Anh Là Đêm Dài, Cũng Là Ngọn Đèn Dầu

Chương 4



Ưng Triều Vũ vừa lừa vừa dỗ cô, lúc thì nói mời cô đi ăn, lúc thì nói dẫn cô đi chơi đâu đó, cuối cùng vẫn không lấy được số điện thoại của cô. Với nhan sắc bậc này của cậu ta, chắc đây là lần đầu tiên trong đời phải thất bại như vậy. Cậu ta chán nản mang một chai sâm panh đến: "Gọi em là em gái cả nửa ngày trời, vậy mà uống với nhau một ly cũng không được hả?"

Mắt Ôn Lẫm như có thước đo, ly sâm panh được rót một lửa liền kêu dừng lại, cười tủm tỉm giơ ly lên nói: "Một ly thì không thể, nửa ly còn miễn cưỡng được."

"Oa." Ưng Triều Vũ có vẻ đã uống hơi nhiều, vẻ mặt say khướt vô tư chỉ vào cô nói: "Tiền em thắng tôi một đêm bằng nửa ly rượu thôi sao? Em chờ đấy đi, lần tới tôi thắng em, không cần em trả tiền, đổi hết thành rượu cho em uống lại."

Có lẽ vì trông cậu quá ngoan, một cậu bé đẹp trai thì nói gì cũng đúng. Mắt Ôn Lẫm cong thành một đường cong: "Được đấy, vậy tôi đợi lần sau cậu thắng tiền của tôi".

Sau đó cậu ta cầm lấy nửa chai sâm panh của mình, ném bay sang bàn khác như thể ném hoa bướm.

Trong phòng bao của họ tổng cộng có một khu bàn bi-a và hai chiếc ghế sô pha dài. Người ở quầy bên cạnh trông thấy cậu ta đứng lên thì la ó: "Ưng Triều Vũ, mày đến đây làm gì thế? Đẩy trường thành của mày đi... lại thua nữa rồi à?"

"Thua — con mẹ — mày!"

Buổi sáng sớm năm 2010 đã đến, khắp căn phòng tràn ngập tiếng cười, đèn neon, bọt sâm panh.

Trước mặt Ôn Lẫm là một nhóm thanh niên cả nam lẫn nưa, trên mặt không có chút phiền lo. Họ cụng ly, ân cần hỏi thăm tổ tiên nhau, nhét những quả bóng chín màu vào trong túi. Sương thơm vấn vít trong chiếc ly trống, ánh trăng xua tan mùa đông giá rét, những ánh đèn tràn ngập khắp phố phường, sáng sủa như ban ngày.

Thành phố biết bao giấc mơ, quần áo thơm tho, tóc mai ẩn hiện, uống say thì nghỉ.

Ôn Lẫm cũng uống hơi nhiều.

Mỗi phòng bao KTV đều có ban công. Ôn Lẫm trốn đi, áo khoác cũng không mặc, gió đêm tháng 12 thổi đến. Tóc cô rối tung trong gió lạnh căm căm, cô cảm thấy người hơi lạnh, nhưng vẫn ngẩng đầu lên đón gió lạnh, trông có vẻ rất thoải mái.

Dương Khiêm Nam dựa vào bên cạnh cô, nói: "Ưng Triều Vũ không phải người xấu."

Ôn Lẫm gật đầu. Cô thật sự uống hơi nhiều, không kiềm chế được khóe miệng, nghe cái gì cũng chân thành mỉm cười ngọt ngào.

Trong phòng đang phát nhạc Hồng Kông, lời bài hát giống như lời yêu thương, kéo dài vô tận.

Dương Khiêm Nam kẹp điếu thuốc trên tay nhưng không hút,. Anh dựa vào lan can, ánh đèn và đêm tối hòa lẫn trong mắt anh: "Tổ tiên của cậu ấy là người Quảng Đông, bố cậu ấy và người trong nhà đến nay vẫn nói tiếng Việt(1). Ưng Triều Vũ hát tiếng Việt cũng khá hay." Sau đó anh quay sang, thản nhiên cong khóe môi với cô: "Muốn nghe không? Anh bảo cậu ta hát cho em nghe."

(1)Tiếng Việt ở đây là (粤语), Việt là tên gọi khác của vùng Quảng Đông, cũng để chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, không phải tiếng Việt Nam (越南语) mình nha.

Rượu vào đã làm đầu óc Ôn Lẫm tan thành nhiều mảnh vụn. Cô cười rạng rỡ, xán lạn gật đầu.

Dương Khiêm Nam thực sự đã kéo cô vào, đi đến chỗ Ưng Triều Vũ say khướt giữa một nhóm người đang chơi xúc xắc, kêu cậu ta hát một bài.

Cả nhóm người bị cắt ngang cuộc chơi cũng không dám lên tiếng. Có mấy cô gái nhìn thấy Ôn Lẫm được Dương Khiêm Nam dắt phía sau, ánh mắt hơi thờ ơ, dừng trên những ngón tay đang nắm vào nhau của họ. Ôn Lẫm hiểu rõ loại ánh mắt đó — có những chuyện chính là như vậy, giống như mua rượu ngàn vàng. Bạn ngoảnh mặt làm thinh, nói rằng phù dung sớm nở tối tàn, người mua quá mức mù quáng, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của rượu thì vẫn có chút ghen tỵ trong suy nghĩ, có gì to tát cơ chứ, tôi bất chấp, cũng không phải không có cơ hội.

Ngàn vàng kia cũng không quá đắt đỏ, kỳ thực mỗi người đều có thể đạt được. Đó chỉ là một đoạn thanh xuân mà thôi.

Nhưng mà khi đó đầu óc cô choáng váng nên cũng chẳng để ý những đạo lý đối nhân xử thế tế nhị này. Chiếc đèn trần trước mắt cô ngả nghiêng quay cuồng, cô siết chặt tay Dương Khiêm Nam, nói muốn tìm một chỗ để ngồi.

Giọng nói của cô rất nhỏ, Dương Khiêm Nam quay người qua: "Em nói gì?"

Ôn Lẫm không thể đứng vững được nữa, nhào người về phía trước, nói: "Anh ôm em nhé –"

Sau đó thì cô thật sự ngã vào trong lòng anh.

Hôm đó anh mặc áo sơ mi, chất liệu vải hơi mỏng, mềm mại đến lạ thường. Hai gò má nóng bừng của Ôn Lẫm áp vào ngực anh, trong đầu cô chỉ toàn là làn da của anh và mùi thơm trên cơ thể của anh. Có lẽ trong khoảnh khắc đó anh đã do dự, ánh sáng trong mắt anh lấp lánh. Mọi người trong phòng đều không thể nào tin được, vậy mà lại có người dám đi cùng Dương Khiêm Nam để thể hiện tình cảm thế này.

Họ nhìn chằm chằm vài giây, rồi không vây xem nữa, mỗi người đều nhìn ngang nhìn dọc.

Dương Khiêm Nam tự dưng bật cười. Mỗi góc phòng hiển nhiên không thiếu những ánh mắt len lén nhìn, nhưng anh coi như không thấy gì, dìm tàn thuốc vào trong ly rượu, tay kia thì giữ bả vai cô, môi anh lướt qua vành tai cô: "Đỡ em đi ngồi một lát nhé?"

Ôn Lẫm ngửa đầu, khuôn mặt tươi cười đó khiến ai cũng ấn tượng. Cô gái trẻ không rõ sự đời vô cùng ngoan ngoãn, nói cái gì cô cũng đều gật đầu: "Được ạ, nghe lời anh".

Ôn Lẫm vừa nằm trong lồng ngực Dương Khiêm Nam vừa nghe bài hát của Ưng Triều Vũ.

Ưng Triều Vũ có gu ca hát rất lập dị, cậu ta chọn một bài hát tên《Phương hoa tuyệt đại》, vô cùng thản nhiên giơ micro lên, nói là bài này tặng cho em gái Lẫm. Khúc nhạc dạo bắt đầu vang lên, cậu ta vẫn cười thiếu đứng đắn với Dương Khiêm Nam: "Vậy em bắt đầu hát nhé anh Khiêm Nam? Em gái Lẫm ngủ rồi không nghe thấy, hẳn là sẽ không trách em đấy chứ?"

Dương Khiêm Nam rất ít khi bị trêu chọc như vậy, anh giễu cợt rồi nhếch khóe môi nói: "Hát đi".

Bài hát này thật ra có một lịch sử tình yêu buồn. Trong buổi concert cuối cùng của Mai Diễm Phương, Trương Quốc Vinh và cô đã cùng hát bài Phương hoa tuyệt đại.

Tuy nhiên nhịp trống dồn dập, giọng hát của Ưng Triều Vũ vừa ma quái vừa mạnh mẽ —

"Nhan sắc ta là độc nhất thế gian này không ai sánh bằng

Trời sinh ta cao quý diễm lệ đến tận cùng

Điên đảo chúng sinh chẳng hề tốn chút công sức

Thu nhận ngươi làm người ái mộ ta..."

Cả đời này nhà cao tầng nguy nga, ngươi có dám ôm ta không,

Điên cuồng chốc lát, là tội danh của ta.

*

Thời điểm Ôn Lẫm tỉnh lại, cô đã đang nằm trên giường ở khách sạn.

Tầng 60 Bách Duyệt, có thể quan sát toàn bộ trục trung tâm Bắc Kinh. Từ phố Đông Trường An đến CBD Quốc Mậu, xa tận biển mây Tây Sơn, là cánh tay phải của thủ đô. Thành phố bày ra như một bàn cờ, một đầu đâm sâu vào tận chân trời.

Ánh nắng ban mai vàng nhạt chiếu xuyên vào, cô nhìn cửa sổ trong phòng, cảm thấy mình có thể ở mọi điểm trên trục tọa độ này.

Thế nhưng đáng ra cô không nên ở đây.

Ký ức cuối cùng của cô là Ưng Triều Vũ đang ca hát. Ở giữa phòng bao có một sân khấu hình tròn, có thể nâng lên hạ xuống. Cậu ta dẫn mấy cô gái nhảy múa cuồng nhiệt, bầu không khí sôi động như thể ai cũng sẽ đổ mồ hôi đầm đìa. Bài hát vừa kết thúc, Ưng Triều Vũ liền cởi ba khuy áo ra, ngồi trên sân khấu từ từ hạ xuống. Cậu ta cúi đầu, mồ hôi ướt nhẹp mái tóc đen trên trán trông khá cuốn hút.

Hình ảnh này phải hình dung thế nào nhỉ? Núi ngọc muốn nghiêng, sao cũng muốn rơi.

Mấy năm nay, cô đã cảm khái không biết bao nhiêu lần, cậu ta thật sự rất đẹp trai.

*

Còn về năm 2009 trôi qua thế nào thì cô đã hoàn toàn quên mất.

Ôn Lẫm rất hiếm khi để lộ ra vẻ bất lực, nhưng ngày hôm đó cô ngồi ôm chăn, giống hệt như một cô dâu mất trí nhớ.

Thời điểm chuông điện thoại vang lên, cô giật mình.

Là một dãy số lạ, nhưng giọng nói nghe có vẻ hơi quen: "Cô Ôn, cô tỉnh rồi à?"

Câu hỏi này có hơi bất ngờ. Nhưng không hiểu sao cô có trực giác người này không không phải người xấu nên bất tri bất giác ừ một tiếng.

Một giờ sau, cuối cùng cô cũng nhớ ra là mình từng nghe thấy giọng nói ấy ở đâu.

Cô ngồi vào chiếc Audi màu đen quen thuộc, tài xế vẫn là bác Trần ngày đó, bác lái xe rất êm, làm việc cũng rất đáng tin cậy. Ôn Lẫm ngồi trong xe, thái độ của bác Trần đối với cô dường như không giống người xa lạ mà như một cô cháu gái họ hàng xa, bác ân cần hỏi: "Cháu gái quay về trường học không?" Bác nói chuyện hình như có khẩu âm miền Nam, không phải người Bắc Kinh. Không hiểu sao Ôn Lẫm cảm thấy rất gần gũi: "Có ạ". Sau đó cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô vẫn cảm thấy hơi ngại, ngồi trên xe của anh, cùng một xa lạ đợi một lúc lâu.

Cô nghĩ mình nên gọi điện thoại cho Dương Khiêm Nam.

Chuông vang lên bảy tám hồi gì đấy, anh không bắt máy.

Chiếc gối dựa vẫn còn ở trên xe anh. Ôn Lẫm cắn môi dưới, lén lút đưa tay qua, sờ sờ mấy cái.

Cô bảo bác Trần dừng lại ở cổng trường rồi tự mình đi vào.

Tháng giêng sắp đến, xung quanh quảng trường, cây mộc lan đều đã trơ trụi hết lá. Cô phanh áo khoác dài ra, gió lạnh thổi đến cảm thấy hơi đau đầu.

Mùi tinh dầu quanh năm trong khách sạn kia vương vấn trong khoang mũi cô đã bị không khí lạnh cuốn đi hoàn toàn.

Đây mới là thế giới chân thực chứ, cô trở lại rồi.

Cố Li vẫn chưa thức dậy.

Cái bàn kiểu cũ trong ký túc xá bám đầy bụi bặm, tiếng động Ôn Lẫm mở tủ quần áo đã đánh thức Cố Li. Cô thức dậy nhìn điện thoại đã là mười giờ, sợ đến mức nhảy tọt ra khỏi chăn: "Trời ạ, sao đã gần trưa rồi." Sau đó cô mới nhìn về phía Ôn Lẫm, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ: "Sao cậu lại từ bên ngoài về, hôm qua không về ngủ à?"

Ôn Lẫm treo áo khoác lên xong, lấy một quyển sách rồi mở ra, sau đó lại mở một túi bánh mì: "Cậu không nhận ra tớ không về à?"

"... Hôm qua tớ đang xem lịch sử mới thì ngủ quên mất."

Cố Li bò xuống giường, nhìn cô với ánh mắt ngờ vực: "Thế mà cậu còn dám ra ngoài chơi, ôn tập xong hết 'Ba ngọn núi lớn' rồi à?"

"Ừ, cũng coi là vậy."

Cố Li trông như muốn khóc: "Cậu có phải là người không đấy."

Đây chính là Cố Li. Lần đầu tiên Ôn Lẫm vào ký túc xá, cô thấy cô ấy đã đang nằm trên giường như thế này rồi. Cố Li báo danh trước một ngày, giường đệm và tủ đều là được mẹ cô ấy gọi giúp việc theo giờ đến lau dọn sạch sẽ, cô ấy nằm trên chiếc đệm mình mang theo, lười biếng đưa tay ra, hỏi cô có thể rót giúp một cốc nước không. Ôn Lẫm đặt túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, lặng lẽ rót cho cô ấy một cốc nước, từ đó cô đã có một cục cưng lớn trong đời.

Cố Li còn nói gì đó nữa, muốn cô dạy kèm cho cô ấy, rồi hỏi tối qua cô đi đâu, Ôn Lẫm đều lơ đãng trả lời.

Cuối cùng cô yếu ớt quay đầu lại, nói: "Cố Li, tối qua tớ uống nhiều quá, hơi nhức đầu."

Cục cưng lớn ngẩn ra một lúc, sau đó đi tới xoa xoa mặt cô, đau lòng nói: "Lẫm Lẫm, sao cậu đáng thương vậy. Cậu ngủ một giấc thật ngon đi nhé, bây giờ tớ sẽ lăn khỏi đây, đảm bảo không quấy rầy cậu."

Sau đó cô ấy vội vội vàng vàng mặc váy vào, còn không cả thèm tắm, nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.

Trước khi đi còn ôm năm hộp thuốc trong ngăn kéo ra, xếp trước mặt Ôn Lẫm giống như kẹo: "Những cái này đều là mẹ tớ để lại cho tớ, cậu xem xem có cái nào uống được không!"

Kỳ thật suốt bốn năm đại học, trong khoa rất ít nữ sinh thích Cố Li. Khi đó Ôn Lẫm và cô ấy cũng không tính là thân nhau.

Cục cưng lớn có chỗ đáng yêu của cô ấy, tựa như một con thú cưng, bình thường coi tổ tiên như phục vụ, nhưng khi bạn rơi nước mắt, lông tơ mềm mại của nó sẽ thành một cái gối cho bạn ngủ.

Nhưng thật ra ngày hôm đó cô không cần an ủi. Ôn Lẫm cầm một hộp thuốc lên, ánh mắt suy tư.

Cô vui vẻ chịu đựng trận cảm cúm này, thậm chí còn không muốn khỏi lắm.

Trong tay Ôn Lẫm cầm một chiếc hộp, đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, lập tức liền gọi điện cho Dương Khiêm Nam.

Giọng anh có vẻ hơi mệt mỏi, không biết ngày đêm, giọng nói khàn khàn hỏi cô: "Dậy chưa?". Cô đoán đêm qua sau khi cô ngủ, họ đã chơi đến tận bình minh.

Cô mới ngủ được có mấy tiếng. Lòng Ôn Lẫm cảm thấy hơi tiếc, nhưng cô vẫn quyết tâm, còn dùng giọng điệu chất vấn để hỏi: "Dương Khiêm Nam, anh đã ném em vào khách sạn một mình à?"

"Bác Trần không đến đón em à?"

"Đón rồi. Tài xế nhà anh rất chu đáo, cứ mỗi giờ lại gọi điện một lần, mỗi lần chỉ vang lên vài tiếng. Em đã ngủ ngon một mạch đến 9 giờ."

Dương Khiêm Nam nghe cô báo cáo chi tiết từng chuyện lớn nhỏ, khẽ cười.

Sau đó cô liền cắn răng im lặng.

Có lẽ là do tính tình quá tốt, vả lại cũng chưa từng yêu đương bao giờ, ngay cả giận dỗi cô cũng không biết.

Dương Khiêm Nam dựng gối đầu lên, rồi dựa vào, nói: "Thế thì anh phải làm thế nào đây.. ngủ với em à?"

Ôn Lẫm hận không thể xông tới đánh anh, uy hiếp gọi: "Dương Khiêm Nam!"

Đầu bên kia điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng ho khan. Anh cứ cười như vậy, lần này chắc là đã dời điện thoại ra xa rồi, cô chỉ nghe thấy tiếng sột soạt. Đó là chăn của anh sao, hay là gối đầu, nó cứ cọ vào cái loa, như tạo ra những tia lửa nhỏ. Nghe thấy trong lòng cô vừa cảm thấy chua xót, vừa ngứa ngáy.

Ôn Lẫm cúi đầu tưởng tượng sâu xa. Tiếp đó chợt nghe thấy anh đặt micro lại gần lần nữa, dùng giọng điệu gần như chân thành, giọng nói trầm thấp: "Lẫm Lẫm, sau này cũng không phải không còn cơ hội."

——————–

Chú thích:

[1] Ba ngọn núi lớn: Nghe nói là tin tức lịch sử Trung Quốc, truyền bá lý luận và nền tảng của kinh tế học.