Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em

Chương 29



Từ sau khi Mộc Phi đi công tác, mẹ chồng của cô sợ cô ở nhà một mình cảm thấy buồn nên thường gọi cô qua nhà chính chơi, cùng cô đi ăn, cùng cô đi mua sắm, trò chuyện thoải mái như là hai người bạn vậy.

Cô cảm thấy, mẹ chồng và ba chồng cô đều là những người nhiệt tình, chân thành và thân thiện. Còn Mộc Phi lại khác một trời một vực, cô nghi ngờ, có khi Mộc Phi thật đã bị đánh tráo từ khi sinh ra cũng không chừng.

Đương nhiên ngoài tám chuyện ra, bà ấy cũng nói rất nhiều về Mộc Phi, đặc biệt là kể về anh lúc nhỏ, cho cô xem hình của anh từ khi sinh ra đến lớn lên.

Khi ấy cô mới phát hiện, lúc nhỏ anh là một người rất thích cười, nhưng nụ cười của anh lại nhạt dần theo năm tháng, sau đó, nụ cười hoàn toàn bị dập tắt, cũng ít khi thấy anh cười một cách thoải mái hay cười to thành tiếng.

Mẹ chồng cô nói, từ nhỏ Mộc Phi đã là một chàng trai hiếu động, hoạt bát, đáng yêu. Là trẻ nhỏ mà, ai lại không mê chơi, thích khám phá rồi nở nụ cười ngây ngô khi phạm lỗi chứ. Mộc Phi đương nhiên không ngoại lệ, lúc nhỏ anh đặc biệt rất thích cười, cũng thích ra ngoài chơi, rồi đánh nhau vì tranh giành đồ chơi.

Nhưng vì anh sinh ra trong một gia đình quyền quý nên anh không thể được tự do như bao đứa trẻ khác, mà va mẹ anh chỉ có một mình anh là con, còn là con trai. Vậy nên họ kì vọng vào anh rất nhiều.

Bốn tuổi đã biết tự vệ sinh cá nhân, học lễ nghi này nọ, năm tuổi đã biết đọc biết viết, khi vào lớp một anh đã là một thần đồng, hơn hẳng bạn bè đôi lứa.

Thời gian của anh, dường như không có chơi cũng không có lười biếng, mỗi giờ mỗi phút điều phải học, học, học. Thậm chí, ngay cả ba mươi phút cùng ba mẹ đi công viên, đi khu vui chơi cũng không có.

Dần dà, nụ cười trẻ thơ đã biến mất từ đó, trên gương mặt chỉ có sự trưởng thành trước tuổi. Vì anh biết, bản thân mình phải gánh vác những gì, đó là áp lực, là sự kì vọng của ba mẹ, cho dù thống khổ cũng không thể nói ra, chỉ có thể cố gắng nhiều hơn.

Để được có địa vị như hôm nay, Mộc Phi đã phải đánh đổi rất nhiều thứ.



Nghe đến đây, tim Tình Xuyên hơi nhói lên, cô chưa từng được biết qua những thứ này, cũng không biết tuổi thở của anh lại khắc nghiệt đến vậy.

Mẹ chồng cô nói: "Mẹ nói với con những thứ này không phải là có ý gì. Mẹ chỉ muốn nói, Mộc Phi là một người ngoài lạnh trong nóng, nhiều khi nó sẽ không biết biểu đạt tình cảm của mình như thế nào. Mẹ mong con có thể hiểu nó, khiến nó mở lòng, chấp nhận gỡ bỏ phòng bị, gỡ bỏ lớp vỏ bọc cao cao tại thượng ở bên ngoài."

Tình Xuyên không nói, chỉ không hứa gì, chỉ nhè nhẹ gật đầu, mỉm cười giúp bà ấy yên tâm hơn.

"Phải rồi, lúc trước Mộc Phi cũng đã từng học đàn một thời gian, khi nào nó về, con nói nó đàn cho con nghe. Không phải là mẹ tâng bốc đâu, nhưng Mộc Phi thật sự đàn rất hay. Lúc học cấp hai, Mộc Phi có đại diện cho trường đi thi, còn đạt giải nhất nữa đó." Bà ấy nói, rất tự hào khoe khoang đứa con trai của mình.

Chợt, cô cũng cảm thấy vui lây, không ngờ cô lại có một người chồng tài giỏi đến vậy, cái gì cũng biết.

Nhưng mà cô nghĩ nghĩ một lúc cũng không nhớ trong tiểu thuyết có nói là Mộc Phi biết đàn, dường như nữ chính cũng chưa từng nghe anh đàn bao giờ.

Nhưng chuyện đó là đương nhiên rồi, vì trong cốt truyện anh không mất trí nhớ, anh rất căm ghét cô, ai lại đàn cho người mình ghét nghe chứ.

Vậy hiện tại, cô có xứng được nghe tiếng đàn của anh không?

Nghĩ thôi trong lòng đã cảm thấy hân hoan.