Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 151: Muốn ôm anh(6)



Ông cụ Hạ ngồi đối diện ông, nhận lấy tách trà em mình đưa tới nhưng lại ông uống: “Cậu Thẩm, tôi nói thật với cậu, thằng Tư nhà cậu không thích Doãn Nhi nhà chúng tôi có đúng không?”

“Ai nói vậy? Doãn Nhi vừa xinh đẹp, tính cách lại tốt, sao thằng Tư lại không thích con bé được? Thằng Tư mất mẹ từ nhỏ, 15 tuổi đã bị tôi đuổi ra khỏi nhà, nó chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, thế nên tính cách quá cô độc và ngạo mạn, cho dù có thích cũng sẽ không nói ra miệng, hơn nữa nhà giàu liên hôn với nhau, nhà nào mà chẳng lâu ngày sinh tình?” Ông cụ Thẩm cũng không chắc chắn, chỉ nói lâu ngày sinh tình.

Ông cụ Hạ là người tinh anh, sao lại không hiểu được, ông nói: “Tôi thật sự rất thích thằng Tư nhà ông, chỉ là ông biết Doãn Nhi nhà chúng tôi có cái phúc để trở thành vợ của thằng bé hay không thôi.”

“Xem ông nói kìa, tôi cũng rất thích Doãn Nhi mà, ông yên tâm đi, chuyện hôn sự này có tôi lo, nhất định sẽ thành.” Ông cụ Thẩm vỗ ngực bảo đảm, năm đó ông nhìn trúng Hạ Phong, nhưng lại không có con gái trạc tuổi có thể gả cho cậu ta, đứa con gái duy nhất thì lại mất tích, mãi tới bây giờ vẫn chưa tìm lại được.

Thời gian trôi qua thật nhanh, năm nay con bé cũng 25 tuổi rồi nhỉ, lúc nào ông mới có thể tìm được con bé, cho Tố Hinh một câu trả lời?

“Nhìn ông thích con gái như vậy, năm đó...đúng là đáng tiếc, nếu như đứa thứ sáu nhà ông mà còn sống, chắc là cũng không lớn hơn Doãn Nhi bao nhiêu tuổi, có lẽ bây giờ đã trở thành cô gái duyên dáng yêu kiều rồi.” Ông cụ Hạ thở dài nói.

Ông cụ Thẩm buồn bã, tùy tiện nói: “Thôi đừng nhắc tới những chuyện cũ đau lòng này, uống trà, uống trà.”

Hai ông cụ uống với nhau vài chén, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, ông đứng dậy tạm biệt ra về. Ông cụ Thẩm tiễn ông: “Anh Hạ, mấy ngày nữa là giỗ của Tố Hinh, thằng Tư sẽ ở lại đây mấy ngày, đợi nó trở về, tôi sẽ sai người đón Doãn Nhi để con bé qua đây hai ngày bồi dưỡng tình cảm với thằng Tư, nhanh thôi chúng ta sẽ quyết định chuyện hôn sự.

“Cũng được, người trẻ tuổi bây giờ có nhiều chủ kiến, phải chung đụng nhiều hơn thì mới vun đắp được tình cảm, về nhà tôi sẽ nói với Hạ Phong.” Hai người đi xuống dưới, vợ chồng Hạ Phong và Hạ Doãn Nhi cũng đứng dậy, ông Hạ tiễn bọn họ ra ngoài.

Ông cụ Thẩm vừa chào tạm biệt người nhà họ Hạ, xe của Nhan Tư đã chạy từ bên ngoài vào, bà vội vàng bước xuống xe, bước nhanh tới trước mặt ông cụ, bà hỏi: “Ba, vừa nãy có phải là người nhà họ Hạ không?”

Buổi tối Nhan Tư có tiệc xã giao, vì thế mới không biết trong nhà có khách, hơn nữa còn là nhà họ Hạ. Diệp Thần và Tống Hân Nghiên đã ly hôn rồi, cổ phần Thẩm thị trong tay cũng không cánh mà bay. Bà phải tìm cho con trai mình một mối hôn sự tốt, nhìn thấy người nhà họ Hạ, bà mới nhớ tới tối nay có người nói, con gái của cậu ba nhà đó đã đến tuổi kết hôn.

Bà nghe thấy vậy thì ghi nhớ trong lòng. Nếu như Diệp Thần cưới được Hạ Doãn Nhi, vậy có khác gì thêm gấm thêm hoa đâu.

Ông cụ Thẩm liếc Nhan Tư thì liền biết đứa con dâu của mình đang có chủ ý quái quỷ gì, ông nói: “Dẹp cái ý nghĩ đó lại cho tôi, Doãn Nhi phải gả cho thằng Tư, tôi không cho phép cô mưu tính lên người con bé.”



“Ba, ba rõ ràng là thiên vị.” Nhan Tư bất mãn giậm chân. “Lúc trước thằng Tư muốn cưới con gái nhà họ Tống, con ra sức ngăn cản, kết quả thì sao. Chú cháu cùng cưới hai chị em nhà họ Tống. Con đi ra ngoài bị biết bao nhiêu người cười vào mặt, bây giờ cả hai chú cháu lại cùng ly hôn, ba không giúp Diệp Thần tìm một mối hôn sự tốt, chỉ biết giúp thằng Tư. Đây rõ ràng là cho rằng Diệp Thần họ Đường, là họ ngoại nên ba mới không giúp.”

Ông cụ Thẩm tức tới co giật: “Cô nói linh tinh cái gì đó? Tôi nói ghét bỏ Diệp Thần họ ngoại khi nào? Nó họ Đường, là cháu đích tôn chảy dòng máu của nhà họ Thẩm, tôi còn có thể bạc đãi nó được sao?”

“Vậy vì sao ba không giới thiệu Hạ Doãn Nhi cho Diệp Thần, lại giới thiệu con bé cho thằng Tư?”

“Cô không nhắc thì suýt nữa tôi cũng quên đấy, lúc trước tôi đã nói gì, chỉ cần Diệp Thần không ly hôn với Tống Hân Nghiên thì cổ phần Thẩm thị của bố sẽ giao lại cho nó, kết quả cô xem đi, nó làm ra chuyện tốt gì? Tôi tìm quan hệ để giúp nó níu kéo cuộc hôn nhân này, nó lại chạy đi ly hôn. Không phải yêu chết đi sống lại à? Sao dễ dàng buông tay thế?” Ông cụ Thẩm càng nói càng tức, gương mặt của ông đỏ bừng, rõ ràng là huyết áp cao.

Nhan Tư biết mình đuối lý, bà nhìn ông cụ tức giận không nhẹ, cũng không dám nói gì. Sợ lại làm ông giận thêm.

Ông cụ Thẩm thấy bà không lên tiếng, ông xoay người phất tay áo rời đi.

Nhan Tư nhìn bóng lưng của ông cụ, vẫn cảm thấy ông bất công thiên vị, tất cả mọi người đều biết ở cái đất Đồng Thành này, nhà họ Hạ và họ Thẩm ngang tài ngang sức với nhau. Nếu để thằng Tư lấy được Hạ Doãn Nhi, đến lúc đó không biết bỏ xa tập đoàn Khải Hồng đến mấy con phố.

Cứ cái đà này, mọi người sẽ không ai biết đến nhà họ Thẩm có một Đường Khải Hồng và Đường Diệp Thần, bọn họ sẽ chỉ biết đến Thẩm Duệ, bà nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, cho dù là Đường Diệp Thần không lấy được Hạ Doãn Nhi, thì bà cũng không cho phép nước phù sa chảy vào ruộng nhà thằng Tư. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt nào cũng đến tay nó?



Thẩm Duệ tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ, anh bước tới cúi đầu che khuất tầm nhìn của cô, Tống Hân Nghiên vừa ngẩng đầu lên, cánh môi đỏ mọng của cô đã chạm vào môi anh, máu huyết của anh lại bắt đầu sôi sục.

Ánh mắt Thẩm Duệ thâm thúy, anh đặt tay trên lưng sofa, hôn cô sâu hơn.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, tư thế hôn anh có chút khó khăn, gáy cô đau ê ẩm, nhưng rõ ràng là anh không có ý định buông cô ra, cô thật sự chịu không nổi nữa, lăn sang bên trái, ngã xuống sofa giả chết.

Thẩm Duệ bật cười nhìn cô.