Anh Sẽ Là Người Đàn Ông Yêu Em Nhất Đời!

Chương 20: 20





Liễu Như đã nói sẽ tiếp tục đến phòng của Minh Phong chơi nữa, lúc nghe được câu nói này, Minh Phong hoàn toàn để ngoài tai, hoàn toàn không để ý đến một chút nào.

Hành động này cũng không phải là khó để giải thích, vì cậu cho rằng một người nữ sinh sao lại mặt dày đến nhà nam sinh khi chưa được mời? Đương nhiên, Minh Phong đã sai lầm khi không để ý tới thái độ lúc đó của Liễu Như.

Chẳng tìm được ý đùa giỡn nào trên gương mặt và lời nói của cô.

Và hôm nay, Minh Phong mới thật sự biết mình sai lầm, nhưng cũng đã quá muộn, có trách thì cũng tự trách bản thân.
Liễu Như mặc đồng phục gọn gàng, đứng ở bên ngoài đưa hai tay ra, dùng sức gõ cửa: "Minh Phong, Minh Phong, Minh Phong...~~" Liễu Như có sở thích gọi tên Minh Phong nhiều lần.
Minh Phong vẫn còn nằm ngủ trên giường, bị âm thanh ồn ào quấy nhiễu, từ từ thức giấc.

Đôi mắt mơ hồ mở ra, nhìn lên đồng hồ treo tường, mới sáu giờ năm phút.

Cậu muốn tiếp tục ngủ, nhưng với tình thế như thế này thì làm sao có thể? Tiếng kêu và tiếp đập cửa càng lúc càng lớn, như muốn đâm thủng màng nhĩ người.
Rốt cục chịu không nổi, cậu đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt cậu không ai khác chính là Liễu Như, trên mặt ngây thơ vô số tội của cô treo hình nụ cười.

Minh Phong nhẹ cau mày: "Sớm như thế đã muốn gây náo động rồi sao?"
Liễu Như quan sát Minh Phong trong bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, gương mặt chưa tỉnh hẳn, trong lòng cô lập tức nảy sinh cảm giác thích thú.

Thì ra Minh Phong cậu ấy không thể ngừng đẹp trai, nhưng có thể giảm bớt độ đẹp trai! Mặc dù khi mới ngủ dậy, nhan sắc của cậu ấy có phần giảm đi, nhưng không đáng kể, nói chung vẫn còn rất đẹp trai.
"Không phải tớ muốn gây náo động, tớ chỉ muốn gọi cậu dậy đi học thôi." Liễu Như cho mình rất cao thượng.
"Ý tốt của cô, tôi không dám nhận.

Lần sau, nhớ, đừng làm chuyện rãnh rỗi như thế này nữa."

Liễu Như không quan tâm câu này, nói: "Cậu đi thay đồ đi, còn đứng đây làm gì? Cậu muốn trễ học sao?" Cô hối thúc.
Một người gấp gáp, một người lại thong thả: "Cô gái, cho hỏi, cô gấp chuyện gì?"
"Đương nhiên là vì trễ học rồi."
Minh Phong thay đổi tư thế, dựa lưng vào cạnh cửa: "Còn hơn ba mươi phút nữa, cô nghĩ sẽ trễ sao?"
Liễu Như tự tiện đi vào bên trong, ngồi xuống trên chiếc giường lộn xộn của Minh Phong: "Vậy thì tớ sẽ ngồi ở đây chờ."
"Cô gái, là con gái phải biết chừng mực!"
Liễu Như cười đáp: "Tớ biết! Chuyện tớ đang làm cũng chưa vượt quá chừng mực."
"Vậy sao?"
Minh Phong nhận được một cái gật đầu của Liễu Như, ngay lập tức không còn biện pháp để nói tiếp nữa.

Cậu từ chưa tỉnh ngủ, bị Liễu Như làm cho tỉnh ngủ, bước vào trong nhà tắm.

Sau đó lại bước ra, cậu quên lấy đồ vào để thay.

Lúc bước ra, cậu có để ý thấy Liễu Như vẫn ngồi đó, dõi mắt nhìn theo cậu.
Chờ một lúc sau, tiếng nước chảy từ phía phòng tắm không còn nữa, kế tiếp là Minh Phong bước ra.

Bộ đồ ngủ đã được thay thế bởi đồ đồng phục.

Mắt Liễu Như sáng rỡ, Minh Phong lại khôi phục dáng vẻ đẹp trai rồi.
"Cô nhìn gì mà nhìn đắm đuối vậy?" Câu hỏi này hình như cậu đã từng hỏi Liễu Như.
Liễu Như lắc đầu: "Không có gì! Chỉ là cậu trông rất đẹp trai!" Lời khen này hình như cô đã không biết bao nhiêu lần dành cho Minh Phong.
Minh Phong xem thường: "Cũng không cần quá khen ngợi như thế đâu."
Minh Phong đứng trước gương, chải chuốt đầu tóc, chỉnh đốn trang phục.


Thông qua tấm gương, cậu thấy được chiếc giường bừa bộn khi nãy đã không còn nữa, nó trở nên gọn gàng, ngăn nắp hơn.

Không cần suy nghĩ nhiều, cậu cũng biết người nào đã có lòng tốt giúp cậu dọn dẹp giường.

Trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác kì lạ.

Ngoài mẹ cậu ra, chưa có ai giúp cậu dọp dẹp giường, ngay cả những người thân thiết trong gia đình.

Nhắc tới mẹ, trong lòng cậu lại nhói lên.
"Cảm ơn cô, Liễu Như!" Khẩu khí dịu nhẹ như một cơn gió.
Liễu Như không giấu được hạnh phúc: "Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi mà." Cô vô cùng sung sướng, lần đầu tiên Minh Phong nói chuyện với cô bằng thái độ như thế.
Im lặng một hồi, cô nói tiếp: "Minh Phong, thật ra thì tớ rất thích được nghe cậu nói chuyện, đặc biệt là lúc cậu nói với thái độ ấm áp, nhẹ nhàng như thế.

Tớ có thể nhờ cậu một việc không?" Liễu Như thăm dò.
"Việc gì?" Minh Phong có chút muốn biết.
Liễu Như lấy bình tĩnh nói: "Tớ nhờ cậu một chuyện, đó là cậu hãy luôn dùng thái độ ấm áp như thế để nói chuyện với tớ.

Bởi vì những câu nói ngọt ngào của cậu chính là liều thuốc bổ đáng giá dành cho tớ.

Tớ muốn mỗi ngày được uống thuốc bổ, như thế sẽ có sức khỏe tốt."
Lời vừa nói xong, cô liền nhận được một phần thưởng, đó là một cái cú lên đầu không nhẹ cũng không mạnh: "Nói nhảm!~"
"Cậu thay đổi có quá nhanh không? Khi nãy rất dịu dàng, bây giờ lại bạo tàn." Liễu Như la hét.
Minh Phong xách balô lên, đi ra ngoài: "Nếu không nhanh lên, cô sẽ bị nhốt trong đây!"
Liễu Như sợ hãi, mau chóng chạy ra ngoài: "Cậu thật ác!"
Minh Phong đóng cửa: "Cô quá khen!"

Liễu Như và Minh Phong sóng vai nhau mà đi đến trường.

Trong lúc đi, không khí giữa hai người là im lặng, không khí xung quanh là ồn ào.

Hai người thu hút không ít chú ý của nhiều người.

Cũng đúng, một nam thần của trường đi cạnh một nữ sinh xinh đẹp mới chuyển về không gây tò mò mới là chuyện lạ.
Cả hai cũng không ai quan tâm tới, cứ thế mà đi.

Ánh mặt trời tươi cười rọi lên vai của hai người họ, cơn gió sớm vô cùng dê xồm, vừa hôn lên má của Liễu Như, cũng không buông tha cho Minh Phong.

Lần đầu tiên đi đến lớp cùng Minh Phong, cô cảm thấy chuyện này là một chuyện hạnh phúc khó quên nhất trong cuộc đời.

Cô mong con đường đến trường sẽ kéo dài mãi và không có điểm đích, như vậy, cô cũng sẽ được đi cùng Minh Phong trên một con đường, mãi mãi...
Nhưng mơ mộng nhanh chóng bị đập nát.

Lâm Việt và Tuyết My không biết từ cái lỗ nào, xuất hiện làm vật cản trở cô và Minh Phong.

Liễu Như không hài lòng: "Các cậu đi học sớm thế?" Hình thức là câu hỏi, thực tế là trách móc.
"Cậu còn nói? Chẳng phải cậu bảo bọn tớ chờ cậu đi học cùng sao? Rốt cục, hại bọn tớ chờ rất lâu.

Chờ không thấy, thì ra cậu chơi bọn tớ một cú quá đắng." Lâm Việt nói.
Liễu Như quên nói hai người hôm nay cô bận làm chuyện đại sự: "Xin lỗi, tại hôm nay tớ có chuyện đại sự cần làm nên ra ngoài sớm."
"Chuyện đại sự là đi học chung với Minh Phong sao?" Người có thể đoán được, chỉ có thể là Tuyết My.
Minh Phong, Liễu Như nghe nhắc tới đích danh mới sực nhớ, quay sang nhìn đã không thấy cậu ấy đâu.

Cô đưa mắt đảo nhìn xung quanh, ngay lập tức thấy Minh Phong đang đi ở đằng trước, hơn nữa bị một đám nữ sinh bao quanh.

Cô có chút mất mát: "Các cậu xem, Minh Phong có phải là rất hạnh phúc không? Được nhiều người ngưỡng mộ như vậy."

Lâm Việt gật gù: "Đương nhiên, nhưng mà cậu cũng đâu thua kém gì.

Nam sinh trường này cũng rất hâm mộ nhan sắc của cậu, bọn họ là fan của cậu, nhưng cậu cũng biết đấy, fan nam không có cuồng nhiệt như fan nữ.

Fan nam chỉ là âm thầm ngưỡng mộ thôi.

Fan của Minh Phong toàn là nữ."
"Tớ cũng là fan nữ của Minh Phong."
"Cậu không cần nói bọn tớ cũng biết."
Tuyết My xen vào: "Fan thích và muốn chiếm đoạt thần tượng, câu chuyện khá hấp dẫn!"
...
Mặc dù đi cách nhau khá xa, nhưng mà không biết tại vì sao Liễu Như và Minh Phong lại vào lớp cùng lúc.

Minh Phong đột nhiên nói với Liễu Như: "Chuyện khi nãy, cũng có thể, nhưng không phải hôm nay."
Liễu Như không ngờ Minh Phong lại để yêu cầu nhảm nhí khi nãy của mình trong lòng, còn trả lời nữa.

Mặc dù câu trả lời không rõ ràng lắm nhưng cũng là một hy vọng cho cô: "Tớ mong ngày đó sẽ đến nhanh.

Ngày mai thì càng tốt."
"Nhảm!~ Không phải ngày mai."
"Ngày mốt."
"Không phải!~"
"Một ngày nào đó!"
"Có thể!"
Liễu Như cười hiền hòa: "Khi nào cũng được, tớ có thời gian cả đời đổ chờ.

Chỉ cần ngày đó kéo dài một chút là được."
Minh Phong không hồi đáp.