Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 108: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh (5)



Vẻ mặt Tống Hân Nghiên nghiêm túc, cô nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi đã nghe nói, Tổng giám đốc Đổng của Nghiệp Chi Phong quả thật muốn chiêu mộ tôi qua đó, nhưng đã bị tôi từ chối ngay tại chỗ. Mấy ngày nay tôi và Tổng giám đốc Đổng cũng không có bất kỳ liên lạc nào. Bác Dực đối với tôi có ơn nâng đỡ, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Bác Dực.”

“Tiểu Tống, năng lực của cô chúng tôi có thể thấy rõ, Tổng giám đốc Đổng của Nghiệp Chi Phong tự mình chiêu mộ cô qua đó, tôi tin bà ta cũng là nhìn trúng tài năng của cô. Cô có thể kiên định ở lại Bác Dưc, tôi rất biết ơn. Cô yên tâm, Bác Dực sẽ không bạc đãi cô đâu.” Tổng giám đốc Lý có thể ngồi đến vị trí hôm nay, cũng tuyệt không chỉ nhờ vận may, với ông ta rất biết cách tẩy não người ta.

“Tổng giám đốc Lý, xin ngài tin tưởng tôi, Bác Dực chính là nhà của tôi, tôi sẽ yêu thương và bảo vệ nó hết mình.” Tống Hân Nghiên cảm thấy mình nên tỏ lòng trung thành, khiến cấp trên nghi ngờ mình có suy nghĩ nhảy việc cũng không phải là chuyện đùa.

Tổng giám đốc Lý gật đầu, lại nói mấy lời khích lệ cô, lúc này mới để cho cô đi ra ngoài. Tống Hân Nghiên rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, sau lưng đã toát mồ hôi hột, cô không biết Tổng giám đốc Lý có tin tưởng cô hay không, dù sao gần đây cô cũng phải cẩn thận một chút, không thể giao tiếp với người của Nghiệp Chi Phong nữa.

......

Từ sau tai nạn giao thông, Thẩm Duệ giống như biến mất khỏi Trái Đất, hoàn toàn không có tin tức gì. Mấy ngày nay Tống Hân Nghiên vội vàng chuẩn bị bản thảo thiết kế cho lần dự thi thứ hai, cô bận đến choáng váng đầu óc, chỉ khi đêm khuya yên tĩnh mới nhớ tới Thẩm Duệ.

Có một đêm, cô ôm điện thoại di động lần lượt mở ra lại tắt, cuối cùng tựa vào sofa ngủ thiếp đi, kết quả không biết đã mơ gì, lúc cô tỉnh lại tâm trạng rất hào hứng, cầm điện thoại di động nhanh chóng soạn một tin nhắn, nhìn thấy trên màn hình gửi thành công bốn chữ, cô mới phản ứng lại vừa rồi mình mới làm gì.

Xong đời rồi, tin nhắn này gửi tới cho anh, anh sẽ nghĩ gì đây?

Cô còn chưa rối rắm xong, màn hình điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên, tiếp theo điện thoại di động ong ong rung lên, cô nhìn id người gọi phía trên, trong lòng rất kinh ngạc, đã ba giờ sáng mà anh còn chưa ngủ sao?

Tống Hân Nghiên do dự một hồi mới bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh: “Xuống mở cửa!”

“Ách?” Tống Hân Nghiên có chút phản ứng không kịp.

“Xuống mở cửa!” Thẩm Duệ lại nói một lần nữa, dường như cô nghe thấy tiếng anh không kiên nhẫn kéo cửa sắt. Cô đứng lên, cầm chìa khóa, ngay cả dép lê cũng không đổi, đi ra ngoài cửa: “Sao anh lại ở dưới tầng?”

“Vừa xuống máy bay.” Trong giọng Thẩm Duệ mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi, mấy ngày nay, anh cố ý không liên lạc với cô, kết quả cô thì sao, điện thoại cũng không gọi cho anh, tin nhắn cũng không gửi cho anh. Lần đầu tiên anh hao tâm như vậy với một người phụ nữ, phải xem khi nào cô liên lạc với anh.

Kết quả vừa mới xuống máy bay, anh lại không ngăn cản được nỗi nhớ nhung, để cho Nghiêm Thành bắt xe trở về còn anh thì lái xe chạy thẳng tới khu chung cư Kim Vực Lam Loan. Lái xe đến dưới tầng căn hộ nhà cô, tòa nhà căn hộ đóng chặt, anh không gọi điện đánh thức cô mà ngồi ở trong xe, mở cửa sổ ra nhìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, rõ ràng rất mệt mỏi nhưng anh lại không buồn ngủ.



Cứ như vậy ở dưới tầng nhà cô, bốn phía rất yên tĩnh, cho nên khi tiếng thông báo tin nhắn vang lên, anh lại giật mình cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn, trong tin nhắn viết: “Mấy ngày nay anh đang làm gì vậy?”

Anh nhìn thoáng qua thời gian gửi, đúng là mới tức thì, anh rốt cuộc nhịn không được tràn đầy nỗi nhớ nhung mãnh liệt, gọi điện thoại cho cô. Giờ khắc này, anh rất muốn gặp cô, muốn ôm cô vào trong lòng, muốn hôn cô, muốn nói với cô la anh rất nhớ cô.

Anh mở cửa xuống xe, đi xuống tầng dưới căn hộ, tâm trạng lo lắng bởi vì khát vọng được gặp cô.

Tống Hân Nghiên hiểu ra là anh đi công tác, chẳng trách mấy ngày nay đều không có tin tức. Cô đi vào thang máy, nghe bên kia truyền đến tiếng hít thở vững vàng của anh, tim cô đập nhanh hơn, cảm giác bộ dáng hiện tại của mình có chút giống nửa đêm chạy đi tìm tình nhân quá.

Thẩm Duệ nghe thấy tiếng cô đi vào thang máy, nhưng thật lâu không đợi được cô nói chuyện, anh thúc giục: “Nói chuyện đi!” truyện

“Nói cái gì?” Tống Hân Nghiên vừa mới tỉnh ngủ, trong đầu hỗn độn, không biết nên nói gì với anh.

“Tống Hân Nghiên, em là heo sao?” Thẩm Duệ tức giận trách móc, cô nhóc này nhất định là sinh ra để khắc anh, lâu như thế không nhìn thấy anh, chẳng lẽ cô không có lời nào nói với anh sao? Anh lại có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.

Tống Hân Nghiên im lặng, thang máy nhanh chóng tới tầng một, cô vội vàng đi ra khỏi thang máy, mở cửa căn hộ ra lập tức nhìn thấy Thẩm Duệ phong trần mệt mỏi đứng ngoài cửa. Anh mặc âu phục màu đen, bóng dáng cao lớn, ánh đèn trên đỉnh đầu bao phủ trên người anh, cô không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của anh.

Anh bỏ điện thoại di động xuống, tiện tay bỏ vào túi quần tây, sau đó anh sải bước tiến lên rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ.

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kịp buông tay, anh đã nâng mặt cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo hôn cô, sau một thời gian ngắn đụng chạm, anh điên cuồng làm sâu sắc nụ hôn này.

Tống Hân Nghiên không chịu nổi sự nhiệt tình của anh, cô lui lại vài bước, mãi đến khi lưng chống lên tường, cô mới dừng lại. Tim cô đập nhanh hơn, đập thình thịch dường như muốn nhảy ra, nhiệt độ trên môi càng ngày càng nóng bỏng, trong hành lang yên tĩnh, đèn cảm ứng bỗng nhiên tắt.

Trong bóng tối, các giác quan càng thêm nhạy cảm, hô hấp của hai người càng ngày càng dồn dập. Tay cô đặt ở ngực anh, tim đập dưới lòng bàn tay cũng giống như cô, hỗn loạn không thôi.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Duệ cuối cùng cũng buông cô ra, tay cô ôm cổ anh, vô lực chống đỡ sức nặng cơ thể của mình, để tránh trượt ngồi trên mặt đất, Thẩm Duệ khẽ cười ra tiếng: “Vẫn không nỡ buông tôi ra à?”

Trên mặt Tống Hân Nghiên lúng túng, vội vàng rụt tay về, vừa rụt một nửa đã bị anh bắt lấy, một lần nữa đặt trên gáy anh, anh khom lưng, một tay luôn qua nách cô, một tay luôn qua chân cô và ôm cô lên.