Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 104: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh



Thẩm Duệ ngồi trong xe, tay trái chống cằm, ánh mắt sắc bén đảo qua ảnh chụp trong tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng ấm áp dịu dàng trong phòng bệnh, ánh sáng trong mắt anh trong trẻo. Đường Diệp Thần không phải thích diễn kịch sao, anh sẽ để anh ta diễn cho đủ!

“Nghiêm Thành, tự mình đưa báo cáo điều tra cho Đường Diệp Thần, còn nữa, đi làm giúp tôi thêm một việc.” Thẩm Duệ nhỏ giọng dặn dò vài câu, trong lòng Nghiêm Thành khiếp sợ nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, e là không tốt lắm đâu?”

“Cậu cứ làm theo lời tôi, tôi không cần cậu phát biểu ý kiến gì hết.” Thẩm Duệ nhíu mày trách mắng.

Nghiêm Thành im lặng, biết tâm ý Thẩm Duệ đã quyết định, anh ta không tiếp tục khuyên nữa. Chỉ là anh ta cảm thấy, Thẩm Duệ vì muốn có được một người phụ nữ mà có thể nói là đã tính hết mọi đường đi nước bước rồi.

Tống Hân Nghiên về đến nhà. Đèn trong phòng khách sáng lên, trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái rau, cô kinh ngạc nhíu mày, chỉ thấy Hàn Mỹ Hân buộc tạp dề, cầm dao thái đi ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa chính ngẩn người, cô ấy cười rạng rỡ: “Cậu ngây ngốc đứng ở đó làm gì? Còn không vào đi.”

Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, cô khom lưng lấy dép từ trong tủ giày ra thay, vừa đổi vừa nói: “Sao cậu lại về rồi?”

“Tớ nghe nói cậu bị tai nạn giao thông, biết người của cậu không sao nên tớ lập tức về thẳng nhà chờ cậu này.” Hàn Mỹ Hân nhìn thấy trên cánh tay cô quấn băng gạc, cô ấy nhíu mày nói: “Cậu bị thương à?”

“Ừm. Bị kính vỡ đâm trúng, không sao đâu, vết thương không sâu.” Tống Hân Nghiên đi vào phòng khách, vừa vào đã ngửi thấy một mùi canh gà nồng nặc: “Cậu đặc biệt trở về nấu cơm cho tớ ư?”

“Đúng vậy. Nghĩ đến cậu ở nhà một mình chắc chắn không ăn cơm ngon, tớ đã đi qua chợ mua một con gà về, nghe nói là gà công nghiệp, nấu để bồi bổ cho cậu.” Hàn Mỹ Hân vừa nói vừa đi về phòng bếp, tiếp tục thái rau.

Tống Hân Nghiên đi theo vào phòng bếp, thời gian này là tháng nóng nhất của mùa hè nên trong phòng bếp rất nóng. Cô đứng dựa vào cạnh cửa, nói: “Mỹ Hân, chiếc xe tải kia là muốn nhắm vào tớ, nếu không phải là Đường Diệp Thần lái xe chắn trước mặt tớ, có lẽ bây giờ cậu đã không còn gặp được tớ nữa rồi.”

Hàn Mỹ Hân buông đao xuống, đi tới nhẹ nhàng ôm cô: “Hân Nghiên, đừng sợ. Chuyện đã qua rồi, Đường Diệp Thần thế nào rồi?”



“Bị thương không nặng, bác sĩ nói có thể bị chấn động não, cần phải nhập viện theo dõi.” Tống Hân Nghiên nói.

“Cũng thật đúng lúc ha, ngày mai sẽ mở phiên tòa rồi, lúc này anh ta hoàn toàn có lý do trì hoãn thời gian mở phiên tòa.” Hàn Mỹ Hân còn chưa dứt lời, điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn thoáng qua id người gọi, sắc mặt khẽ thay đổi, chẳng lẽ để cho miệng quạ đen của cô ấy nói trúng rồi ư?

“Đàn anh Liên Mặc, anh tìm em có việc gì thế?”

“Vừa rồi tòa án gọi điện tới thông báo, bị cáo bị tai nạn giao thông, thời gian mở phiên tòa sẽ bị hoãn đến thứ Sáu tuần sau. Anh nghe nói cô Tống cũng bị tai nạn xe cộ, cô ấy ở bệnh viện nào em nói cho anh biết đi, lát nữa anh sẽ đi qua thăm cô ấy.” Giọng nói của Liên Mặc từ bên kia truyền đến, rất nho nhã.

Hàn Mỹ Hân nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên, cô ấy báo địa chỉ khu chung cư Kim Vực Lam Loan, sau đó cúp điện thoại.

Tống Hân Nghiên nhìn cô ấy và hỏi: “Là ai gọi tới mà cậu lại có biểu cảm này thế? Bạc Mộ Niên?”

“Không phải, là đàn anh Liên Mặc, đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, tòa án thông báo thời gian mở phiên tòa sẽ hoãn đến thứ Sáu tuần sau. Hân Nghiên, cậu nói xem có phải Đường Diệp Thần cố ý không?” Hàn Mỹ Hân vô cùng tức giận, vốn giai đoạn này không dễ sắp xếp, hiện tại lại phải hoãn lại, Hân Nghiên rốt cuộc khi nào mới có thể ly hôn với Đường Diệp Thần, bắt đầu cuộc sống mới.

Nghe vậy, Tống Hân Nghiên trầm mặc, lúc này nếu cô còn một chút lương tâm, cũng không nên suy đoán mưu đồ của Đường Diệp Thần.

Hàn Mỹ Hân nhìn cô: “Hân Nghiên, chẳng lẽ cậu dao động ư?”

“Không có, tớ chỉ đang suy nghĩ, anh ta cần gì phải làm chuyện thừa thế.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô xoay người đi ra khỏi phòng bếp, đi tới bên sô pha ngồi xuống, bình tĩnh nhìn phía trước ngẩn người.

Hàn Mỹ Hân thở dài, không quấy rầy cô nữa mà xoay người đi vào phòng bếp.



Khoảng bốn mươi phút sau, chuông cửa vang lên, Hàn Mỹ Hân ở trong phòng bếp gọi: “Hân Nghiên, đi mở cửa kìa, chắc là đàn anh Liên Mặc tới đây.” Tống Hân Nghiên đứng lên từ ghế sô pha, bước nhanh đến bên cửa, mở mắt mèo ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy Liên Mặc mặc âu phục đứng ngoài cửa.

Cô mở cửa và mỉm cười: “Xin chào luật sư Liên.”

Liên Mặc cẩn thận quan sát cô, thấy trên cánh tay cô quấn băng gạc, anh ta nói: “Sao cô bị thương mà không ở trong bệnh viện?” Trong giọng nói mơ hồ hàm chứa vẻ trách cứ.

“Không có gì đáng ngại, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, mời anh vào.” Tống Hân Nghiên nghiêng người sang một bên, Liên Mặc xách đồ dinh dưỡng đi vào, chỗ cửa ra vào có vẻ hẹp hơn rất nhiều.

Tống Hân Nghiên thấy anh ta cởi giày, cô vội vàng nói: “Không cần cởi giày, nhà tôi không chuẩn bị dép nam.”

“Không sao, cô quét dọn nhà cửa sạch sẽ như vậy, tôi cũng ngại giẫm dép lên.” Liên Mặc dứt lời, anh ta cởi giày đi vào phòng khách, đặt đồ dinh dưỡng lên bàn trà, quay đầu lại nhìn cô: “Tôi nghe nói cô bị tai nạn giao thông nên tới xem thử, thấy cô không sao, tôi cũng yên tâm rồi.”

“Cám ơn anh đã ở xa như vậy còn đặc biệt tới thăm tôi, tôi không sao, anh ngồi đi, để tôi pha trà cho anh.” Lúc Tống Hân Nghiên đối mặt với Liên Mặc, cô có chút khẩn trương, xoay người đi vào phòng bếp.

“Không cần khách sáo với tôi, đúng rồi, Mỹ Hân đã nói với cô thời gian mở phiên tòa bị hoãn đến thứ Sáu tuần sau chưa?” Đôi mắt nóng bỏng của Liên Mặc lặng lẽ nhìn cô, không có vẻ sắc bén như ở tòa án, ngược lại có thêm một chút dịu dàng.

“Đã nói rồi, anh ta vì tôi mà bị thương, trì hoãn thời gian mở phiên tòa cũng là đương nhiên.” Tống Hân Nghiên gật đầu, cho dù thời gian mở phiên tòa bị hoãn đến khi nào, quyết tâm ly hôn của cô cũng sẽ không thay đổi.

Năm năm chờ đợi, cô không quan tâm đến việc chờ thêm mấy ngày nữa.

“Ừm.”