Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 127: Không muốn ly hôn



Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cho dù mình đã đứng trên đỉnh vinh quang của cuộc đời, nhưng anh vẫn không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.

Anh bước chậm tới cạnh cô, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô. Anh lấy một que kẹo từ túi áo đưa cho cô rồi dịu dàng nói: “Nghe nói lúc buồn ăn kẹo sẽ làm tâm trạng tốt đẹp hơn, em có muốn thử không?”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, cô ngạc nhiên nhìn Thẩm Duệ trước mặt, cô lại nhìn xung quanh. Ngay cả cô cũng không biết mình đang ở đâu, sao anh lại tìm thấy cô được? “Anh cài định vị trên người em đúng không? Vì sao em đi đâu anh cũng tìm thấy em được?”

Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ nhìn cô không chớp mắt, anh lắc đầu, nửa thật nửa giả nói: “Mũi của anh rất thính, cho dù bao xa anh cũng có thể ngửi thấy mùi của em, thế nên cho dù em đi tới đâu, chỉ cần anh muốn tìm em thì nhất định sẽ tìm được.”

Tống Hân Nghiên nửa tin nửa ngờ: “Anh là chó sao, mũi thính như vậy?”

Thẩm Duệ cầm que kẹo gõ lên mũi cô: “Nghịch ngợm!”

Tống Hân Nghiên đưa tay giật que kẹo trong tay anh, kẹo lần này khác với lần trước, hình như là kẹo sao Thủy, dịu dàng huyền bí. Cô vừa bóc vỏ kẹo vừa liếc anh: “Thẩm Duệ, một người đàn ông như anh, lúc nào trong túi cũng có kẹo, anh không cảm thấy mình giống con gái à?”

Thẩm Duệ đen mặt, đúng là không nên mong đợi cô nhóc này nói mấy lời dễ nghe, rõ ràng là hành động lãng mạn như vậy, nhưng lại bị cô làm cho cụt hứng. Anh kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, em còn định đứng đây làm đèn giao thông à?”

Tống Hân Nghiên cúi đầu, nhìn quần áo đang mặc trên người mình, phía trên có hoa văn đèn giao thông, cô đổ mồ hôi, bị Thẩm Duệ kéo đi. Đi được một đoạn, Tống Hân Nghiên mới nhớ ra để hỏi anh: “Thẩm Duệ, sao sáng nay anh lại tới đúng lúc thế?”

Nghĩ tới giây phút anh xuất hiện vào buổi sáng, trái tim cô vẫn còn đang run rẩy, người đàn ông như vậy, cô không muốn yêu anh cũng khó.

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn cô: “Bởi vì anh bấm ngón tay bói, xem được hôm nay em sẽ gặp chuyện, nên mới chạy tới cứu em, có phải thấy anh rất đẹp trai không?”

“Thẩm Duệ, anh đừng tự kỷ nữa có được không?” Tống Hân Nghiên mút que kẹo, vị ngọt tới tận trái tim, trái tim của cô đang dần được sưởi ấm, nhìn thấy gương mặt đen như đáy nồi của Thẩm Duệ, cô cười vui vẻ: “Thật ra cũng rất đẹp trai, cảm giác giống như hòm kho báu ánh trăng, Tôn Ngộ Không đạp lên những đám mây đầy màu sắc để cứu Tử Hà tiên tử.”



“Em đang khen anh, hay là nói anh giống khỉ vậy?” Trong lòng Thẩm Duệ buồn bực, cô nhóc này nói vài câu dễ nghe, làm anh vui không được à?”

Tống Hân Nghiên nở nụ cười, nhìn gương mặt u ám của anh, cô ranh mãnh liếc nhìn xung quanh một lượt, thấy không ai chú ý tới cô, đột nhiên cô kiễng chân hôn lên môi mỏng của anh, vừa chạm vào liền đỏ mặt: “Rất đẹp trai.”

Dứt lời, cô quay người đi về phía trước.

Thẩm Duệ ngẩn ngơ, anh liếm liếm môi mình, trên môi anh vẫn còn lưu lại vị ngọt của cô, anh cảm thấy cơ thể mình như muốn bay lên. Anh đút tay vào túi quần, chậm rãi bước theo cô, nhìn bóng lưng của cô, trong lòng anh thỏa mãn vô cùng.

Cô nhóc này luôn chạm tới nơi mềm mại nhất của trái tim anh, khiến anh không nỡ dứt bỏ, nhìn cô ngồi xổm bên đường, giống như cô độc chỉ có một mình, anh đau lòng, cuộc sống này quá tàn khốc, anh phải làm thế nào mới có thể bảo vệ cô một đời vô lo?



Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã tới thứ sáu, Tống Hân Nghiên bị chuông điện thoại đánh thức, cô ngồi dậy, híp mắt mò điện thoại khắp nơi. Mấy ngày hôm nay cô cũng không trở về Bác Dực, Tổng giám đốc Lý đã gọi điện thoại cho cô mấy lần, mời cô quay lại làm việc, nhưng đều bị cô từ chối.

Cô sẽ không về Bác Dực, nơi đó đã mang lại cho cô quá nhiều thất vọng, cô không muốn trở về nữa.

Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại, cô bấm nghe, sau đó lại nằm lên giường, giọng nói còn có chút ngái ngủ: “Tôi là Tống Hân Nghiên, xin hỏi ai vậy?”

“Cô Tống, tôi là Liên Mặc, mười giờ sáng nay sẽ mở phiên tòa, cô không quên đó chứ?” Giọng nói trong trẻo của Liên Mặc vang lên, dường như còn mang theo chút ý cười.

Tống Hân Nghiên mở to mắt, cô cầm đồng hồ đeo tay đặt trên đầu giường, bây giờ đã chín rưỡi rồi, cô la lên một tiếng “Ôi mẹ ơi”, sau đó vội vã bò dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, suýt nữa tôi quên mất, tôi sẽ nhanh chóng tới ngay.”

“Không cần vội, tôi đang đợi cô dưới tiểu khu.” Lúc này, giọng nói của anh không che giấu được ý cười, cho dù là không thấy tận mắt, nhưng anh cũng có thể đoán được bây giờ cô đang luống cuống chạy vào nhà toilet.



Tống Hân Nghiên cúp máy, cô vò đầu bứt tóc, mấy hôm nay cô sống như người say rượu, suýt nữa quên mất chuyện quan trọng như vậy. Cô xông tới cạnh tủ quần áo, cầm quần áo chạy vào trong nhà vệ sinh.

Rửa mặt xong xuôi đi xuống dưới nhà đã là hai mươi phút sau, Tống Hân Nghiên mở cửa xe, cô khom lưng ngồi vào trong, ngại ngùng xin lỗi Liên Mặc: “Luật sư Liêm, xin lỗi để anh đợi lâu rồi.”

Liên Mặc đưa bữa sáng cho cô: “Tôi tiện đường nên mang bữa sáng tới cho cô, cô ăn đi.”

Tống Hân Nghiên cảm ơn, rồi nhận lấy đồ ăn sáng. Cô không ngờ Liên Mặc lại biết quan tâm như vậy, ngay cả chuyện cô chưa ăn sáng mà anh cũng biết.

Liên Mặc khởi động xe chạy tới tòa án, rất nhanh đã tới nơi. Tống Hân Nghiên mở cửa xe bước xuống, cô nhìn thấy Đường Diệp Thần và luật sư trưởng của tập đoàn Khải Hồng đang đứng cùng nhau. Bước chân cô khẽ dừng một chút, sau đó ung dung đi vào trong tòa án.

Lúc đi ngang qua Đường Diệp Thần, anh ta nhanh chóng nắm cổ tay cô lại, nhìn gò má dịu dàng của cô: “Hân Nghiên, nhất định phải ly hôn sao?”

Tống Hân Nghiên không nhìn anh ta, cô lạnh nhạt hất tay ra, đi thẳng về phía tòa án. Đường Diệp Thần cúi đầu nhìn cánh tay đang rơi vào khoảng không của mình, anh siết chặt thành quyền, Hân Nghiên, anh đã nói rồi, anh không cho phép em bước ra khỏi cuộc sống của anh, cho dù là hành hạ nhau, anh cũng không bao giờ để cô tự do.

Trong phòng xử án, không có bồi thẩm đoàn và quan sát viên như các tù nhân bị thẩm vấn, mà chỉ có thẩm phán, luật sư và nguyên đơn. Thẩm phán là học trò cưng của Hạ Phong, ông ta đã sớm dặn trước. Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì vụ này không được phép xử ly hôn.

Thẩm phán nhìn hai đương sự rồi nói: “Vụ kiện chính thức bắt đầu, nguyên cáo có gì muốn nói không?”

Tống Hân Nghiên đứng dậy, cô cúi đầu chào thẩm phán, sau đó nhìn về phía Đường Diệp Thần: “Kính thưa thẩm phán, những gì tôi muốn nói đều đã viết trên đơn kiện, tôi chỉ muốn ly hôn!”

“Bị cáo, cậu có gì muốn nói không?”

Đường Diệp Thần đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tống Hân Nghiên, anh nói: “Thưa thẩm phán, tôi không cách nào bác bỏ được những chuyện đã xảy ra, trong thời gian này tôi vẫn luôn kiểm điểm về những sai lầm mình phạm phải, tôi thật sự rất hối hận. Tôi rất yêu cô ấy, tôi có thể hy sinh cả tính mạng mình vì cô ấy. Người ta thường nói, ‘Thà phá đi mười ngôi chùa còn hơn phá bỏ một cuộc hôn nhân’, hy vọng ngài thẩm phán nhìn thấy lòng chân thành ăn năn hối lỗi của tôi, mà cho chúng tôi thêm một cơ hội.