Anh Là Đêm Dài, Cũng Là Ngọn Đèn Dầu

Chương 1



Ngoảnh đầu nhìn lại, đời này của cô có hơi bình thường quá rồi.

Nếu có một ngày nào đó phải viết tự truyện, e là chỉ có một câu —

"Một đời tầm thường, một đời mê đắm Dương Khiêm Nam."

_________

Anh thâm trầm, lạnh lùng như tấm vải này, khí chất tựa bầu trời âm u

***

Mùa thu năm 2009, Ôn Lẫm gặp Dương Khiêm Nam.

Rất nhiều năm sau, cô hình dung cuộc gặp gỡ giữa họ như thế này — cuộc gặp gỡ bất ngờ có tính toán.

Hôm đó là lễ khai giảng chương trình đào tạo Thạc sĩ quản trị kinh doanh, một số nhà truyền thông đã tới và ở lại đến rất muộn.

Ôn Lẫm đứng ở cửa phòng hội nghị, cô tháo thẻ công tác bằng nhựa xuống dẻo xuống rồi cuộn lại, đặt nó trên bàn check-in ở cửa ra vào.

9 giờ 5 phút, khách quý đã về gần hết, cô lặng lẽ chờ đóng cửa.

Một nửa ánh đèn trong phòng hội nghị đã bị tắt, những hàng ghế ngay ngắn đều chìm trong bóng tối mờ. Cô nhìn vào bên trong, không ngờ lại nhìn thấy Lục Bỉnh Thanh. Các học giả mặc âu phục và đi giày da bắt tay trò chuyện với một số người của phía truyền thông, với giọng nói xã giao mà khó có thể nhận ra là người trung niên, dáng vẻ tươi cười tựa như những bông hoa lụa hồng tím trên bục phát biểu.

Ông là viện trưởng của viện tin tức, đáng ra không nên xuất hiện ở đây.

Ngay sau đó, những tin đồn bí mật lan truyền trong học viện trở nên rất đáng tin —

Người ta nói viện trưởng của họ có thể thăng tiến nhanh chóng trong trường, hoàn toàn là nhờ cưới được con gái của một nhân vật nổi tiếng.

Ôn Lẫm từng học môn lý thuyết truyền thông của ông và đã tốn không ít tâm tư, bài thi cuối kỳ của cô được ông khen ngợi. Khi đó cô vẫn đang là một sinh viên đại học, trong mắt chỉ có nửa lọ mực trong tháp ngà voi(1), một lòng sùng kính đối với học giả như với tôn giáo, nhìn thấy thầy hóa trang thành một người đàn ông trung niên với khuôn mặt giả tạo đang chào chào tiễn tiễn ở đây, lồng ngực cô tự nhiên cảm thấy khó chịu một cách khó tả.

(1)Tháp ngà voi: tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li với thực tế đời sống (cre: tratu.soha.vn).

Nhưng cô rất mau quên, nhếch khóe môi, trong lòng trong lòng trùng xuống, nhưng ánh mắt vẫn trong veo như cũ.

Chỉ là cô đã dời mắt qua chỗ khác.

Cứ như vậy, cô đã nhìn thấy Dương Khiêm Nam.

Năm ấy cô hai mươi tuổi, những người đẹp trai nhất mà cô từng thấy là những anh chàng đẹp trai mặc áo trắng trong trường và những sao nam diện trang phục đẹp đẽ trên tạp chí.

Nhưng anh đều không thuộc hai loại đó.

Mấy vị lãnh đạo thân mật gặp nhau dưới bục phát biểu, anh thì ngồi ở một bên. Không ai trò chuyện với anh, anh cũng không hề để ý đến bất kỳ ai, dường như là một nhân vật phụ trong khung cảnh xã giao này. Dương Khiêm Nam không quá xem trọng những dịp như này, anh hơi dựa vào chiếc ghế màu tím trong phòng hội nghị, trông vô cùng buồn chán, đang nghịch thứ gì đó trong tay.

Thứ đó màu vàng, sáng bóng.

Thực chất nó chỉ là một chiếc bật lửa.

Anh chỉ làm nền cho cuộc trò chuyện, nhưng lại khiến những người đang nói chuyện trở nên dư thừa.

Ôn Lẫm nhìn anh, tay cô đặt trên bàn check-in, vô thức nắm nắm.

Kia thực ra chỉ là hai cái bàn học, bên trên được trải một tấm nhung màu đỏ đậm, dùng để bày sổ check-in. Chạm tay vào sẽ có xúc cảm rất mỏng và mềm mại. Vào buổi tối đầu thu, cô sờ vào hơn hai lần mới nhận ra lớp vải đó lạnh ngắt.

Anh giống như tấm vải này, u ám, trầm mặc, khí chất tựa như bầu trời âm u.

Giọng nói trầm trầm của những người đàn ông trung niên rất gây buồn ngủ, nội dung nhàm chán nhưng dường như họ đang trò chuyện với nhau rất vui, nói mãi không ngừng. Ôn Lẫm cũng không biết màn chào hỏi này sẽ kéo dài bao lâu nên đành dựa vào cửa để thư giãn. Cô thường xuyên không tự chủ được mà nhìn về hướng Dương Khiêm Nam. Anh ở đầu sông Trường Giang, cô ở cuối sông Trường Giang, cùng nhau lãng phí sự kiên nhẫn. Ôn Lẫm bị ý nghĩ này kinh hãi, cô nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình rồi khẽ cười giễu.

Nhưng suy nghĩ trong đầu cô lại rất sống động: Khuôn mặt người đó rất xa lạ, chỉ dựa vào sườn mặt, cô không thể liên hệ đến bất kỳ nhân vật có máu mặt nào.

Đó là ai nhỉ? Cô thầm nghĩ trong đầu.

Tối đó phải đợi đến tận chín giờ rưỡi.

Đây là công việc của chương trình vừa học vừa làm(2) mà nhà trường phân công cho cô — quản lý giảng đường. Mỗi ngày cô phải đến check-in cho những hoạt động cần sử dụng phòng hội nghị, có khi là diễn đàn học thuật. Những dịp như lễ khai giảng rất phí công sức nên những học sinh trực khác đều đã tìm cớ rời đi, để lại cô một mình trông đến cuối cùng, phụ trách đóng cửa.

(2)Vừa học vừa làm (勤工助学): work – study, chương trình nhằm giúp sinh viên kiếm tiền để trang trải chi phí học Đại học bằng cách làm các công việc có lợi cho cộng đồng hoặc liên quan đến khóa học dự định của sinh viên.

Cô cảm thấy đây cũng coi như là số phận.

Một loại số phận cho dù bạn có nhắm mắt lại, nó vẫn sẽ xảy ra.

Ngay lúc cô đang dựa người vào cửa thiếp đi, suýt nữa ngủ quên thì có người tắt đèn giúp cô.

Bóng tối đột nhiên ập xuống. Cô bừng tỉnh, mới phát hiện người vừa rồi đang ở ngay trước mặt mình. Các lãnh đạo không biết đã rời đi từ khi nào, chỉ còn lại Lục viện trưởng đang đợi ở cách đó không xa. Bàn tay của Dương Khiêm Nam thoáng lướt qua trước mắt cô, anh liếc nhìn cô một cái, đôi mắt phượng lạnh nhạt nhưng anh lại đang mỉm cười.

Ôm Lẫm bắn lên như một cây cung, cúi đầu cung kính với Lục Bỉnh Thanh: "Chào Lục viện trưởng."

Viện trưởng dường như không có ấn tượng gì với cô, trên mặt vẫn nở nụ cười xã giao nhã nhặn: "Đã muộn thế này còn trông ở đây à?"

Ôn Lẫm khẽ mỉm cười: "Đây là phòng cuối cùng rồi ạ."

Lục Bỉnh Thanh vỗ vỗ cánh tay cô, đồng tình: "Về sớm đi."

Bây giờ lại là một thầy giáo bình dị dễ gần rồi.

Trăm thứ xoay chuyển nhen nhóm trong đầu Ôn Lẫm, Dương Khiêm Nam đã đi tới cầu thang, giọng nói không cao không thấp gọi: "Dượng."

Thoạt nhìn anh gần như lúc nào cũng có vẻ thiêu kiên nhẫn, thân hình anh rất cao nhưng không đứng thẳng lưng, anh ẩn mình trong bóng đèn hành lang, quay đầu lại một cách tượng trưng.

Hình như anh là người thờ ơ với mọi thứ.

Viện trưởng được gọi là dượng lại niềm nở hừ một tiếng, vội vàng đi về phía anh, miệng vội dặn dò: "Lát nữa cô của cháu đến..."

Đôi giày da của Lục Bỉnh Thanh vội vàng đi qua trước mặt cô, giọng nói lạc mất trong hành lang.

Ôn Lẫm vô thức mở sổ check-in ra, tìm tên của anh —

Dương Khiêm Nam.

Từ đầu đến cuối, anh chưa từng thật sự nhìn đến cô. Kể cả ánh mắt thoáng nhìn khi anh tắt đèn giúp cô, cô cảm thấy đáy mắt anh trống rỗng, thật giống như nhìn lướt qua một nhân viên lễ tân. Có ai sẽ để ý một nhân viên lễ tân trông thế nào chứ?

Cả tòa nhà đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Nhưng cô cứ nghĩ đi nghĩ lại về nụ cười đó, lòng như có sóng vỗ, cứ dâng lên hạ xuống.

Hư vinh, không cam lòng, động tâm. Muôn vàn từ hình dung vỡ tan trong sóng nước này, như chờ thế hệ sau đánh giá.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này lẽ ra nên kết thúc tại đây. Nhưng chính số phận đã vô tình cho cô cơ hội.

Ôm Lẫm mím môi, chậm rãi thu dọn đồ của mình. Bước ra khỏi đại sảnh tầng trệt, gió đêm mùa thu se lạnh gào rít thổi tới, trong tay cô chỉ có một cuốn sách và một chiếc điện thoại. Sách là dùng để giết thời gian trong giờ học, còn điện thoại — điện thoại đổ chuông.

Tiếng Cố Li khóc lóc truyền đến: "Lẫm Lẫm, ca của cậu kết thúc rồi à?"

"Trước tiên cậu nín khóc đã. Xảy ra chuyện gì nữa vậy?"

"Tớ... tớ và Trình Thành chia tay rồi." Giọng nói của Cố Li rất ngọt ngào, ngay cả tiếng khóc cũng mềm mại, "Lẫm Lẫm... Cả ngày nay tớ chưa ăn cái gì. Nào cậu về, cậu mang cho tớ một phần canh sườn được không?"

Canh sườn là một quán ăn tư nhân trong một trung tâm thương mại gần trường học của họ, chuyên các món về sườn, có danh tiếng tốt trong giới sinh viên, đi bộ khoảng 15 phút là đến. Cố Li là một người kén ăn, cô rất thích ăn ở chỗ này. Ôn Lẫm ngừng lại một lát, thản nhiên nói 'được'. Cố Li đã sớm quen với sự tốt bụng và săn sóc của cô, ừ một tiếng cảm kích rồi lau nước mắt nói: "Lẫm Lẫm, cậu thật tốt. Vậy tớ cúp máy đây."

Ôn Lẫm im lặng gật đầu.

Có lẽ thật sự là số phận thì phải. Cô xếp hàng hai mươi phút, mua được một phần canh sườn cuối cùng. Khi đi thang máy xuống tầng thì lại thấy Dương Khiêm Nam.

Cô nghi ngờ mình đã nhìn lầm.

Cả tòa nhà chỉ còn vài cửa hàng mở cửa, anh bước ra từ trong thang máy mà không để ý đến ai, hướng anh đi rõ ràng là rạp chiếu phim. Ôn Lẫm cầm hộp canh, ánh mắt dõi theo bóng dáng anh.

Trong đầu không tự chủ được mà thầm đọc tên anh — Dương Khiêm Nam.

Quả nhiên anh không hề có ấn tượng gì với cô, thậm chí ánh mắt cũng chẳng dừng trên người cô nửa giây.

Trong lúc cô thừ người ra, cửa thang máy đã tự động đóng lại, bên trong có người tốt bụng chắn cửa lại giúp cô.

Có một nữ sinh gọi cô: "Ôn Lẫm? Cậu ngây người ra đó làm gì vậy? Còn không đi mau là trung tâm thương mại sẽ đóng cửa đấy."

Ôn Lẫm hoàn hồn, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ. "Tiêu Tiêu, cậu về ký túc xá à?"

"Về thôi, tớ và Chu Nghiên đều đang định về đây. Cậu không đi cùng à?"

Trong thang máy còn có một nữ sinh khác, cũng là bạn cùng lớp với họ.

"Tớ có chút việc gấp." Ôn Lẫm đưa túi canh sườn về phía trước, giọng điệu thành khẩn, "Đây là canh sườn Cố Li nhờ tớ mang về, bây giờ tớ không tiện về, phiền các cậu mang về giúp tớ được không?"

Một nữ sinh khác nghe vậy mỉm cười: "Cố Li lại sao nữa, có tay có chân mà suốt ngày kêu cậu làm việc này việc nọ."

Nữ sinh vừa mới nói chuyện với Ôn Lẫm khuyên can: "Chu Nghiên, cậu nói gì đấy..."

Ôn Lẫm thản nhiên cười: "Cậu ấy thất tình, tâm tình không tốt."

"Ba ngày cậu ấy có thể yêu thêm hai mối –"

"Được rồi Chu Nghiên!" Mạnh Tiêu Tiêu nhận lấy túi đồ ăn từ trong tay Ôn Lẫm, không quên dặn dò, "Tớ giúp cậu mang về. Cậu cũng nên về sớm đi, hai hôm trước ở cổng trường còn có bọn lưu manh chặn đường đấy, bộ phận bảo vệ cũng thông báo rồi. Cậu là nữ sinh, về muộn quá không an toàn đâu."

Ôn Lẫm mỉm cười cảm ơn cô, rồi đứng yên tại chỗ.

Thang máy đi xuống trước mặt cô, vẫn có thể nghe thấy giọng của Chu Nghiên đang nói chuyện với bạn –"Chẳng ai mắc bệnh công chúa như Cố Li cả, Ôn Lẫm đen tám kiếp mới gặp phải một người bạn cùng phòng thế này, bị người ta sai bảo như bà làm..."

Ôn Lẫm hít sâu một hơi, quay người đi về phía biển hiệu rạp chiếu phim.

Màu xám xịt của thang máy nặng nề chợt trở thành những ánh đèn rực rỡ. Những tấm biển quảng cáo trước mắt giống như trong hành lang dài của một ngôi nhà cổ, trên các cột ở hành lang là những tấm áp phích phim điện ảnh mới nhất, khẩu hiệu quảng cáo rất có cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, lúc là thâm tình không đổi, lúc thì là thăng trầm thời loạn thế.

Cô lau sạch nước canh dầu mỡ trên mu bàn tay, cúi đầu đi qua.

Đã hơn mười giờ, bộ phim còn chiếu cũng không nhiều. Ôn Lẫm càng đi càng vào sâu, không nhìn thấy bóng dáng Dương Khiêm Nam đau, cô bèn chọn một bộ phim đang soát vé. Đây là một bộ phim nghệ thuật, một đạo diễn nổi tiếng với lối kể chuyện nặng nề, khó mà tưởng tượng rằng anh thích xem cái này.

Chỉ còn phòng VIP.

Cô lấy thẻ sinh viên ra, nói: "Tôi là sinh viên đại học R, có thể được giảm 50%."

Anh trai nhỏ bán vé rũ mắt, như muốn nói rằng không cần cô nhắc nhở.

Anh gõ gõ vào máy: "Chọn chỗ ngồi đi."

Cô đưa mắt tới màn hình —

Vốn là một phòng nhỏ, chỉ bán ra mấy tấm vé, hai cặp hàng đầu đều đã hết chỗ. Ở hàng cuối cùng chỉ có một ô vuông màu đỏ, lẻ loi trông rất bắt mắt, cả dãy chỉ có một mình người đó. Cô chỉ vào vị trí bên cạnh ô vuông màu đỏ như đánh cược: "Hàng năm ghế năm."

Mua vé xong cô mới phát hiện, mình vẫn đang ôm một cuốn sách, một cuốn tác phẩm chuyên ngành tiếng Đức.

Thật là ngốc nghếch, ôm sách đến xem phim.

Cô định tìm một chỗ để để nó, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ được. Cuốn sách này là cuốn sách ngoại ngữ bản gốc mượn của Văn Đồ, mất một sẽ bị phạt ba.

Ôn Lẫm ôm cuốn sách đi qua cửa soát vé, nghe nhân viên công tác ở rạp chiếu phim nói "Đi đến cuối rồi rẽ trái", tim cô đập thình thịch.

Không thể nói rõ là vì sao, đi qua hành lang tối tăm của rạp chiếu phim, tấm thảm đỏ sậm vang lên tiếng sàn sạt ở dưới chân cô, cô ôm chặt cuốn sách tiếng Đức trong lòng, cảm thấy trong mắt và cổ họng có một cơn gió mạnh thổi qua, toàn thân tràn ngập không khí mát lạnh, sắp sửa đến rồi.

Cho đến khi bước vào phòng chiếu và nhìn thấy bóng dáng ấy, quả thực, anh đang ngồi một mình ở hàng cuối cùng.

Cô đặt cược đúng rồi.

Ở vị trí đó, ánh sáng từ màn ảnh lớn giống như một lớp đom đóm trôi nổi, lốm đốm chiếu trên sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh. Ánh sáng và bóng tối cứ biến đổi trên mặt anh, nhưng đôi mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong bóng tối, trầm lắng đến nỗi trông không thấy đáy.

Trong khoảnh khắc đó, cô rơi từ giữa không trung xuống thực tại, một câu tự dưng hiện lên trong đầu cô.

Gọi là bị quỷ ma ám.