Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 119: Sinh nhật của chị Thích ~~



Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, lần này ai cũng không nhường ai, lật đi lật lại, thế mà rớt thẳng xuống dưới đất. Thích Nguyên Hàm ngã nằm trên đất, bây giờ không phải mùa đông, không trải thềm dưới đất, sàn nhà lạnh lẽo, lưng Thích Nguyên Hàm rất đau, chủ yếu là do Diệp Thanh Hà còn ngồi trên bụng cô, làm cô có hơn muốn nôn.

Cô cực kỳ bất lực, nằm thẳng nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Chúng ta cũng có thể dịu dàng hơn chút đúng không, không cần thiết phải như hai chú chó điên cắn nhau đâu."

Với lại tóc tai cô bù xù, quậy lên là nóng lắm.

Còn thêm lý do chiều nay mới cưỡi ngựa, giờ cô rất khó chịu, xương cốt sắp rã rời rồi, cô muốn dịu đi một chút, không quậy thắng được chú chó điên Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà hơi nhấc người lên, với lấy bảng tên bạch kim kia, thực ra ai đeo cũng vậy thôi, không cần thiết phải phân thắng bại, Diệp Thanh Hà đeo lên cho Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm khẽ ngẩng đầu, cô theo bản năng mà bao dung cho Diệp Thanh Hà, lựa chọn nhường bước. Diệp Thanh Hà đeo xích lên cho cô, cần cổ mảnh khảnh bị sợi xích bạc quấn quanh, bảng tên nhỏ nhắn rơi giữa vùng xương quai xanh của cô.

Ngón tay của Diệp Thanh Hà vuốt ve đường nét khắc tên, lúc buông xuống, nàng chống một tay lên giường định nhấc người lên, Thích Nguyên Hàm cũng ngẩng đầu lên theo, vào giây phút Diệp Thanh Hà cúi đầu, Diệp Thanh Hà như thể trượt tay mà ngồi thẳng xuống. Thích Nguyên Hàm suýt nữa đập đầu xuống đất, bây giờ Diệp Thanh Hà còn ngồi trên ngực cô, làm cô sắp tắc thở, cô khó hiểu mà nhìn Diệp Thanh Hà, hỏi: "Em lại muốn làm gì hả?"

Một tay Diệp Thanh Hà đỡ lấy gáy cô, tay còn lại miết qua đôi môi của Thích Nguyên Hàm, nói: "Em nuốt lời, chị ơi, em muốn cưỡi ngựa."

Nàng nuốt lời đột ngột quá, quả thực là được đằng chân lên đằng đầu, Thích Nguyên Hàm nhìn thẳng vào nàng, chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt cao ngạo của nàng. Diệp Thanh Hà hơi ngả người xuống, bàn tay vuốt lấy tóc mái của cô, sau đó chống hai tay bên trán của cô.

Vũ trang đầy mình, thúc ngựa rong ruổi, hưởng thụ khoái cảm của cuộc đua.

Tiếng cưỡi ngựa vang dội, Thích Nguyên Hàm chỉ cảm thấy điên đảo, đầu óc mụ mị, chỉ thấy Diệp Thanh Hà cưỡi hoang dại quá.

Lúc lâu sau, đã đến điểm đích.

Diệp Thanh Hà dùng đôi mắt tựa như hổ phách kia nhìn Thích Nguyên Hàm, biểu cảm vẫn còn vương vấn chút kiêu sa, nàng cúi người xuống muốn hôn Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm đẩy nàng ra, cô thấy bẩn quá, chỉ muốn rửa mặt một phát, "Biến."

Diệp Thanh Hà liền ngoan ngoãn lăn một vòng xuống đất, Thích Nguyên Hàm giận thật rồi, nhấc chân đạp nàng một cái, Diệp Thanh Hà lăn tiếp, Thích Nguyên Hàm vốn còn muốn giẫm lên người nàng một cái, thấy nàng như vậy lại vừa bực mình vừa muốn cười, chỉ đành quay người đi vào phòng tắm.

Diệp Thanh Hà lẽo đẽo theo sau cô, Thích Nguyên Hàm rửa mặt, cô hứng nước hắt lên mặt, rửa vội quá, một lần nữa cảm nhận được cảm giác nghẹt thở vì ngập nước, kích thích đến nỗi cô chìm đắm mất vài giây.

Thích Nguyên Hàm cột mái tóc bù xù lên, sau đó, gỡ xích trên cổ mình xuống, vứt cho Diệp Thanh Hà, nói: "Đây là đồ cho em."

Diệp Thanh Hà nói đeo là đeo, ngay lập tức biến thành cái dáng vẻ ngoan ngoãn, sủa gâu gâu bên tai Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị ơi, em muốn bù đắp cho sự tiếc nuối kia."

Thích Nguyên Hàm muốn bẹo nàng rồi đây, "Em còn tiếc nuối gì nữa?"

Diệp Thanh Hà cắn tai cô, nàng nói: "Chiều nay em nói muốn cưỡi ngựa chung, nhưng chị nói ngựa không chống đỡ nổi, em vừa thử rồi... chịu được, chúng ta cùng..."

Tờ mờ sáng, hai người ăn khuya, Diệp Thanh Hà canh giờ nói với Thích Nguyên Hàm: "Chị ơi, chúc mừng sinh nhật chị, em là người đầu tiên chúc chị sinh nhật nha."

...

...

Buổi sáng Thích Nguyên Hàm ngủ dậy, thấy trên bàn có một chiếc bánh gato to, tổng cộng có sáu tầng, mỗi một tầng là một vị khác nhau, phần nào phần nấy đều tỉ mỉ tinh xảo.

Cô đứng trên tầng, trong lòng ấm áp.

"Chị yêu, sinh nhật vui vẻ nhé." Diệp Thanh Hà ôm lấy cô từ phía sau, ngọt ngào nói, mới sáng ra đã thân mật với cô trước mặt mọi người.

"Không phải vừa rồi ngủ dậy mới chúc rồi hả?" Thích Nguyên Hàm cảm động, khóe môi khẽ cử động, nở ra một nụ cười, cô cọ lên mặt nàng.

"Yêu em." Thích Nguyên Hàm nói.

Diệp Thanh Hà hôn phớt lên môi cô, vừa hay cửa phòng bên cạnh mở ra, Đoàn Cự Phong đi ra, lần trước không thấy vẫn hơi tiếc, lần này gặp được rồi, lão già này vui lắm, mừng khôn xiết nói: "Nguyên Hàm sinh nhật vui vẻ nhé, hahahaha, sinh lực hai đứa dồi dào đấy. Haizz, tuổi trẻ tốt thật."

Thích Nguyên Hàm da mặt mỏng, rất ngượng ngùng mà đỏ mặt lên.

Hai người nắm tay nhau đi xuống tầng, giúp việc trong nhà đều nói chúc mừng sinh nhật với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm thoáng sờ lên mũi, nói: "Cái bánh này có phải to quá không ạ, ông nội, tiêu tốn của ông quá."

Đoàn Cự Phong nói: "Không to không to, cái này còn nhỏ, còn không đủ ăn đó chứ."

Đoàn Tương Mẫn mang một món quà đến, nói: "Cũng không biết lúc nào tặng mới thích hợp, nên đưa cho cháu từ giờ thôi, chúc cháu sinh nhật vui vẻ."

Ắt hẳn là bác ấy đã có lòng ra ngoài kiếm quà, vừa mới từ xe xuống.

Một chiếc hộp rất to, không biết là bên trong có cái gì, hai tay Thích Nguyên Hàm bưng lấy, cực kỳ nặng, cô lại đặt xuống đất, nói: "Cảm ơn bác gái, nhọc lòng bác rồi."

"Không nhọc không nhọc, cháu thích là được." Đoàn Tương Mẫn cười, bác ấy cũng là trò chuyện xong với Đoàn Cự Phong vào đêm qua, mới về nhà lựa quà, còn không có thời gian đi mua.

Xe của Đoàn Tuệ Vân cũng dừng ở bên ngoài, dì ta bước xuống, trên tay còn là một món quà to hơn, cho dù bên ngoài đã bọc gói quà, Thích Nguyên Hàm vẫn vừa nhìn đã nhận ra, chắc là một bảng tranh.

"Này. Sinh nhật vui vẻ." Đoàn Tuệ Vân đưa quà cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nói cảm ơn giơ tay ra nhận lấy, Đoàn Tuệ Vân nói: "Cháu không mở ra xem hả?"

Thích Nguyên Hàm cười nói: "Dì không để bụng, vậy con mở nhé."

Đoàn Tuệ Vân gật đầu, tỏ ý là không quan tâm.

Thích Nguyên Hàm giỡ tấm vải bọc bên ngoài ra, giống với suy nghĩ của cô, bên trong là một bức tranh, nhưng bức họa này... cô nhìn chữ đề của bức tranh.

Đầu mũi bỗng nhiên chua xót.

Chữ đề tặng: Thích Thần Đông.

"Đây là bức tranh của ba con." Thật ra Thích Nguyên Hàm vẫn đang tìm tranh của ba mãi, nhưng mà có thể tìm được rất ít, đa số là không biết mất đi đâu rồi.

Trong giới họa sĩ có một câu truyền miệng rằng, có một vài họa sĩ lúc còn sống, tranh của họ chẳng có giá trị gì, nhưng một khi qua đời, tranh của họ lại tăng giá gấp bội.

Ba của Thích Nguyên Hàm là như vậy đấy, lúc ba còn sống chẳng ai biết đến, bản thân cũng không chịu sao chép, vẫn luôn vô danh tiểu tốt, sau khi ba mất thì lại nhận được rất nhiều tên tuổi, rất nhiều nhà nghệ thuật đã bình phẩm tranh của ba, những bức tranh khi ba còn sống trở thành tuyệt bản.

Đoàn Tuệ Vân nói: "Đây là một bức họa dì mua đợt trước, ba triệu, cháu có thể đòi nhà họ Chu bồi thường theo mức giá này."



Dì ta không những chuẩn bị tranh, còn liệt kê một danh sách những bức tranh kia của ba Thích Nguyên Hàm, mỗi một bức đều viết rất rõ ràng, bán ra bao nhiêu tiền, có khả năng bán đến những nơi đâu, sau này ra tòa có thể mang theo làm bằng chứng, Chu Kiến Nghiệp phải bồi thường đến ngất xỉu.

Thích Nguyên Hàm rất trịnh trọng mà nói cảm ơn.

Đoàn Tương Mẫn khẽ nói: "Tuệ Vân tặng quà tốt như vậy, làm cho quà bác tặng không có thành ý nữa rồi."

Thích Nguyên Hàm vội nói: "Không phải đâu, quà bác cả tặng con cũng thích, nếu bác cả không ngại, con có thể mở ra xem được không?"

Đoàn Tương Mẫn gật đầu, bác ấy trông rất ngượng nghịu, chắc là cho rằng quà mình tặng không đem ra được.

Thích Nguyên Hàm mở quà ra, là một hộp gỗ, nói đúng ra là một thùng gỗ.

Nắp vừa mở ra, tất cả mọi người đều đơ đứng.

Bên trong là một cặp mũ phượng tân nương vàng Hoàng Kim.

Đoàn Tuệ Vân nói: "Mũ phượng này bác đã đặc biệt tìm người làm đấy, bác sưu tầm lâu lắm rồi, vừa hay có hai cái, bác cũng không dùng đến, nếu như các con không để bụng thì nhận nhé..."

"Quà này quý quá." Lần đầu tiên Thích Nguyên Hàm thấy, mối quan hệ hai bên còn chưa được hòa giải, đã tặng một món quà giá trị đến như vậy, cô không dám nhận.

"Ây dà, cái món quà nhỏ như vậy, lấy thì cứ lấy thôi." Đoàn Cự Phong ra mặt giảng hòa, "Hai đứa nó còn chưa đưa quà gặp mặt đấy, con cứ xem như là hai phần quà, tặng cùng một lúc nhé."

Thích Nguyên Hàm thoải mái mà nhận lấy, nói cảm ơn với mọi người.

Diệp Thanh Hà đứng ở bên cạnh cũng nói một câu.

"Hả?" Đoàn Tuệ Vân không nghe rõ, nghi ngờ nhìn nàng, "Cháu vừa mới nói gì."

Diệp Thanh Hà mím môi, không nói lần thứ hai.

Đoàn Tương Mẫn khẽ nói: "Nghe có vẻ như gọi một tiếng bác gái."

Đoàn Tuệ Vân: "Em nghe nhầm rồi đấy."

"Có khả năng."

Lúc dùng bữa sáng, người giúp việc cắt một chiếc bánh kem nhỏ xuống, còn đang ăn, bên ngoài đã có người đến, Thích Nguyên Hàm liếc qua, ấy thế mà lại là Thẩm Dao Ngọc, Thích Nguyên Hàm rất ngạc nhiên.

Thẩm Dao Ngọc vừa muốn gọi cô, nhìn thấy người ở bên Thích Nguyên Hàm, lập tức mím môi lại, lịch sự chào hỏi: "Con chào ông Đoàn, cô Đoàn,..."

Trông thấy Thích Nguyên Hàm đi đến, Thẩm Dao Ngọc đùa cợt, nói: "Chào phu nhân Diệp nhé."

Thích Nguyên Hàm tò mò hỏi: "Sao cậu lại đến đây thế?"

Thẩm Dao Ngọc nói: "Không giấu gì cậu, thật ra tớ cũng chẳng biết vì sao tớ lại ở đây."

Đoàn Cự Phong cực kỳ nhiệt tình, nghe thấy tiếng nói là bảo giúp việc đẩy mình ra, chào hỏi Thẩm Dao Ngọc: "Tiểu thư Thẩm đã dùng bữa chưa, tôi sai nhà bếp làm gì đó ăn, cháu thích ăn gì."

"Không cần đâu ạ, cháu ăn rồi." Thẩm Dao Ngọc rất kích động, Đoàn Cự Phong là người cấp thần thánh đó, cô ấy lịch sự nói: "Ông Đoàn, rất vui khi được gặp ông"

"Tôi cũng vậy đó, có thể gặp được đại minh tinh." Đoàn Cự Phong rất ga lăng mà khen đáo khen để, nói Thẩm Dao Ngọc rất xinh đẹp, đáng yêu giống Thích Nguyên Hàm.

Thẩm Dao Ngọc vào phòng, giúp việc bưng bánh sinh nhật đến cho cô ấy, cô ấy cực kỳ điềm tĩnh, ai gặp cô ấy cũng phải khen một câu có tri thức hiểu lễ nghi.

Thực ra thì vào lúc không có ai, Thẩm Dao Ngọc thì thầm với Thích Nguyên Hàm, nói hôm nay cô ấy đột nhiên nhận được tin tức, thần cổ phiếu họ Đoàn tìm đến đoàn làm phim, nói với đạo diễn là mượn cô ấy mấy ngày, muốn mời cô ấy đến chống đỡ toàn cục. Dọa cả đạo diễn, hỏi một câu chống đỡ cục diện gì vậy, Đoàn Cự Phong nói là sinh nhật cháu gái rể, mời cô ấy qua chơi.

"Cháu gái rể... chậc chậc." Thẩm Dao Ngọc vỗ mạnh lên vai Thích Nguyên Hàm, "Trâu bò đấy."

Tiệc sinh nhật này long trọng quá, Thích Nguyên Hàm rất căng thẳng.

Thẩm Dao Ngọc nói: "Ông Đoàn Cự Phong này chắc ưng cậu lắm đấy, ông ý tung tin tỏ ý rằng rất công nhận cậu. Đoàn Cự Phong làm như vậy, sau này còn ai dám bắt nạt cậu nữa? Không biết ông ý có mời người khác đến không."

Thích Nguyên Hàm chưa nghe thấy chuyện này, "Ừm...cùng lắm là mời bạn bè của tớ đến thôi. Lát nữa tớ ra hỏi Diệp Thanh Hà."

"Tớ thấy Diệp Thanh Hà cũng ngu ngơ lắm, lúc tớ đến, em ta còn trừng to hai mắt, như bị tớ dọa vậy á." Thẩm Dao Ngọc nói.

Hiện tại Diệp Thanh Hà đang ngồi ở bàn ăn, nàng im lặng ngoan ngoãn mà suy nghĩ sự việc, dường như đang rơi vào mê cung nào đó, nhất thời không tìm được lối ra. Thích Nguyên Hàm không có tâm trạng đi giải mê cung giúp nàng, cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu ngạo ngồi trên mặt cô của nàng đêm qua, cô khẽ hừ một tiếng.

"Sao thế, hai người cãi nhau rồi?" Thẩm Dao Ngọc khẽ vỗ tay, cười trên nỗi đau của người khác mà nói: "Em ấy làm gì chọc giận cậu đấy, kể rõ xem."

Thích Nguyên Hàm đắm đuối nhìn Thẩm Dao Ngọc. nhìn vào hai mắt hiếu kỳ của cô ấy, nói: "Giận yêu đấy, cậu chắc chắn muốn nghe hả?"

Trong lòng Thẩm Dao Ngọc thầm tính toán độ ngọt ngào của hai người, cho rằng bản thân có lẽ không chịu đựng nổi, nên lựa chọn không hỏi tiếp nữa.

Buổi sáng này biệt thự đón không ít khách đến, đều là bạn bè thân thiết của Thích Nguyên Hàm, họ tương tự như Thẩm Dao Ngọc vậy, đều là Đoàn Cự Phong đích thân gọi điện mời đến, bảo họ đi dự sinh nhật của Thích Nguyên Hàm.

Hoa Tưởng Dung này, Bách Dư Nhu, bọn họ đều đến cả, Hoắc Quân Nhàn có việc không đến được, nhờ người tặng quà cho cô, Thích Nguyên Hàm nhận được rồi. Người trong biệt thự đông hơn, bầu không khí cũng sôi nổi hơn, ăn bánh kem rồi trò chuyện, người được chúc thọ Thích Nguyên Hàm đây đi về phòng, đặc biệt thay một bộ váy lễ phục.

Khi cô xuống lầu, nhìn thấy Diệp Thanh Hà đang ngồi trên chiếc sô pha ở chính giữa phòng khách, Diệp Thanh Hà vân vê chiếc thẻ ở trên cổ mình, trò chuyện với những người xung quanh, mặt mày hớn hở, trông có vẻ đang khoe khoang chiếc vòng cổ của mình.

"Diệp Thanh Hà đeo cái gì trên cổ thế?" Thẩm Dao Ngọc đi vào cái thấy, cô ấy ăn bánh sinh nhật, liếm kem trên bờ môi, muốn nhìn kỹ hơn một chút, lại cảm thấy cứ nhìn chằm chằm ngực vợ bạn thì bất lịch sự lắm, nên hỏi Thích Nguyên Hàm, "Sao mà giống bảng tên chó thế? Thiết kế kỳ quặc thật."

Thích Nguyên Hàm giành hoa anh đào trên chiếc đĩa của cô ấy, nói: "Lo ăn đồ ăn của cậu đi."

"Giống bảng tên chó thật còn gì, lát nữa tớ đi cười nhạo em ta." Thẩm Dao Ngọc cười cực kỳ xấu xa.

Diệp Thanh Hà đang nâng niu chiếc vòng cổ của mình, rất to gan mà khoe với mọi người, nói: "Đẹp không, làm từ bạch kim nhé, nhìn thấy viên đá quý ở giữa chưa, có phải rất giống Eternal Heart không."

Cái vòng bạch kim kia có thiết kế hình trái tim ở giữa, khảm một viên kim cương xanh, mặc dù không phải loại cara to trái tim vĩnh hằng, nhưng thiết kế rất có cảm giác, mang kiểu tình yêu vĩnh hằng.

*Kim cương Trái Tim Vĩnh Hằng của nhà DR, bên Trung Quốc, theo như mỗi lần lướt douyin thì mình thấy, mua nhẫn của nhà DR này phải có chứng minh thư, cả đời chỉ mua được một lần, ý là cả đời chỉ được tặng cho một người con gái mềnh iu:")))

Thẩm Dao Ngọc thanh mát cổ họng, cô ấy muốn nói, chất liệu có tốt như thế nào, mà thiết kế giống bảng tên chó, vẫn rất xấu...

Sau đó, cô ấy liền nghe thấy Diệp Thanh Hà nói: "Tôi dám cá đây là chiếc bảng tên chó đắt nhất thế giới, có phải rất đẹp hay không, trên đó còn khắc cả số điện thoại nữa."



Trời móe, Thẩm Dao Ngọc cười sặc sụa. Thế này để phòng đi lạc à, còn khắc cả số điện thoại hả. Thẩm Dao Ngọc ăn một miếng bánh kem, khóe miệng thoáng run rẩy, vẫn ngứa mồm chen vào một câu, nói: "Sao em không khắc luôn mã QR đi?"

"Mã QR làm mới liên tục, khắc cũng chẳng có tác dụng gì." Diệp Thanh Hà nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô ấy.

Nàng tiếp tục khoe khoang, miết lấy bảng tên chó của mình, cực kỳ đắc ý.

Thích Nguyên Hàm cũng thấy nàng hèn, đứng ở đằng sau sô pha ôm lấy cổ càng, cắn lên tai nàng, "Khoe khoang đủ chưa... quà của chị đâu."

Rất nhanh, Diệp Thanh Hà liền ngồi thẳng lưng, đôi mắt lấp lánh anh đào không dậy sóng nữa, rụt rè nói: "Nhanh đến rồi, sắp có rồi."

Thích Nguyên Hàm trầm giọng cười, buông tay đi ra cửa chính, nhìn tình hình của hôm nay, chắc là rất nhiều người đến dự đây, Đoàn Cự Phong đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một tiệc sinh nhật.

Khách hứa đến biệt thự đều đem theo quà, đều thân quen cả, là những vị khách thường xuyên lên bản tin tài chính, thường ngày ắt hẳn không chạm đến nổi, bọn họ vào cửa đều có quà, nói là chúc Thích Nguyên Hàm sinh nhật vui vẻ.

Thích Nguyên Hàm mặc chiếc váy lễ phục màu vàng xám, rất thanh lịch trí thức mà nhận quà, tất nhiên là cũng có người hỏi Diệp Thanh Hà ở đâu, Thích Nguyên Hàm đều trả lời rằng Diệp Thanh Hà đang trò chuyện với khách ở trong phòng, thực ra là Diệp Thanh Hà đang ngồi trong đó cào sô pha, nhưng nàng không để móng tay, cào cũng không lộ rõ.

Hôm nay Đoàn Cự Phong rất có sức sống, cụ tự lăn xe lăn ra ngoài lượn, cụ hỏi Thích Nguyên Hàm, "Đột ngột tổ chức tiệc sinh nhật như vậy cho con, có làm khó cho con hay không, ông thấy hôm nay Thanh Hà khó chịu không vui cho lắm."

"Không khó gì cả, ông nội, con rất vui, ngày trước sinh nhật con toàn một mình, có khi còn không tổ chức." Thích Nguyên Hàm nói thật lòng, bởi vì sinh nhật cô vào tết Trung Nguyên, nhà họ Chu nhiều cấm kỵ, toàn nói với cô rằng ăn quả trứng gà đã là ăn sinh nhật rồi.

Bây giờ nhân vật khắp nơi đang đến dự sinh nhật cô, đều hỏi thăm cô, lòng hư vinh của cô bùng nổ nhanh chóng, ngoại trừ những căng thẳng nhỏ nhoi, cô thật sự rất vui vẻ. Thích Nguyên Hàm nói: "Thanh Hà à, có khi em ấy đang do dự xem tặng quà gì cho con đó, từ hôm qua đến giờ em ấy còn chưa đưa quà cho con, với lại hôm qua em ấy còn nhận quà từ con nữa."

Đoàn Cự Phong cười haha, nói: "Nó mà không tặng thì con xử lý nó."

"Thế không phải là hời cho em ấy rồi ạ?" Bây giờ mọi người đều biết rằng cô dạy dỗ Diệp Thanh Hà chính là hôn Diệp Thanh Hà, không tặng quà còn được một nụ hôn, hời cho em ấy quá.

Đoàn Cự Phong đùa: "Thế thì con hôn nó trước mặt tất cả mọi người, cho nó ngại!, cho nó không chỗ dung thân, kể ra ông còn chưa thấy nó đỏ mặt lần nào, nó á, từ nhỏ mặt đã siêu dày."

Đoàn Cự Phong khá hài hước, chọc Thích Nguyên Hàm cười suốt, Đoàn Cự Phong nói tốt cho Diệp Thanh Hà đôi ba câu, bảo nàng chắc chắn đã chuẩn bị quà, ắt là sợ quà mình tặng không được tốt, bây giờ đang căng thẳng thôi.

Thật ra, tặng hay không tặng cũng chẳng sao.

Thích Nguyên Hàm còn mong nàng không tặng, như thế cô sẽ to gan lớn mật mà đòi Diệp Thanh Hà, đòi nàng tặng mình cho cô, thứ quà cô muốn chính là bản thân Diệp Thanh Hà.

Chuyển cảnh.

Lần này đến cả thương nhân đá quý nổi tiếng thế giới Văn Cẩn Ngôn cũng đến, cô ấy còn dẫn theo vợ chưa cưới của mình đến, hai cô vợ này xuất sắc cực kỳ. Văn Cẩn Ngôn có mỏ kim cương của mình, còn vợ chưa cưới của cô ấy thì chuyên thiết kế, bây giờ hai người đang hợp tác làm châu báu, việc kinh doanh càng ngày càng lớn.

Đoàn Cự Phong giới thiệu cho Thích Nguyên Hàm, cứ khen Thích Nguyên Hàm mãi, cụ cười nói: "Mặc dù hai bên công ty không liên quan đến nhau, nhưng có thể kết bạn mà. Nguyên Hàm rất có năng lực đó."

Văn Cẩn Ngôn cười bắt tay với Thích Nguyên Hàm, nói: "Thật ra chúng cháu có quen ạ, hồi nhỏ ở cùng nhau, chỉ là sau đó hướng phát triển không giống, nên ít liên lạc hơn, Nguyên Hàm, sinh nhật vui vẻ nhé."

"Vậy chị cũng không khách sáo nữa." Thích Nguyên Hàm gật đầu cười mỉm, nhận quà của Văn Cẩn Ngôn, không cần đoán cũng biết bên trong chắc chắn là kim cương, cô lại bắt tay với Lục Kiều Vi, "Tôi còn là khách cũ của tiểu thư Lục nữa."

Đoàn Cự Phong rất vui mừng nói: "Vậy mấy đứa nói chuyện hợp lắm đấy."

Bây giờ Diệp Thanh Hà đã đến, nàng ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nhạt nhẽo chào một câu. Nàng cứ nhìn vợ chưa cưới Lục Kiều Vi của Văn Cẩn Ngôn, dường như muốn nói gì đó, đang lưỡng lự xem có nên bắt tay hay không, Thích Nguyên Hàm đã thục nàng, nhắc nhở nàng đừng nhìn nữa.

Chào hỏi đơn giản xong, hai cô vợ Cẩn Lục vào phòng khách, bởi vì đa số khách trong phòng đều là người nước ngoài, Lục Kiều Vi không thạo tiếng sợ làm trò hề nên không đi nói chuyện, Văn Cẩn Ngôn gặp vài người bạn cũ đi ôn lại kỷ niệm rồi.

Lục Kiều Vi có hơi buồn rầu nói: "Tôi cũng không biết là tại sao nữa, cứ vậy đó, tôi cứ thiết kế cho cả đôi, đầu tiên là người này tìm tôi, không lâu sau là người kia tìm đến."

"Thí dụ như?" Thẩm Dao Ngọc ngồi bên cô ấy tiếp lời.

Lục Kiều Vi sờ vào túi áo bên trái, nói: "Trong này là một chiếc nhẫn, là Diệp Thanh Hà muốn tặng cho Thích Nguyên Hàm." Sau đó, cô ấy lại sờ vào bao áo bên phải, nói: "Cái này thì, là Thích Nguyên Hàm muốn tặng cho Diệp Thanh Hà."

Thẩm Dao Ngọc bị sặc sặc sụa, ho liên tiếp mấy phát, cô ấy nói xin lỗi, lấy khăn giấy lau miệng, cô ấy sốc toàn tập, "Tặng nhẫn á?"

"Đúng vậy." Lục Kiều Vi gật đầu, cô ấy tìm Thẩm Dao Ngọc cũng là vì cái lý do này, muốn để Thẩm Dao Ngọc giúp cô ấy đưa nhẫn cho Thích Nguyên Hàm.

Thẩm Dao Ngọc hoàn toàn không biết chuyện này, cô ấy ngỡ là chỉ ăn sinh nhật thôi, ai ngờ rằng còn có tiết mục cầu hôn, cô ấy nhìn Lục Kiều Vi, không nhịn nổi mà nói: "À, vậy, vậy là hôm nay cô đến để chuyển phát nhanh nhỉ?"

"... Có thể nói như vậy đấy, mấu chốt là tôi không biết phải đưa cho họ như thế nào đây." Lục Kiều Vi than thở sầu muộn, "Thích Nguyên Hàm đã đặt từ lâu rồi, cô ấy đặt kim cương với vợ tôi trước, tôi tính theo trật tự thời gian vậy, giao hàng cho cô ấy trước."

Thẩm Dao Ngọc nghe một hồi, tựa như Watson tìm ra được điểm sáng mới, nói: "Vậy thì cô, không phải còn linh hơn cả Nguyệt Lão sao, nếu như tôi đặt trang sức ở đây, người tiếp theo tìm cô thiết kế, có phải là người yêu tôi luôn hay không?"

*John H. Watson (còn gọi là Bác sĩ Watson): là một trong hai nhân vật chính trong bộ truyện nổi tiếng - "Sherlock Holmes" của Sir Arthur Conan Doyle.

Lục Kiều Vi nói: "Thường thì chỉ có nhẫn mới có tình huống như vậy. Đương nhiên cũng chỉ là trùng hợp thôi, không chắc chắn sẽ thành công, tôi chỉ nói vậy thôi."

Thẩm Dao Ngọc nghĩ thầm một chiếc nhẫn cũng không đắt mấy, cô ấy liền ôm tâm trạng thử một phát xem sao, cười đùa nói: "Thế giờ cô còn nhận đơn không, thiết kế giúp tôi một chiếc nhẫn đi, sắp tới tham gia hoạt động tôi sẽ đeo, thiết kế một chiếc nhẫn ngón út đi."

"Nhẫn ngón út á?" Lục Kiều Vi nói: "Hàm ý của nhẫn ngón út không tốt đâu, cô chưa nghe qua hả, người thất tình thường đeo nhẫn ngón út đấy. Ý là nói: 'Tôi của giờ đây không thể quên đi quá khứ, tôi sẽ tiếp tục tận hưởng cô độc, xin đừng tiếp cận tôi'. "

"... Vậy tôi muốn thoát ế, thì nên đeo ngón nào hợp?" Thẩm Dao Ngọc khiêm tốn học hỏi."

"Ngón trỏ nha, ý nghĩa của ngón trỏ chính là chưa kết hôn, và đang chuẩn bị bước vào mối quan hệ mới, nếu là người có ý với cô, họ sẽ chủ động để ý đến vị trí đeo nhẫn của cô." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói.

Thẩm Dao Ngọc ngu ngơ lắng nghe, trao đổi danh thiếp với Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi có rất nhiều đơn hàng, phải đợi khoảng tháng mười mới bắt đầu thiết kế nhẫn cho cô ấy, cụ thể thiết kế như thế nào thì đến lúc đó lại liên hệ.

Thẩm Dao Ngọc đáp một tiếng được, đương nhiên là cô ấy không tin có chuyện trùng hợp đến vậy, chủ yếu là nhãn hàng nhà Lục Kiều Vi làm ăn thịnh vượng, bây giờ làm quen đi, sau này có thể làm nguồn tài nguyên mà, nhãn hàng châu báu lớn mạnh là nguồn tài nguyên to lớn trong giới giải trí đấy.

Trò chuyện một hồi, Thích Nguyên Hàm bị bỏ quên rồi, cô đang một mình thưởng thức rượu vang, Lục Kiều Vi cầm hộp nhẫn đến, vẫn chọn tự mình đi giao hàng.

Thẩm Dao Ngọc thấy thế chỉ chậc chậc tặc lưỡi, cô ấy ngưỡng mộ lắm đó, cô ấy cũng muốn yêu đương.

Thích Nguyên Hàm chuyện trò đôi câu với Lục Kiều Vi, cười nói: "Cô khách sáo quá, sau này tôi nhất định sẽ dành thời gian đi tham dự hôn lễ của cô."

Lục Kiều Vi lôi hộp nhẫn ra, xung quanh nhiều người, sợ bị phát hiện, cô ấy tạo một tư thế bắt tay.

Tay hai người sắp bắt vào nhau, không biết Diệp Thanh Hà từ đâu bay đến, nàng giơ tay ra. Nàng đưa tay ra trước, thở phào một hơi, bắt lấy tay Lục Kiều Vi, cười nói: "Ừm, đến lúc đó tôi cũng đi."

Sau đó, nàng thuận tay hốt luôn chiếc hộp nhẫn cực kỳ cộm người đó, rồi bỏ vào túi của mình.