Anh Trai Và Hàng Xóm Tôi Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 5: Anh trai, em gái (2) - Bữa cơm gia đình



Một người đàn ông bước ra từ căn phòng bên cạnh gian bếp, ông ta khoảng 45 tuổi nhưng trông khá trẻ. Trên tay đang cầm một bình rượu, ông ta nhìn thấy tôi liền lộ vẻ vui mừng: "Ồ, con là Thư à?"

Tôi liền nhận ra ngay đây hẳn là bạn trai mới của mẹ tôi, tôi cúi đầu chào: " Dạ vâng con chào chú."

Ông ấy cười rồi tiến lại gần tôi: "Hôm nay chính thức được gặp mặt con chú rất vui. Chú cũng chuẩn bị quà cho con nữa một lát chú sẽ tặng con hy vọng con sẽ thích."

Tôi ngạc nhiên là chú ấy còn chu đáo đến vậy, cái người bị bơ nãy giờ liền lên tiếng: "Thế còn con thì sao con có quà không?"

Chú ấy liền xùy một tiếng nói hắn không biết ngượng, bao nhiêu tuổi còn tị nạnh với em gái. Mặc dù nói như vậy cũng có ý nói tôi vẫn còn trẻ con nên cần được tặng quà, tôi không thích cho lắm nhưng mà việc cái tên kia bị ăn mắng cũng khiến tôi khá là vui.

Tôi lè lưỡi chế nhạo hắn rồi đi vào bếp dọn cơm với mẹ. Hôm nay giống như một bàn tiệc vậy, có rất nhiều món tất cả đều là mẹ tôi và chú kia cùng nhau nấu. Họ muốn tạo bất ngờ cho chúng tôi.

Ngồi vào mâm cơm chúng tôi bắt đầu trò chuyện và giới thiệu về nhau. Tôi được biết chú tên là Tuấn, Nguyễn Anh Tuấn và con trai đặt tên rất dễ nhớ là Nguyễn Tuấn Anh. Cũng khéo thật chứ.

Trước đây hai bố con họ từng sống một thời gian tại Thành phố Hồ Chí Minh sau đó khi anh Tuấn Anh học lớp 9, chú Tuấn phải chuyển công tác sang Thủ đô nên cuối cùng định cư luôn tại Hà Nội. Chú và mẹ tôi là bạn cũ lâu năm nên khi chú chuyển đến Hà Nội hai người cũng qua lại thường xuyên.

Và sau đó thì các bạn cũng biết rồi đấy, tôi không bài xích chú ấy, tôi cảm thấy chú Tuấn là một người khá tâm lý, là hình mẫu người đàn ông của gia đình và là người bố lý tưởng.

Ờ thì chú ấy có tiền, có nhà, có xe, cuộc sống rất đầy đủ có thể chăm lo được cho gia đình, con cái, nói chung là tôi không thể chê vào đâu được. Tôi không có ý kiến gì về việc mẹ quen người mới nhưng mà một người đàn ông như chú Tuấn lại khiến tôi nghĩ rằng mẹ và bố tôi ly hôn là vì bố tôi không bằng chú ấy.

Điều này khiến tôi hơi khó chịu và mặc dù bữa cơm diễn ra rất vui vẻ và thoải mái nhưng sự thật thì tôi cảm thấy hơi ngột ngạt với cái không khí này.

Đột nhiên chú Tuấn gợi chuyện ở trường: "À nghe nói con học chung trường với Tuấn Anh, tiện thật sau này có gì con cứ kêu nó giúp đỡ con nhé."



"Vâng ạ, con sẽ làm vậy." tôi cười hì hì, mặc dù mẹ có bạn trai mới khiến tôi hơi khó chịu nhưng mà có một người anh trai để bắt nạt thế này cũng thật thích.

Tuấn Anh bĩu môi nói: "Sao bố không kêu em giúp đỡ con chứ?" chú Tuấn đánh Tuấn Anh một cái: "Cái thằng này, mày là anh thì phải biết giúp em chứ, mày là đàn ông con trai đấy, ra dáng chút đi xem nào?!"

"Sao bố còn phân biệt giới tính nữa thế? Trai hay gái thì liên quan gì đến việc này chứ?" anh ta vừa ôm tay vừa kêu rên đòi lại công bằng cho mình nhưng cuối cùng lại vẫn bị ăn đánh. Tôi bật cười khi nhìn thấy hai người họ cãi nhau một cách đáng yêu như vậy.

Kết thúc bữa tối tôi và Tuấn Anh đứng cạnh nhau rửa chén còn cặp đôi kia ngồi thủ thỉ tâm tình ngoài phòng khách. Hai chúng tôi im lặng rửa chén sau đó sự tò mò khiến tôi bất chợt nói: "Anh có cảm thấy hài lòng với cuộc sống này không?"

Tuấn Anh nhìn tôi rồi lại nhìn đống bát đĩa đáp: "Hài lòng chứ! Rất hài lòng luôn ấy, miễn anh có một người mẹ thì sống ở đâu, sống thế nào đều được hết."

Tôi ngạc nhiên với câu trả lời của anh ta, ý anh là chỉ cần có mẹ là được à?

"Anh buồn cười thật, đó cũng có phải mẹ ruột của anh đâu."

Anh ấy cười nói: "Không phải mẹ ruột của anh nhưng vẫn là mẹ mà."

Tôi không thèm quan tâm vẩy nước ở tay: "Anh rửa nốt đi, em ra ăn táo đây."

ông anh liền bất mãn nói: "Ê này, đã rửa xong đâu mà đi."

"Anh lớn hơn anh phải làm việc nhà chứ, anh-trai!!"



Tuấn Anh không nói nên lời, chỉ biết cắn răng mà tiếp tục rửa bát còn tôi thì hí hửng ra phòng khách xem tivi và ăn táo với mẹ và chú Tuấn.

Tuấn Anh rửa bát xong đi ra khoanh tay trước ngực nhìn tôi, tôi ngồi dưới sàn nhà cạnh chân mẹ ngước lên nhìn anh, chẹp cao quá! Chú Tuấn thấy vậy liền nói: "Con đứng đó làm gì thế? Lại ăn táo đi." Tuấn Anh vẫn hằm hằm nhìn tôi rồi tiến tới lấy một miếng táo cắn một dựt một cái.

Cả nhà nhìn đến khó hiểu, sau đó anh liền ngồi xuống ghế sofa gác chân lên ăn tiếp. Tôi cười thầm chắc là vẫn tức vụ vừa nãy đây, mẹ tôi nói: "Con lại trêu anh đấy à?" rồi dí đầu tôi, tôi cảm thấy mẹ quá cưng người con trai này của mẹ rồi đi, tôi cảm thấy mình là người thừa thãi trong căn nhà này rồi.

Mẹ nói: "Hai đứa lên phòng đi, hôm nay mẹ và bố vừa mới trang trí và tu sửa phòng xong đấy." tôi nghe vậy liền vui mừng, bên kia Tuấn Anh liền bật một phát dậy chạy luôn lên lầu. Căn hộ chúng tôi ở khá đặc biệt, nó là dạng căn hộ cao cấp Penthouse, chính vì vậy nên loại hình chung cư này chỉ xây một tòa 9 tầng. Chúng tôi gần như ở tầng cao nhất.

Tôi thấy ông anh của mình chạy nhanh như vậy lên tầng không biết để làm gì liền vụt chạy theo. Vì linh tính mách bảo tôi rằng nên làm thế. Nhưng cuối cùng tôi vẫn hỏi: "Anh chạy nhanh vậy để làm gì?"

Hắn trả lời khiến tôi rất muốn đấm vào bản mặt ổng nhiều cái, ổng nói: "Trong hai phòng có một phòng rộng hơn, anh mày lên chiếm trước." Tôi ngay sau đó liền phóng một phát đến cửa phòng chỗ ổng đang đứng nhưng lại chậm chân hơn, ổng đã chốt cửa lại không cho tôi vào. Tôi bực mình đá một phát thật mạnh vào cánh cửa rồi xoay gót vào căn phòng đối diện.

Vừa mở cửa ra tôi liền nhìn thấy bên trong là một tông màu xám trắng, trên tường đều là poster cầu thủ bóng rổ, giữa phòng còn toàn là dụng cụ tập gym. Tôi dám cá đây chính là phòng được chuẩn bị cho Tuấn Anh. Hóa ra mẹ và chú Tuấn nói trang trí là như này đây và quan trọng hơn cái căn phòng bên kia chắc chắn là của tôi rồi.

Ngay sau đó cửa phòng "tôi" vang lên tiếng cốc cốc. Mở cửa ra lại là khuôn mặt hằm hằm và bất mãn kia, hẳn là nhìn thấy cảnh đó tức lắm nhưng không làm gì được đây mà.

Ổng nói: "Phòng mày bên kia kìa thùng sơn, đàn đẹp đấy." nghe vậy trọng tâm tôi để ý không phải là ổng gọi tôi là thùng sơn mà là cái đàn mà ổng nói tới. Một cảm giác sợ sệt dâng lên trong lòng tôi, tôi nói với Tuấn Anh: "Anh, chúng ta đổi phòng đi."

Tuấn Anh khoanh tay ha một tiếng: "Ha, nhìn phòng của anh liền ưng rồi hả em? Được phòng rộng hơn còn không muốn à? Thôi đi sang đê, hồng hồng xanh xanh bánh bèo thấy ớn."

Vừa nói ổng vừa vào phòng đẩy tôi ra ngoài rồi đóng cửa. Tôi bước từng bước tới trước cửa phòng mình, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa rồi mở ra.

Bức tường được sơn màu trắng, ga giường màu xanh dương, cả căn phòng một màu sắc rất hài hòa, chắc hẳn mẹ tôi là người đã trang trí căn phòng. Ở giữa căn phòng, chiếc đàn dương cầm nằm ở đó, màu trắng thuần khiết nhưng...nó không phải chiếc đàn của tôi.