Anh Thích Em Nhé?

Chương 9



Ngày thi đầu tiên bắt đầu với một chút mưa phùn, bầu trời cứ âm u mãi.

Sáng nay họ thi hai môn đầu tiên là Ngữ Văn và Sinh Học.

Các môn học đều không có gì làm khó được An Lạc, trừ một môn duy nhất là Hoá học, Hoá rơi vào ngày cuối cùng của kì thi nên những ngày đầu An Lạc luôn trong trạng thái tự tin ngời ngợi.

Ngoài Ninh Thiếu Phàm, An Lạc có đối tượng mới hay để mắt đến, là bạn học đối thủ của cô tên Dương Yến.

Dương Yến dường như cảm nhận được, cô nàng luôn nhìn thẳng vào đôi mắt của An Lạc, họ đấu mắt trong âm thầm chứ không đả động đến nhau, dùng thành tích để phân thắng bại.

Lại một tuần nữa trôi đi, kết quả thi cử đã có, An Lạc đứng trước bảng xếp hạng mà ngây cả người.

Hạng nhất Ninh Thiếu Phàm lớp 10A1

Hạng nhì Dụ An Lạc lớp 10A1

Hạng ba Dương Yến lớp 10A1

An Lạc chỉ hơn Dương Yến 0.25 điểm....

Cô bỗng cảm thấy bị đe doạ, cô thắng rồi nhưng cảm giác sợ thật đấy.

Cả tuần thi cô vốn rất vô tư, một chút áp lực cũng không có vì cô có tính rất hiếu thắng nhưng cũng rất tự tin, tự mãn.

Chuyến này An Lạc buộc phải rèn luyện bản thân nhiều hơn.

"Chúc mừng". Đây coi như lời chào hỏi đầu tiên của Dương Yến và An Lạc.

An Lạc lúc này đã phục hồi vẻ tự tin chiến thắng của mình nhưng cô rất tôn trọng cũng như nể cô tình địch này :" Cũng không phải hạng nhất...".

"Cậu thắng rồi, yên tâm là tôi sẽ không quấn lấy Ninh Thiếu Phàm...".

An Lạc bĩu môi :" hừ, Ninh Thiếu Phàm cũng chưa phải của tôi ".

Dương Yến ngây người một chút, bật cười :" Vậy thì chúc người sẽ sớm về tay ".

Dụ An Lạc có hơi ngoài ý muốn :" Này, Ninh Thiếu Phàm dễ buông bỏ thế á ? Cảm giác cậu không chút luyến tiếc nào thế ??".

Dương Yến nhún vai, không nói gì mà đi trước. Thật ra cô nàng biết rõ đáp án trong lòng Ninh Thiếu Phàm rồi.

Hôm ấy Dương Yến đến bảo muốn ngồi một bàn với cậu, bảo mình sẽ thi thật tốt nhưng cậu bạn nhẹ cười lịch sự đáp lại :" Cậu cứ thi tốt thôi, tớ không quyết định điều gì được".

"Cậu có muốn ngồi với ai không ?"

"...có "

Dương Yến ngẩn người, ngập ngừng hỏi thêm :" Là...Dụ An Lạc đúng không ?".

Thiếu niên không trả lời, chỉ cười nhẹ.

Từ sau nụ cười đó Dương Yến biết mình đã thua rồi, chỉ là cô vẫn muốn cố hết sức, vẫn muốn thử xem sao.

Kết quả dù khoảng cách rất ngắn nhưng vẫn là thua cuộc.

Có kết quả, An Lạc đạt được điều mình mong muốn, ngồi chung bàn với Ninh Thiếu Phàm.

Thầy Lưu lườm nguýt An Lạc đang hưởng thụ sự vui vẻ, bắt được ánh mắt không mấy thân thiện của thầy Lưu, An Lạc cười khanh khách :" Em sẽ chăm học mà ".

"Hừ, Ninh Thiếu Phàm nếu có không thoải mái muốn đổi chỗ cứ bảo thầy ". Thầy Lưu nói xong, Ninh Thiếu Phàm âm thầm cười :"Vâng".

"Cậu cười cái gì ?". An Lạc nhích người qua, Ninh Thiếu Phàm nghiêng ra sau, nghiêm túc nói với cô :" Cậu nhích sang nữa mình sẽ không thoải mái ".

An Lạc nhướng mày, cái tên này cũng đâu đến mức nhút nhát, ăn nói hay thế kia mà.

Tiết cuối cùng hôm nay là Anh văn.

Thầy Lý bước vào liền thấy cô nương nào đó quang minh chính đại ngồi bên cạnh cậu học sinh 3 tốt của ông, còn không yên phận véo vào má cậu thiếu niên.

"An Lạc em giở trò lưu manh với bạn học ngay trong lớp học sao ?" . Vừa bước vào liền đâm chọt An Lạc một cái, đối với cô học sinh này thầy Lý rất nhức đầu, điểm thi Anh văn học kì một cô đứng nhất với số điểm tuyệt đối, học hành tốt nhưng lại nghịch như vậy.

An Lạc lưu manh bỏ cái tay không yên phận của mình xuống, cười hì hì với thầy Lý :" Thầy xem em có tài không này, em đuổi theo lý tưởng sống của em tới tận đây rồi ".

Lúc trước thầy Lý bảo cô thay vì theo đuổi Ninh Thiếu Phàm làm khổ con trai nhà người ta thì nên tìm và đuổi theo lý tưởng sống của mình, thế là An Lạc liền bảo Ninh Thiếu Phàm là lý tưởng sống của cô.