Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 150: Muốn ôm anh(5)



Tống Hân Nghiên giơ tay xem đồng hồ, kim giờ đã chỉ vào số chín, cô do sự một lúc rồi gật đầu. Thật ra trong lòng cô cũng không nỡ xa anh, cô cũng muốn xem phòng anh ở thế nào.

Hai người đi thang máy lên tầng, tới trước cửa phòng, Thẩm Duệ cắm thẻ phòng vào công tắc, đèn trong phòng lập tức sáng choang, anh nghiêng người để ra một lối đi: “Vào trong đi.”

Tống Hân Nghiên bước vào, căn phòng rất lớn, giữa phòng đặt một cái giường lớn, bên cạnh là một chiếc sạp nhỏ, còn có cả ban cồn. Cô đi ra ngoài ban công, căn phòng nằm ở vị trí rất cao, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ban đêm và sóng gợn lăn tăn dưới hồ bơi.

“Ở đây đẹp quá.” Tống Hân Nghiên khen ngợi, thời gian này cô đã đi rất nhiều nơi, nếu không phải lên lớp thì cô cũng không để bản thân nhàn rỗi. Nhưng cô vẫn chưa phát hiện ra vẻ đẹp của thành phố Giang Ninh, chỉ cảm thấy cô đơn vô tận.

Nhưng hiện tại Thẩm Duệ ở bên cạnh cô, một khoảng sân nhỏ cũng làm cô cảm thấy đẹp, quả nhiên là tâm trạng quyết định mọi thứ cô nhìn thấy là đẹp hay xấu.

Thẩm Duệ bước tới ôm eo cô từ phía sau, anh đặt cằm lên vai cô. Cô sợ nhột rụt cả cổ lại, gò má của anh cọ lên má cô, bộ râu mới mọc lú nhú của anh chọc cô cười vui vẻ.

Ở một thành phố xa lạ, cô không cần lo lắng mối quan hệ giữa hai người sẽ bị ai phát hiện, cô có thể thả lỏng ở bên cạnh anh. Không cần do dự hay băn khoăn điều gì cả.

“Nghiên Nghiên, buổi tối đừng về nữa, ở lại đây được không?” Thẩm Duệ dán bên tai cô, thấp giọng nói.

Lời mời của người đàn ông trưởng thành mang theo vài phần ám muội tới mê người, khiến người khác khó mà kháng cự lại được. Tống Hân Nghiên nghĩ tới buổi chiều, bọn họ suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, trái tim đập loạn, cô lắc đầu: “Em phải về, bạn cùng phòng còn đang đợi cửa.”

“Vậy em gọi điện cho cô ấy, bảo là em không về, cô ấy sẽ hiểu cho em thôi.” Thẩm Duệ không muốn để cô đi, anh ước mỗi ngày cô đều bên cạnh anh, cùng anh đi ngủ rồi cùng anh thức giấc.



Nhưng giữa hai người có quá nhiều trở ngại, bọn họ phải loại bỏ từng cái một.

Chuyện xảy ra năm năm trước, anh không có cách nào nói cho cô biết, anh cũng sẽ không để bất cứ ai có cơ hội nói cho cô. Còn về ông cụ Thẩm, anh nhất định sẽ nghĩ cách bịt lại. Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn chưa thể quang minh chính đại ở bên nhau, khi quay về Đồng Thành, mọi chuyện đều phải rất cẩn thận.

Nhịp tim Tống Hân Nghiên đập nhanh hơn: “Không được, sáng sớm mai em còn có tiết học, vở ghi chép của em còn đang ở ký túc xá.”

“Ngày mai anh lái xe đưa em về, ở Giang Ninh anh chỉ có một mình, em ở cạnh anh đi có được không?” Vì để giữ cô ở lại, ngay cả chiêu giả bộ làm nũng Thẩm Duệ cũng lôi ra dùng.

Tống Hân Nghiên do dự, ở cùng một chỗ với anh, cô càng ngày càng không có nguyên tắc, cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ lạc mất bản thân mình, không thể rời khỏi anh được nữa. Nhưng mà nghĩ tới anh tự mình lái xe mấy tiếng đồng hồ để tới gặp cô, cô lạ không nhẫn tâm nỗi.

“Vậy anh phải cam đoan không được làm gì với em.” Tống Hân Nghiên mềm lòng, cô không từ chối anh được.

Mắt Thẩm Duệ sáng lên, anh vội vàng gật đầu: “Được, anh thề sẽ không làm chuyện khác, anh đi tắm, em gọi điện cho bạn cùng phòng đi.”

Tống Hân Nghiên nhìn bóng dưng thoải mái của anh, cô lắc đầu bất đắc dĩ. Cô lấy điện thoại gọi cho bạn cùng phòng, cô ấy ngỏ ý đã biết sau đó cúp máy. Nhìn xuống màn đêm tĩnh mịch, cô lặng lẽ thở dài.

Nhà họ Thẩm ở Đồng Thành, gần đây ông cụ Thẩm rất hài lòng, Tống Hân Nghiên đã đi khỏi Đồng Thành, Thẩm Duệ vẫn đi làm như mọi ngày, xem bộ dáng này có vẻ hai người đã thật sự chia tay rồi.

Kế tiếp ông có thể sắp xếp hôn sự của thằng Tư và Hạ Doãn Nhi rồi, Hạ Doãn Nhi là con dâu mà ông nhìn trúng, tính cách đơn thuần ngay thẳng, bối cảnh hậu thuẫn cũng rất tốt, nếu thằng Tư cưới Hạ Doãn Nhi, không chỉ có thêm một dâu hiền nội trợ mà sự nghiệp cũng sẽ có nhiều giúp ích.

Nhưng mà Tống Hân Nghiên vừa đi thì lại có tin đồn Thẩm Duệ và cháu gái tổng giám đốc của Nghiệp Chi Phong có qua lại rất thân thiết, ông ta phái người điều tra Phùng Trinh Trinh, thân thế của Phùng Trinh Trinh còn kém hơn cả Tống Hân Nghiên, ông ta đương nhiên là coi thường đứa cháu dâu này.



Tối đó, ông mời ông cụ Hạ, vợ chồng Hạ Phong và Hạ Doãn Nhi tới nhà họ Thẩm chơi, ý định mau chóng thúc đẩy hôn sự của Thẩm Duệ và Hạ Doãn Nhi. Ông gọi điện thoại cho Thẩm Duệ nhưng anh không nghe máy, ông lại gọi cho phòng thư ký, người của phòng thư ký nói cho ông biết, Thẩm Duệ đã đi công tác rồi.

Tâm trạng tốt của ông bỗng nhiên tan biến, công tác? Vì sao cứ phải đi công tác vào thời điểm mấu chốt này? Ông lại hỏi thư ký xem anh đi công tác ở đâu, thư ký thuận miệng đáp một câu ‘Đi thành phố C’.

Trong lòng ông nghi ngờ, lo lắng anh sẽ không kiềm chế được mà tới tìm Tống Hân Nghiên, ông cho người điều tra chuyến bay đi thành phố C ngày hôm đó, quả nhiên là tra được ghi chép của Thẩm Duệ, lúc này ông mới yên tâm.

Buổi tối, đoàn người nhà họ Hà đã tới, Hạ Doãn Nhi chuẩn bị quà cho ông cụ Thẩm, là một chiếc nghiên mực trông rất đẹp mắt: “Ông Thẩm, hy vọng ông sẽ thích.”

Ông cụ Thẩm yêu thích không buông, nghe Hạ Doãn Nhi gọi ông ta là ông thì liền trừng mắt nói: “Doãn Nhi, say này con gả cho thằng Tư, cũng không thể gọi là ông được, sau này gọi là bác trai đi.”

Ông cụ Hạ và Hạ Phong nhìn nhau, ông Hạ cười nói: “Chuyện này còn chưa rõ ràng, bây giờ đổi cách xưng hô e là quá sớm, vẫn nên xem ý của bọn trẻ, đúng rồi, sao không thấy Thẩm Duệ đâu?”

“Buổi sáng thằng Tư gọi điện nói tối sẽ về nhà ăn cơm, thật sự là không khéo, dự án bên phía thành phố C xảy ra chút vấn đề, nó phải bay qua đó để xử lý.” Ông cụ Thẩm nói mò.

Ông cụ Hạ cười gật đầu, Hạ Doãn Nhi nghe thấy Thẩm Duệ không về, gương mặt nhỏ trở nên suy sụp, cô chán nản ngồi cạnh người lớn, nghe bọn họ nói chuyện làm ăn, chỉ cảm thấy khô khan nhàm chán.

Ăn cơm tối xong, ông cụ Thẩm và ông Hạ cùng đi vào phòng sách, ông cụ Hạ đứng một bên trong phòng, ngắm nhìn bức bộ thư pháp của ông cụ Hạ, ông buồn bã nói: “Cậu Thẩm này, chúng ta đều đã già, chỉ có thể ngồi ở nhà viết chữ chơi cờ, thật vô dụng.”

Ông cụ Thẩm đang pha trà phía sau bàn, ông nói: “Tôi còn chưa già thì làm sao ông già được? Bọn trẻ bây giờ giống như ngựa hoang đứt cương, vẫn cần trưởng bối như chúng ta chỉ điểm nhiều hơn, gừng càng già càng cay.”