trào: “Nghiên Nghiên, chuyện đó em đã chuẩn bị tâm lý chưa? Sau khi trở về, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nhau nữa, được chứ?”

Tống Hân Nghiên vẫn không trả lời anh, anh cho rằng cô đang xấu hổ, anh lại gửi đến một voice chat: “Nghiên Nghiên, mọi tế bào trong cơ thể anh đang hét lên để được ôm em, đừng từ chối anh nữa, em mà lại từ chối, anh sẽ phát điên lên mất.”

Tống Hân Nghiên ngồi trên giường, nghe anh nói, mí mắt cô run run, hai má nóng đến mức có thể trực tiếp bắt chảo chiên trứng lên trên đó, thật lâu sau, cô gửi một chữ: “Được!”

Thẩm Duệ đợi đến sắp tuyệt vọng, rốt cuộc cũng đợi được câu trả lời của cô, nhìn thấy chữ “được” trên màn hình điện thoại di động, anh mừng rỡ như điên, kích động đến không thể kiềm chế được. Cuối cùng cô cũng gật đầu, anh hy vọng thời gian mau trôi qua nhanh một chút để anh có thể lập tức gặp cô.

Tống Hân Nghiên đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ, cô nhìn chằm chằm trần nhà, mặc dù cô vẫn còn ám ảnh đối với chuyện đó, nhưng cô sẽ cố gắng vượt qua, cô tin rằng anh sẽ cho cô một khởi đầu tốt đẹp.

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh bọn họ muốn làm loại chuyện kia, cô liền xấu hổ che mặt, làm sao bây giờ? Cô ngồi dậy, ngồi xổm bên cạnh vali, lấy đồ lót ra, cầm lên nhìn một chút. Đồ lót rất bình thường, màu sắc giống như mấy bà thím hay mặc vậy, hình như không được gợi cảm lắm a.

Cô cắn môi, cô có nên đi trung tâm thương mại mua một bộ đồ lót gợi cảm không? Giống như quần chữ đinh có lông vũ hoặc bất cứ điều gì đó, hoặc là bikini. Cô vỗ vỗ mặt, nhét quần lót trở lại vali, thầm mắng mình một câu si mê, rồi lại ngã lên giường.