Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em

Chương 17



Ngày hôm sau, Mộc Phi đã hẹn Hải Tấn Sang đến quán rượu, thật ra đối vợi cậu bạn thân này anh cũng không có ấn tượng gì nhiều, chủ yếu là có chuyện muốn hỏi.

"Tôi và cậu là bạn thân, vậy cậu có biết chuyện giữa tôi và Thương Tình Xuyên không?" Anh hỏi một cách rất nghiêm túc.

Hải Tấn Sang hơi bất ngờ, sau đó vẫn kể lại tận tình cho Mộc Phi nghe.

Cứ như là một vòng luẩn quẩn không hồi kết, từ lúc Tình Xuyên yêu thầm anh cho đến khi Từ Chỉ Giai xuất hiện rồi anh và Tình Xuyên kết hôn nhưng vẫn tiếp tục qua lại với Từ Chỉ Giai.

Dường như là một vòng xoáy không lối thoát, khi anh cà cô sắp ly hôn rồi thì anh lại gặp tai nạn và mất trí nhớ. Có phải đây giống như là một trò đùa của số phận không?

Mộc Phi nheo mắt nhìn về xa xăm, một lúc sau mới lên tiếng: "Vậy... người tôi yêu là Từ Chỉ Giai, còn người tôi hận là Thương Tình Xuyên sao?"

Hải Tấn Sang cũng không biết nói sao nhưng vậy gật đầu: "Trước khi cậu mất trí nhớ thì lạ vậy, còn bây giờ... thì tôi không biết. Dù sao Tình Xuyên cũng yêu thầm cậu nhiều năm như vậy, còn làm vợ cậu hai năm, cũng có khi cậu đã rung động nhưng chính cậu lại không biết."

Anh không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên uống, trong lòng càng lúc càng rối.

...

Tối đó anh uống say, được Hải Tấn Sang đưa về, Tình Xuyên nhìn thấy vậy liền giúp anh ta một tay, đưa anh trở về phòng.

"Sao tự dưng hai người lại đi uống rượu vậy?" Cô hỏi.

"Không có gì, chỉ là cùng nhau tâm sự vài chuyện. Vậy tôi về trước." Sau khi xong việc, Tấn Sang đã nhanh chóng rời khỏi.

Tình Xuyên nhìn anh, xong lại thở dài, tay đã bị như vậy còn đi uống rượu, xem ra anh bị tai nạn là đáng đời.

Cô đi lấy khăn ấm, giúp anh lau người, nhưng cô vừa cởi một cúc áo của anh ra thì đã bị anh nắm chặt cổ tay.



"Cô muốn làm gì?" Anh cau mày nhìn cô, chính là dáng vẻ lạnh lùng và đáng ghét này.

Trong chốc lát, cô tưởng là anh nhớ lại mọi chuyện rồi.

"Tôi... tôi giúp anh lau người." Cô lắp bắp nói, có chút bất an.

Anh nhếch môi, trào phúng nhìn cô: "Cô muốn nhân lúc tôi uống say mà sàm sỡ tôi sao?"

Cô trợn mắt nhìn anh, sau đó thì bực bội đứng bật dậy, vốn dĩ có ý tốt giúp anh lau người mà anh lại nói cô muốn sàm sỡ?

"Vậy thì anh tự lau đi."

Tình Xuyên xoay người, định bỏ đi, không ngờ lại bị anh nắm lấy cổ tay, kéo cô giường, đè lên người của cô.

"Định bỏ chạy?" Hơi rượu nồng nặc trên người anh dần chiếm lấy trí óc cô, khiến cô cảm thấy có chút choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh mạnh bạo hôn lên môi cô.

Khi cô định phản kháng, anh lập tức nắm chặt lấy hai tay cô đưa lên đỉnh đầu.

"Ưm..."

Chợt, cô nhớ ra gì đó. Theo như cốt truyện thì trong một lần anh uống say đã cùng cô ân ái, sau đó còn có thai, rồi một đống bi kịch bắt đầu diễn ra.

Cái này... không phải là anh định làm thiệt đó chứ?

Tình Xuyên bừng tỉnh, cô cắn vào môi anh, nhân lúc anh không để ý, muốn đẩy anh ra và bỏ chạy.



Nhưng sức lực của anh và cô chênh nhau quá lớn, cô không có cách nào trốn thoát.

"Cô dám cắn tôi?" Anh hơi tức giận, mày cau lại.

Tình Xuyên sợ hãi, anh rưng rưng nhìn anh: "Anh... anh không thể làm như vậy được."

Anh nheo mắt nhìn cô: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."

"Nhưng anh không yêu tôi, lại sao còn... còn muốn làm chuyện đó với tôi chứ? Anh không cảm thấy... như vậy là quá bất công sao?" Giọng cô hơi run run, nếu anh mà muốn tiếp tục, cô chắc chắn không thể nào thoát được.

Anh chần chừ một lúc, sau thì thả cô ra: "Cô thật sự muốn ly hôn đến vậy?"

Cô ấm ức, vội vàng lùi về phía sau: "Đó không phải cũng là đều anh muốn sao? Báy giờ anh lại chất vấn tôi?" Cô cười tự giễu: "Không lẽ sau khi mất trí nhớ, anh phát hiện ra anh yêu tôi rồi?"

Mộc Phi im lặng, anh không biết nên nói gì.

"Hôn nhân vốn dĩ đến từ hai phía, nếu anh đã có lựa chọn của riêng mình, tại sao tôi phải chịu đựng chứ? Đợi sau khi anh nhớ ra rồi, anh vẫn sẽ chọn cô ta, chứ không phải tôi." Cô rũ mi mắt, cô biết rõ kết cục của câu chuyện này sẽ đi về đâu, cho dù có làm gì cũng không thể thay đổi được.

Anh day day trán, hé miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cuối cùng anh lại đi ra khỏi phòng: "Cô ngủ đi, tôi đến phòng làm việc."

"Cạch!"

Cánh cửa đóng lại, trong lòng cô cảm thấy rất nặng nề, cứ như là có một tảng đá đè lên.

Cô cảm thấy, anh của bây giờ... không giống với anh của lúc trước. Trong ánh mắt, dường như có một tia dịu dàng dành cho cô, là do mất trí nhớ hay là...