Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 30: Giây phút mà cô hằng ước mong bấy lâu nay cuối cùng cũng tới



Trần Chiêu nhớ ngày mẹ Minh Nguyệt tới nhà cậu.

Tối đó gần nửa đêm, Trần Chiêu chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài.

Cậu mở cửa nhà ra, bên ngoài là người phụ nữ xa lạ, ánh mắt căm ghét nhìn cậu.

“Minh Nguyệt đâu? Có phải con bé ở đây không? Cậu mang con bé ra đây cho tôi!”

Bấy giờ Trần Chiêu mới biết người phụ nữ này là ai, cậu thầm suy đoán, có lẽ Minh Nguyệt cãi nhau với mẹ, bỏ nhà đi.

Trần Chiêu cau mày: “Cậu ấy không ở đây.”

Minh Hướng Ngu không tin, bà đẩy cửa ra, đi thẳng vào trong nhà Trần Chiêu, tìm quanh các phòng nhưng không thấy ai, sau đó mới bình tĩnh lại.

Bà nhìn Trần Chiêu, nói: “Coi như cô xin cháu, cháu đừng rước tai họa cho Minh Nguyệt nhà cô nữa được không?”

Tai họa?

Trần Chiêu tặc lưỡi, cố gắng bình tĩnh, lễ phép đáp: “Cháu không biết cô hiểu lầm cháu vì cái gì, nhưng xin cô hãy tin cháu, cháu cũng mong Minh Nguyệt sống tốt không thua gì cô…”

Minh Hướng Ngu cười lạnh ngắt lời cậu: “Hy vọng nó sống tốt ư? Minh Nguyệt học hành không ổn định, phân tâm một cái là điểm thi không tốt, cậu không quan tâm chuyện học hành nhưng nó thì không được, tương lai của nó phải dựa vào chính mình! Nếu cậu thực sự muốn tốt cho nó thì hứa với tôi, mai sau cậu cách xa nó một chút, đừng dây dưa gì với nó nữa.”

Trần Chiêu đè thấp giọng xuống: “Cháu sẽ không làm ảnh hưởng tới cậu ấy…”

“Nếu cậu không đồng ý thì hôm nay tôi sẽ chết trước mặt cậu.”

Không biết Minh Hướng Ngu cầm con dao gọt hoa quả từ khi nào, tay phải cầm chuôi dao, lưỡi dao sáng bóng kề ở cổ tay mình.

Trần Chiêu cúi đầu, cậu chợt nghi ngờ chính bản thân mình, tột cùng là cậu xấu xa nhường nào mà mới khiến mẹ cô gái cậu thích lấy cái chết uy hiếp cậu tránh xa con gái bà một chút. 

Vốn dĩ lúc chiều cậu đứng ở cửa văn phòng giáo viên khối 11, nghe thấy hết những gì thầy Dương nói với Minh Nguyệt, kể cả thế cậu cũng không muốn lùi bước.

Cho dù cậu rất sợ cô sẽ dao động.

Thậm chí Trần Chiêu còn nảy ra suy nghĩ đen tối, cậu nghĩ, kể cả sau này Minh Nguyệt không thích cậu thì cậu sẽ trói cô lại bên cạnh mình. 

Nhưng chuyện này lại làm cậu bất lực.

Thật ra không phải Minh Hướng Ngu lấy cái chết uy hiếp Trần Chiêu mà là đang ép Minh Nguyệt chọn giữa mẹ mình và cậu.

Trần Chiêu im lặng một lúc lâu, tới lúc nói chuyện, giọng cậu khàn khàn: “Được, cháu hứa với cô.”

Minh Hướng Ngu thấy cậu đồng ý, giọng nói hòa nhã hơn: “Chủ nhiệm lớp cậu nói gia đình cậu không tồi, thế nên cậu và Minh Nguyệt nhà tôi không phải là người chung một con đường, tôi không mong mai này nó gả cho người giàu sang phú quý, chỉ hy vọng nó học hành giỏi giang, mai sau làm người có ích cho xã hội, trình độ và mục tiêu của những người xung quanh nó cũng phải tương đương nhau, có thế mới giúp ích cho cuộc sống và công việc của nó sau mày. Hai đứa vẫn còn nhỏ, tình cảm cũng không sâu đậm, bây giờ tách ra thì đều tốt cho cả hai.”

Bà đi tới cửa, ngoảnh người lại nhìn Trần Chiêu: “Lúc cậu từ chối Nguyệt Nguyệt thì đừng nói tôi tới tìm cậu, đừng để con bé hiểu lầm tôi, tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi, mai sau nó sẽ hiểu.”

Tới khi Minh Hướng Ngu về rồi, Trần Chiêu vẫn đứng im ở đó, cậu nhắn tin cho Lâm Thính.

Cô nàng nhanh chóng nhắn lại:【Ánh trăng không sao đâu, cậu yên tâm đi, cậu ấy ở nhà Phùng Thư Nhã, chắc là sợ bọn mình lo nên không cho Phùng Thư Nhã nói, cậu cũng giả vờ không biết nhé.】

Trần Chiêu hỏi Lâm Thính địa chỉ nhà Phùng Thư Nhã, cậu lái xe tới đó, định đi lên tìm Minh Nguyệt nhưng lúc đứng chờ thang máy thì lại thôi, cậu lấy bao thuốc lá hút một điếu, quay người đi ra ngoài.

Cậu đứng dưới tiểu khu ngắm ánh trăng, hút thuốc suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, Minh Nguyệt gửi tin nhắn cho cậu, mãi một lúc lâu sau cậu mới hạ quyết tâm gọi lại cho cô.

Sau khi nhấc máy, Minh Nguyệt nói muốn ở bên cạnh cậu, cậu lại muốn từ bỏ ý định ban đầu. Trần Chiêu nghĩ, có phải chờ tới khi thi đại học xong, mẹ cô không quản cô nữa, tới lúc đó hai người sẽ không còn trở ngại gì nữa.

Nhưng cậu rõ hơn ai hết, mẹ cô không thích cậu.

Bắt đầu từ sáng hôm đó, Trần Chiêu bắt đầu nghiêm túc học hành, muốn một ngày nào đó sẽ đuổi kịp bước chân cô, có lẽ tới khi đó trong mắt mẹ Minh Nguyệt cậu sẽ không tồi tệ xấu xa như trước nữa.

Nhưng không phải cứ muốn học là được ngay.

Bao nhiêu năm qua Trần Chiêu không còn hy vọng gì với cuộc sống này, sau khi chuyển tới Vân Thành cậu chẳng nghiêm túc học hành được mấy lần, cho nên cậu không hiểu cây dương mai ở quê cũ của Lỗ Tấn khác với những nơi khác như thế nào, cậu cũng không hiểu cảm xúc của tác giả bài thơ, còn có cả từ trường dòng điện lung tung gì đó.

Dù thế nhưng Trần Chiêu vẫn không từ bỏ.

Cho tới khi trước lúc lên lớp 12, cậu đi học thêm về thì gặp Minh Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của cô, còn cả ánh mắt vội vàng của Minh Nguyệt trong ngày tuyên thệ, Trần Chiêu mới nhận ra cô không còn thích cậu như trước nữa, cũng đã quen dần với cuộc sống không có cậu.

Nhưng mà thành tích của cậu vẫn tệ như trước, sau khi có điểm ở mấy lần thi thử, Trần Chiêu tra điểm chuẩn của mấy trường ở thủ đô, cậu nhận ra điểm của mình còn lâu mới bằng điểm chuẩn của Thanh Đại.

Hình như cuối cùng cậu cũng đành phải từ bỏ.

Tối nay Lâm Thính nhắn tin cho cậu, cô nàng bảo Minh Nguyệt đang ở rạp chiếu phim, hỏi cậu có muốn tới đây không, Trần Chiêu nghĩ cũng nên phải nói lời từ biệt chính thức với Minh Nguyệt, thế nên cậu đồng ý.

Nhưng mà tới lúc gặp nhau, chỉ cần nhìn thấy gương mặt Minh Nguyệt thì bao kìm nén của Trần Chiêu đều hóa hư không chứ đừng nói tới chuyện từ biệt.

Nếu sáng hôm ấy, cô đứng trước mặt cậu, nhất định cậu sẽ mặc kệ tất cả, không màng tới hậu quả.

Giống như bây giờ, Trần Chiêu chỉ muốn ôm cô vào lòng, muốn hôn lên nước mắt cô, muốn ích kỷ chiếm lấy cô, muốn cô là của riêng mình.

Lý trí dần dần sụp đổ, tới khi sắp cạn dần, Minh Nguyệt buông cổ tay cậu ra.

Ánh mắt Trần Chiêu sa sầm lại, vẻ mặt nghiêm túc không để bản thân mất khống chế.

Bộ phim đi tới hồi kết, tới lúc chiếu phần credits, ánh đèn trong phòng tối mờ, Minh Nguyệt nhìn dấu răng trên cổ tay trắng nõn của Trần Chiêu, bỗng nhiên không biết nên làm gì.

Có thể là vì sắp thi đại học, dạo này cô quá căng thẳng nên chưa nghĩ ngợi gì đã cắn cậu.

Cô nhìn sang chỗ khác, đứng dậy bảo: “Xin lỗi cậu.”

Nói xong, Minh Nguyệt quay sang bên trái định đi về, bỗng cô khựng người lại: “Hai ngày thi cố lên nhé.”

Trần Chiêu nhìn cô không chớp mắt, giọng nói khàn khàn: “Cậu cũng thế nhé.”

Hai ngày thi đại học, Vân Thành đổ mưa nhưng may mà mưa không to lắm.

Minh Nguyệt và Phùng Thư Nhã đều thi ở Bát Trung, ở nơi xa lạ mà vẫn quan tâm chăm sóc được cho nhau đã là may mắn lắm rồi.

Thi xong môn cuối cùng, Minh Nguyệt đi một mình ra ngoài, cô đứng trước cổng chờ Phùng Thư Nhã, nhiều bạn khác đi qua, người thì kích động, người thì chán chường thảo luận đề thi năm nay.

“Đề tiếng Anh khó thế, không đủ thời gian làm, tớ chẳng hiểu cái đoạn đọc hiểu nữa ấy, mọe nó, đề gì mà b/iến thái thế không biết!”

“Ờ đúng đấy, mà Toán cũng khó kinh, thôi xong đời rồi…”

“Có ai không toi đời chứ, có một bài tớ vẫn chưa làm xong, aaaa không muốn học lại đâuuuu.”

Phùng Thư Nhã nhanh chóng đi tới, cô nàng ôm chặt Minh Nguyệt, vừa khóc vừa nghẹn ngào bảo: “Huhu hết cấp 3 rồi.”

Minh Nguyệt cắn môi, cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang xa xăm, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Đúng vậy, kết thúc thật rồi.

Giây phút mà cô hằng ước mong bấy lâu nay cuối cùng cũng tới.