Ánh Nguyệt

Chương 1



Khung cảnh sắp vào đông thực sự u ám, bầu trời sắc xanh lạnh lẽo cùng với từng đợt mưa như xối lên đầu Nghiên Dương, cậu ngồi dựa vào ghế bến xe, thân thể không chút sức sống đưa mắt nhìn lên bầu trời cao rộng.

Đó là ngày cậu mất tất cả, gia đình tán gia bại sản, ba mẹ vì thua lỗ mà chạy trốn, bản thân bị bọn đòi nợ phong sát khắp nơi, không nơi nương tựa, sống không bằng chết.

Đôi mắt rủ xuống, y nhìn lại hoàn cảnh của bản thân, cậu bất lực chẳng thể làm gì. Đang từ một thiếu gia chẳng phải lo ăn lo nghĩ, thoái mái sống lại một ngày tụt xuống là một người dưới đáy xã hội, ngày ngày chốn chui chốn nhủi tìm lấy sự sống:" Sống như vậy, có đúng là sống không..."

Một ý nghĩ chợt thoáng chạy qua đầu, cậu đưa mắt nhìn về phía biển, nhìn vào những cơn sóng cuồn cuộn đang muốn nhấn chìm tất cả..

Lê đôi chân tưởng chừng như sắp gẫy ra bờ biển, cát khô cứng chẳng chút thương hại mà chà sát vào làn da, sóng dồn vào vỗ tới chân, tuy lạnh lẽo nhưng ít ra biển giờ cũng là thứ duy nhất ôm lấy bao bọc y lúc này..

Nghiên Dương bước đi trong đầu chẳng có một suy nghĩ gì, bước một cách vô hồn không biết giới hạn, cứ như vậy dần dần nước dâng tới bụng, tới cổ y rồi dần nuốt trọn lấy, hơi thở bắt đầu bị chặn lại, như bị bóp nghẹt. Cái cảm giác khó chịu đó, chỉ cần chịu đựng một chút, sau đó se sẽ cảm nhận được dòng nước biển này, sẽ không còn lạnh lẽo, mà sẽ trở nên ấm áp, bao bọc, ôm lấy y...

Cứ ngỡ rằng y sẽ mãi chôn vùi bản thân dưới đáy biển sâu rộng lớn đầy lạnh lẽo, nhưng có sự tình cờ đến lạ, một đôi tay to lớn từ đâu với tới ôm trọn lấy người cậu:

- "Cậu gì ơi? Cậu còn tỉnh không?"

Không biết sau đó chuyện gì xảy ra, chỉ là một mang đen làm mờ đi đôi mắt của cậu, mọi âm thành đều như trở thành âm thanh của gió, cậu kiệt sức lập tức ngất đi trên tay người kia.

Nghiên Dương thức dậy trên chiếc giường mềm mại, khung cảnh chẳng có chút nào quen thuộc, cậu còn tưởng rằng bản thân đã chết còn đây chỉ là một giấc mơ, cái cảm giác dễ chịu này đã thật lâu cậu không được cảm nhận, y quay người dụi đầu vào chiếc gối. Lúc ấy đột nhiên có người đẩy cửa bước vào làm cậu giật mình, theo phản xạ ôm chặt lấy chiếc gối che đi mặt bản thân, hoảng hốt hỏi:

- "Ai! Ai vậy?"

Anh ta đặt chiếc khay lên kệ tủ, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi:

- "Cậu tỉnh rồi à.."

Nghiên Dương dần hé mắt nhìn sang, một người con trai chừng 22 - 24 tuổi, vóc dáng to lớn nhưng lại không thô, giọng nói trầm ấm có chút ôn hoà, nhìn qua có vẻ không phải người xấu, cậu nhỏ giọng hỏi lại:

- "Anh là ai vậy..?"

Anh quay sang đưa tay gỡ chiếc gối xuống:

- "...Hôm qua tình cờ gặp cậu trên biển, thấy cậu như bị sóng cuốn nên kéo cậu lên. Vừa lên thì cậu đã ngất rồi, tôi đưa cậu về."

Cậu nhớ lại những việc xảy ra đêm qua, vừa tủi thân vừa có chút ngại với anh, cúi đầu chẳng nói. Anh lấy chiếc khay trên tủ xuống, bên trong là một bát cháo nóng, đẩy lại gần muốn cậu nhận lấy:

- "Cậu có vẻ còn trẻ, việc gì lại phải làm như vậy..?"

Cậu lắc đầu, nói ra anh cũng chẳng hiểu, tay cầm lấy bát cháo ăn nhanh chóng, cậu đã bị đói gần cả tuần rồi. Nhìn bộ dạng của y, anh cũng không muốn hỏi thêm, chỉ nhắc nhở:

- "Ăn chậm chút, cháo vừa nấu còn nóng."



Xong xuôi, cậu đặt chiếc bát lại lên khay, ngẩng đầu nhìn:

- "Cảm ơn anh."

Anh nhìn lại, cậu có dáng vẻ nhỏ nhắn, làn da trắng với mai tóc xanh, gương mặt khả ái, coi bộ cũng không giống người nghèo lắm..

- "Không có gì, cậu không cần khách sáo vậy. Mà, cậu tên gì?"

Được ăn cậu cũng có tinh thần lại, cười mỉm trả lời:

- "Tôi tên Trịnh Nghiên Dương, nay vừa tròn 17."

Anh cũng khá bất ngờ, không biết cậu trẻ tới vậy, thế nên cũng đổi cách xưng hô:

- "Anh là Vũ Luân Phong, năm nay 27. Em bẳng tuổi em trai của anh đấy."

- "Ah, không phải ah, anh vậy mà 27 rồi ạ."

- "Không giống sao?"

Cậu rụt rè chậm rãi ghé sát lại một chút, nhìn lại kĩ gương mặt của anh, nhỏ giọng:

- "Anh là đang lừa người đúng không...27 mà trẻ tới vậy, còn rất..."

- "Rất..?"

Luân Phong tì mò nghiêng đầu nhìn biểu cảm của cậu, gặng hỏi:

- "Em thấy anh như thế nào?"

Cậu tự dưng có chút ngại, lấy tay che mặt quay đi chỗ khác, nhỏ giọng:

- "So với những người em từng thấy, anh rất.. đẹp trai..."

Dứt lời, tai cậu đỏ ửng lên, điệu bộ ấy Luân Phong nhìn được, anh nở nụ cười xoa đầu cậu:

- "Em cũng rất đẹp, đẹp hơn những người trước anh từng nhìn qua."

Nghiên Dương ngại mà cúi đầu, cố chuyển chủ đề:

- "Nơi.. nơi này là nhà của anh sao.? Có vẻ anh cũng khá giả."



- "Um, này là nhà anh. Anh kinh doanh vài thứ, nấu ăn nữa nên thu nhập cũng ổn..."

Gương mặt cậu đầy vẻ thán phục, vui vẻ tiếp câu:

- "Anh giỏi thật, trùng hợp là em cũng thích nấu ăn!"

- "Thật sao? Nếu em muốn anh có thể dạy cho em nấu, còn nhỏ biết nấu là giỏi lắm rồi, anh lên 23 mới biết nấu đấy!"

Mặt cậu phồng như chú cá nóc, bĩu mỗi nhìn anh:

- "Em không còn nhỏ đâu, chỉ là vì chút lý do nên em chưa lên 18 thôi, chứ tính đúng theo năm là em đủ tuổi trưởng thành rồi đó..!"

- "Rồi rồi, bé cừu không còn nhỏ, không còn nhỏ nữa!"

Luân Phong vui vẻ mà nương theo, gật đầu tán thành là cậu không nhỏ nhưng lòng thì tự nghĩ: "Không còn nhỏ mà có thái độ như thế này sao.. này là 7 tuổi chứ không phải 17 đâu.."

- "Khoan đã! Anh vừa gọi em là gì?"

Cậu nhìn anh dò hỏi, anh cũng vui tươi đáp lại bằng cách nhấn mạnh từng chữ:

- "BÉ CỪU! Sao nào, muốn tạo phản hm? Vừa nhỏ nhắn vừa trắng như vậy, nói xíu thì xù lông lên không phải cừu thì em tính cãi như nào đây..?"

Nói rồi anh búng nhẹ vào trán Nghiên Dương, cậu ôm lấy trán rồi nhìn anh, nói với giọng phụng phịu:

- "Anh đúng là người xấu mà.. chưa gì đã đánh người ta rồi!"

Gương mặt của Nghiên Dương đáng yêu động lòng người, anh thực sự muốn gói cậu lại rồi nhốt lại trong nhà nhưng có vẻ điều gì đó ngăn cản suy nghĩ của anh, nhìn nụ cười ngây ngô của cậu, anh có chút động lòng, không rõ tâm tư nhưng thực sự anh thấy cậu như một đứa em trai bé nhỏ cần sự che chở.

Hai anh em có vẻ cũng hợp nhau, trong giây phút nào ấy, cậu nảy ra hảo cảm với anh, giống như anh em lâu ngày không gặp chứ không giống hai người mới quen.

Nói chuyện hồi lâu, anh nhận ra bản thân có việc chưa xử lí, tạm ngưng cuộc nói chuyện:

- "Anh tới giờ lên công ty rồi, nay có cuộc họp mà anh quên mất, nhà có sẵn đồ ăn em muốn ăn gì cứ lấy nhé, xong việc anh sẽ về."

Nói rồi anh đứng dậy toan lấy chiếc khay định rời đi nhưng đôi chân lại khựng lại, giọng điệu thể hiện sự tiếc nuối:

- "Em nghỉ ngơi đi, khi nào khoẻ anh sẽ đưa em về..em cũng phải về nhà, ba mẹ chắc lo lắng lắm đấy.."

Cậu như được kéo về lại hiện thực:"Nhà? Mình còn nhà sao...Ba mẹ?". Suy nghĩ bỗng chốc lại bị lấp đầy bởi những sự lo lắng, "Những bọn đòi nợ thì sao? Mình lại bị ghét bỏ thì sao..? Anh ấy là đang đuổi mình đi đúng không?" Nó như chiếm lấy hết suy nghĩ, Nghiên Dương sợ hãi kéo tay áo anh lại, ngước nhìn với nước mắt lưng tròng, giọng nói pha lẫn sự hoảng sợ, sự vui vẻ nãy giờ chưa đủ để lấp trái tim đầy lỗ hổng của cậu cơ mà:

- "Anh.. em không còn nhà, ba mẹ...Em có thể làm việc với anh được không? Anh đừng đuổi em đi nhé? Em không còn nơi để về.."