Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 278



"Bàn chải đâu?"

"Que tre đâu?"

"Cái gì kia, nước sốt lần trước chị đặc biệt mua đâu?"

"Cái kẹp gắp than chị mới cầm đây đâu rồi? Chỗ nào rồi nhỉ?"

Nếu Hạ Dĩ Đồng ở gần đó thì Hạ Dĩ Đồng sẽ đưa cho Lục Ẩm Băng, nếu Lương Thư Yểu ở gần thì Lương Thư Yểu sẽ đưa cho Lục Ẩm Băng, một vấn đề cô sẽ hỏi hai lần, Hạ Dĩ Đồng không sợ phiền trả lời cô, Lương Thư Yểu hiểu, cười trêu nói: "Lục Ẩm Băng là bà lão đãng trí hả, trí nhớ ngắn hạn vậy... A!"

Hạ Dĩ Đồng đá một cước vào chân Lương Thư Yểu.

Lương Thư Yểu: "Sao em đá chị?"

Lục Ẩm Băng quay lưng về phía hai người, nhanh chóng quay lại, cũng không biết chị ấy có nghe thấy câu nói đó không, cũng may Lương Thư Yểu nhỏ tiếng, lại còn tiếng gió rít, nên khả năng chị ấy không nghe thấy.

Hạ Dĩ Đồng cuống cuồng nháy mắt với cô. Lương Thư Yểu không hiểu, nhưng đầu óc linh hoạt, cao giọng hô: "May mà em cản chị, chứ không đám kiến nhỏ kia đã bị chị giẫm bẹp dí rồi, lòng chị tín phật, không sát sinh."

Lục Ẩm Băng đứng suy tư một chỗ, lấy lọ gia vị có chưa thì là, đặt nó vào đúng chỗ.

Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm, chắp tay với Lương Thư Yểu, tỏ lòng biết ơn, khẩu hình: "Cảm ơn."

Lương Thư Yểu nhíu mày, cũng dùng khẩu hình đáp lại: "Có chuyện gì vậy?"

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, nói: "Một lời khó nói hết, tối nay em sẽ nói cho chị biết."

Hạ Dĩ Đồng đơn phương tuyên bố chấm dứt thù địch với Lương Thư Yểu, cả hai thống nhất một chiến tuyến, thứ mà trước đây chưa từng có, nhưng câu chuyện thì không thể kể lúc này, nên đành chờ tới sau bữa tiệc nướng, khi Lục Ẩm Băng không ở gần.

Ba người lại chăm chú vào công việc hơn nửa tiếng, mới đặt yên vị lướt sắt, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, đưa tay một cái là có thể lấy được đồ mình muốn. Lương Thư Yểu tính hỏi Hạ Dĩ Đồng thì nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, hóa ra là mấy người kia mua đồ trở về. Nhóm người Liễu Tranh đi tới siêu thị gần nhà nhất, nguyên liệu đồ nướng đều ở khu đó, chỉ cần đẩy xe đẩy tới là được.

Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng của Liễu Tranh, giọng nói trách cứ: "Suýt chút nữa là gian đồ lạnh của siêu thị trống không rồi, cũng may là chị họ cản bọn em lại, chúng ta có thể di dời cả cái hàng đồ lạnh đó luôn ấy chứ, đáng sợ thật."

Lục Ẩm Băng nói: "Ăn nổi không, hôm nay đều là đồ nướng, nếu mà ăn không hết thì chị sẽ bóp mồm em ra rồi nhét hết đồ ăn vào."

Liễu Tranh: "Dựa vào đâu mà chị nói vậy, mấy người các anh các chị toàn bắt nạt em, thịt là do anh họ chọn, chị nhìn anh ấy đáng thương chưa kia, chắc chắn ở nhà bị chị dâu ngược đãi rồi, không có nổi một bữa no nê."

Anh họ: ". . ."

Lương Thư Yểu lạnh nhạt nói: "Chị thấy em lại gợi đòn rồi đấy."

Liễu Tranh liếc cô: "Chị nghĩ rằng anh họ có khuynh hướng bạo lực à, mơ đi, anh ấy là người đối với em tốt nhất. "Liễu Tranh lè lưỡi, nhìn về phía anh họ, "Anh họ nhỉ?"

Anh họ đang xoay cổ tay, nghe xong lời này lại thu tay về, cảnh cáo: "Lần này thì là vậy, nhưng lần sau khó nói trước."

Liễu Tranh : "Hì hì, năm sau anh tính đưa chị dâu tới nhập hội với bọn em à?"

Lương Thư Yểu, Lục Ẩm Băng, chị họ trăm miệng một lời: "Anh dám."

Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác, Lục Ẩm Băng nhỏ tiếng giải thích với cô: "Lúc bé bọn chị có hẹn rằng tụ họp hằng năm chỉ có một mình tới, không được mang theo ai, kể cả người nhà, nếu không phải vậy thì tất cả ý nghĩa của buổi họp mặt đều sẽ bị thay đổi. Hôm nay vừa vặn em ở nhà chị, chứ nếu không chị cũng sẽ một mình tới gặp bọn họ."

Hạ Dĩ Đồng gật đầu.

Lục Ẩm Băng nói tiếp: "Em nhìn anh họ đi, kết hôn sinh con, đưa theo vợ có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng con cái thì không được, bọn chị còn muốn chơi đùa vui vẻ với anh ấy, nhưng lại phải chú ý làm tấm gương tốt cho trẻ nhỏ noi theo, ngay cả việc rong ruổi đuổi nhau cũng không được, không thể buôn mấy chuyện linh tinh trên trời dưới đất, không thể nói đùa, như vậy thì buổi hội ngộ còn ý nghĩa gì nữa, đưa người khác theo phiền chết được."

Hạ Dĩ Đồng không có cậu mợ cô dì chú bác hay bất kỳ họ hàng thân thích nào, nên chưa từng trải qua cảm giác bị làm phiền như vậy. Nhưng cũng tương tự như thời gian cô quay về viện mồ côi, một nhóm biết bao đứa nhóc vây quanh cô, làm cô nổi da gà toàn thân. Cho dù tính cách của cô có tốt, nhưng sau khi xuất đạo, về thăm lại bị đám nhỏ như vậy vây quanh, khiến cho từng sợi lông trên người cô đều dựng lên, đừng nói là Lục Ẩm Băng thuộc kiểu người sợ phiền phức. Giả sử tương lai sau này, nhóm người bọn họ đều yên bề gia thất, mỗi người hai đứa con, như vậy là có mười đứa, cho dù là một đứa, thì tổng cũng là năm đứa. Lúc nào cũng nhí nháo ba mẹ cô chú cậu dì, như vậy khác gì một đàn hàng vạn con vịt đang ngoác cái mồm ra kêu đâu, người bình thường ai mà chịu nổi, như vậy ai dám an tâm tụ họp với anh chị em được.

Hạ Dĩ Đồng nghĩ tới đây bất giác cười, thì ra bọn họ đã gắn kết với nhau nhiều năm như vậy.

"Ngẩn ngơ gì đấy?" Lục Ẩm Băng nhìn cô, "Lại đây, nổi lửa nào."

Cồn đặc được dùng làm sơn lót, than không khói được đặt bên dưới, rồi quét một lớp dầu bóng bẩy lên vỉ sắt sạch, động tác của Lục Ẩm Băng trong rất điêu luyện, Hạ Dĩ Đồng kinh ngạc nhướng mày, còn tưởng chị ấy là kiểu người như công chúa đợi người khác dâng đồ ăn lên tận miệng.

Lục Ẩm Băng: "Chị yêu lao động, lao động yêu chị."

Kẻ tung người hứng, Hạ Dĩ Đồng đứng bên vỗ tay bạch bạch bạch.

Lương Thư Yểu đứng bên đạp đổ cái đài ngạo nghễ của cô: "Em biết sao em ấy chiếm cái vỉ nướng không? Mỗi lần nướng xong thì em ấy sẽ là người đầu tiên ăn, em ấy không muốn ăn sẽ quay ra bố thí cho bọn chị."

Hạ Dĩ Đồng "A" một tiếng, rồi cười ha hả.

Lục Ẩm Băng: "Còn cười, chị đây cũng là vì nghĩ đến phúc lợi cho em đấy chứ, lát nữa có đồ ngon thì em sẽ là người ăn đầu tiên."

Vỉ sắt bị nướng nóng, dầu nhỏ xuống bên dưới xèo xèo, đặt một cánh gà nướng, thêm miếng thịt thăn bò, dùng bàn chải nhỏ quét một lớp nước sốt thịt thơm phức, lớp sốt màu tương, nằm trên lửa càng lâu, mỡ của miếng thịt sẽ chảy ra ngoài, hòa một thể với nước sốt thịt, tỏa ra một mùi thơm béo ngậy xông thẳng vào mũi.

Vài đôi mắt háo hức.

Lục Ẩm Băng cầm cái kẹp... kẹp miếng bít tết về phía mình, mỡ rơi bắn tung tóe, tiếng xèo xèo vang dội, thịt tươi chất lượng, những đường thớ thịt cũng trở nên đẹp đẽ, ấn vào nó, vẫn còn độ đàn hồi.

Hạ Dĩ Đồng nuốt nước miếng. Không biết là vì tú sắc khả xan hay là vì miếng bít tết khiến người ta thèm nhỏ dãi.

[Tú sắc khả xan: Đẹp đến mức khiến người ta quên đi cái đói. Thường được dùng để miêu tả cảnh đẹp hoặc người đẹp.]

Một lát sau.

Lục Ẩm Băng: "Đĩa."

Năm cái đĩa sạch sẽ bóng bẩy cùng lúc được đưa tới chỗ cô, Lục Ẩm Băng ra vẻ đánh giá một lượt, gắp miếng bít tết mới ra lò cho Hạ Dĩ Đồng, Liễu Tranh bĩu môi: "Biết lắm mà."

"Gấp cái gì, từ từ rồi khác đến lượt." Lục Ẩm Băng há miệng ngậm lấy miếng thịt nhỏ Hạ Dĩ Đồng đút cho, nước sốt đậm đà, trôi tuột vào trong miệng, thịt bò thượng hạng, còn cảm nhận được từng thớ thịt, từng đường gân, Lục Ẩm Băng hài lòng gật đầu, "Thịt này ai mua thế?"

Anh họ: "Anh gọi thư ký đem từ nhà tới."

Lục Ẩm Băng: "Vậy được, miếng thịt tiếp theo đến phần anh họ, đãi ngộ một chút."

Lục Ẩm Băng lần lượt nướng rất nhiều bít tết, chia cho mọi người, tiếp tục đặt xiên nướng vào, quét qua lớp nước sốt và gia vị, dùng que tre xiên qua, tay cầm quay đều xiên thịt, cho đến khi thịt trên xiên chuyển sang màu vàng, mấy người kia vừa ăn bít tết vừa giương mắt nhìn xiên thịt trong tay Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng rắc một ít bột lên cánh gà, lấy nó ra khỏi đống xiên, Hạ Dĩ Đồng chưa kịp làm gì, Liễu Tranh đã bổ nhào tới cướp, đề phòng Lục Ẩm Băng đánh mình, Liễu Tranh giơ cao cánh gà lên rồi bỏ chạy.

Có tiếng Lục Ẩm Băng mắng từ phía sau: "Em đi đầu thai làm quỷ chết đói luôn đi."

Liễu Tranh vừa chạy vừa phản bác: "Em béo hơn chị dâu đó."

Lần này tuy chọc giận Lục Ẩm Băng nhưng đồng thời cũng khen Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng nói: "Em quay lại đây, chị cho em thêm một xiên."

Sau khi trở thành người nếm xiên thịt đầu tiên, bữa tiệc nướng tiếp tục diễn ra bình thường, trên vỉ nướng chất đống thịt và rau, mọi người ngồi trên mặt đất, một túi bia đặt xuống mặt đất.

Bật nắp bia, không một câu nói, chỉ nghe thấy tiếng ừng ực đổ bia vào cổ họng, rồi kèm theo tiếng nấc, uống một ngụm lớn ngoạm miếng thịt lớn.

Ngồi không rảnh rỗi, lại bày trò chơi, bài cũ, thật hay thách, chơi đùa, thua, lựa chọn thật hoặc thách từ người thắng, một trò cũ khác, ai là gián điệp, có thể dùng điện thoại chơi.

Trận thứ nhất Liễu Tranh thua, mọi người bàn bạc để nàng chọn sự thật, một câu hỏi nhức đầu được đặt ra: "Trong số những người ở đây, nếu phải chọn ở bên một người cả đời, em sẽ chọn ai?"

Liễu Tranh: "Em chọn chị dâu."

Lục Ẩm Băng: "Em nói gì cơ?"

Liễu Tranh: "Những người con lại là họ hàng thân thích, làm sao kết hôn được."

Lương Thư Yểu gõ đầu nàng một cái.

Trận thứ hai gián điệp thắng, Lục Ẩm Băng là gián điệp, theo quy tắc trò chơi, Lục Ẩm Băng có thể chọn người ngẫu nhiên để đưa ra hình phạt, Lục Ẩm Băng nhìn xung quanh, gọi tên Lương Thư Yểu với vẻ mặt thờ ơ, trái tim Lương Thư Yểu hẫng một nhịp.

Lục Ẩm Băng suy nghĩ một lúc, sau đó nở nụ cười lưu manh hỏi: "Thành thật khai báo, chị với bạn gái của chị, ai nằm trên?"

Mặt Lương Thư Yểu tối sầm.

Liễu Tranh: "Ha ha ha ha ha."

Anh họ vừa uống một hớp bia, nghiêng đầu phun bia ra.

Chị họ chống tay xuống đất cười.

Ngón tay Hạ Dĩ Đồng chọc lưng Lục Ẩm Băng, nói cô hỏi kỳ.

Không lâu sau, Lương Thư Yểu công bố đáp án: "... Em ấy."

Liễu Tranh tiên phong cho trận âm thanh ồn ào: "Hay lắm!"

Lương Thư Yểu hỏi Lục Ẩm Băng: "Em với bạn gái em ai nằm trên?"

Lục Ẩm Băng coi thường liếc nhìn cô: "Nào chị thắng em thì chị mới có tư cách hỏi nhé."

Vòng tiếp theo, Lương Thư Yểu là gián điệp, vòng tiếp theo tiếp diễn, nhóm người lại để Lục Ẩm Băng đặt câu hỏi, Lục Ẩm Băng lại rất bình tĩnh, môi mỏng khẽ động, lặp lại câu hỏi: "Chị với bạn gái chị, ai nằm trên?"

Liễu Tranh cười lúc lâu, kịp phản ứng, kêu lên: "Câu này hỏi rồi, không tính."

Lương Thư Yểu tranh thủ tiếp lời: "Em ấy em ấy em ấy, vấn đề này kết thúc tại đây!"

Liễu Tranh: "Không được, cái này không tính, chị Ẩm Băng, chị mau đặt câu hỏi khác đi."

Lục Ẩm Băng nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng khẽ gật đầu, Lục Ẩm Băng hít vào một hơi, cắn môi dưới, nói: "Chị nôn nóng quá, quên mất đã hỏi. Đổi câu khác, chị thấy chị và bạn gái chị làm ở chỗ nào thì kích thích nhất."

Liễu Tranh: "Dark à nha, em thích rồi đó."

Lương Thư Yểu: "Trong xe."

Trả lời một cách nhẹ nhàng, một cái chớp mắt, suy tư nhìn về phía Lục Ẩm Băng.