Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 264



Cả đêm Lục Ẩm Băng không ngủ, buổi sáng thì không mở nổi mắt, đến khi cô tỉnh dậy thì Hạ Dĩ Đồng đã đang chuẩn bị bữa trưa ở dưới tầng, theo lời Hạ Dĩ Đồng nói thì sáng cô gọi Lục Ẩm Băng, cả người Lục Ẩm Băng như khảm xuống giường, không hề động đậy. Hạ Dĩ Đồng khẽ lay lay cô thì cô rụt tay lại, rất giống trước kia.

"Chị đánh em sao?" Lục Ẩm Băng vò vò tổ quạ trên đầu mình, tóc của cô bây giờ dài ở mức không thể buộc cũng chẳng thể xoã, rất thích hợp để túm lấy hay gãi loạn, dưới tấm lọc idol kiêm người yêu của Hạ Dĩ Đồng, cô làm gì cũng đẹp.

Hạ Dĩ Đồng: "Chị không đánh."

Lục Ẩm Băng: "Chị đã nói mà, làm sao chị có thể..."

Hạ Dĩ Đồng cắt đứt lời cô, hỏi: "Khoan hãy nói, chị thử nghĩ lại một lần, chạm vào lương tâm của mình, nhìn vào mắt em đây, nghiêm túc nói ra."

Lục Ẩm Băng thật sự suy nghĩ một hồi, đưa tay lên ngực mình, nhìn thẳng mắt Hạ Dĩ Đồng: "Từng động tác của chị đều rất nhẹ nhàng, trước nay chưa từng đánh người, tư thế ngủ ban đêm trung thực số một thiên hạ, chưa từng đạp người, chưa từng tát ai, chưa từng..."

Hạ Dĩ Đồng: "Cho tới thời điểm hiện tại, chị chưa từng chơi đấu địa chủ."

Lục Ẩm Băng trả lời rõ ràng: "Đúng!"

"Sao chị có thể không cần mặt mũi (vô liêm sỉ) như vậy?" Hạ Dĩ Đồng ôm mặt mình, cười lăn cười bò.

"Vậy em muốn mặt như thế nào." Lục Ẩm Băng nói, "Chị nói cho em biết, khuôn mặt này, giống như có kẻ đang ngụy trang, khuôn mặt bên ngoài/thể diện của em rất quan trọng, có người sống cả đời vì thể diện, trong nhà thì lại chẳng đáng đồng nào. Nếu như lúc nào cũng phải giả bộ chính mình thì cuộc sống đó cũng đáng thương quá."

Hạ Dĩ Đồng: "Vậy bây giờ chị hát Tiểu Lạp Tháp cho em nghe đi."

[Tiểu Lạp Tháp: tên một bài hát thiếu nhi.]

Lục Ẩm Băng lạnh lùng nhìn cô: "Thần kinh à, chị không cần mặt mũi à?"

Lục Ẩm Băng nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, Hạ Dĩ Đồng bây giờ đúng là bệnh thần kinh. Không đợi cô giải thích đây không phải cố ý, Hạ Dĩ Đồng cười như thể bị điểm huyệt cười, không dừng được: "Chị vừa mới nói mặt mũi không đáng một đồng."

Lục Ẩm Băng bất chưng màn thầu tranh khẩu khí: "Hát thì hát, để chị nhớ xem từ đầu tiên là gì."

[Mại liễu mạch tử mãi chưng lung, bất chưng màn thầu tranh khẩu khí: Hiểu nôm na là người khác thách thức hoặc cho rằng bạn không làm được thì bạn càng làm nó tốt hơn. Chỉ hiện tượng kế khích tướng.]

Lục Ẩm Băng tức giận xoay người cầm điện thoại tìm lời, Hạ Dĩ Đồng cũng ấn ấn trên màn hình điện thoại, cô nói trước: "Em thấy rồi." Lời Lục Ẩm Băng theo sát phía sau, "Chị tìm thấy rồi."

Hạ Dĩ Đồng: "Chuẩn bị..."

Lục Ẩm Băng bóp bóp đầu ngón tay, Hạ Dĩ Đồng: "Phốc---"

Lục Ẩm Băng: "Em nghiêm túc chút đi!"

Hạ Dĩ Đồng điều chỉnh cơ mặt, cười khúc khích: "Bắt đầu."

Lục Ẩm Băng hát không hay cũng không tới nỗi dở, không đến mức kinh động như gặp thiên nhân, cũng không kinh hãi đến mức phải bỏ chạy, cô xoa cổ họng, bắt đầu hát: "Tiểu Lạp Tháp, thật là thật lôi thôi, ông vua lôi thôi, người ta gọi hắn là Tiểu Lạp Tháp. Tiểu Lạp Tháp, thật là thật lôi thôi, ông vua lôi thôi chính là hắn, không ai thích hắn."

[Lạp tháp là lôi thôi, xuề xòa, tiếng lóng để chỉ những kẻ thiếu ý thức về ngoại hình ví dụ như bên trên mặc vest, bên dưới mặc quần đùi hoa đi dạo phố.]

Khoan hãy nói, hát nhạc thiếu nhi cũng có cái gì đó rất là hay ho thú vị, Hạ Dĩ Đồng úp điện thoại xuống, đặt ở trên bàn, cằm đặt lên mu bàn tay, ánh mắt nhìn theo từng cử động của Lục Ẩm Băng, vai không ngừng run lên.

Lục Ẩm Băng văn vẹo, tay chỉ về phía trước, dùng âm thanh ngọt ngào nhất cuộc đời mình để hát: "Bỗng nhiên vào một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi, ông vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, mọi người lại thích hắn. Bỗng nhiên vào một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi, ông vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, mọi người lại thích hắn.

Hạ Dĩ Đồng ôm bụng cười sằng sặc.

Lục Ẩm Băng hoàn toàn thả lỏng bản thân, vuốt tóc dựng lên trên đầu mình, vì không thể dựng thẳng đứng nên cô dùng tay giữ lấy, còn thành hai chùm nhỏ: "Tiểu Lạp Tháp, thật là thật lôi thôi, ông vua lôi thôi, người ta gọi hắn là Tiểu Lạp Tháp."

Hát đến nửa cuối bài hát, đối mặt với tấm gương tồn tại trong hư không, cô chỉnh lại đầu tóc, chỉnh lại quần áo, ngọt ngào hát: "Bỗng nhiên vào một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi, vị vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, Hạ Dĩ Đồng thích nàng. Bỗng nhiên vào một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi, vị vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, Hạ Dĩ Đồng thích nàng nhất~"

Hạ Dĩ Đồng không thể ngồi yên nữa, cả người ngồi xổm dưới đất, ôm ghế cười nghiêng cả người.

Một giây sau Lục Ẩm Băng khôi phục vẻ lịch sự của mình: "Đi ăn cơm thôi, không ăn là đồ ăn nguội đấy>"

Một vệt đỏ hiện lên sau tai cô, cô vuốt tóc để che nó.

Hạ Dĩ Đồng cầm lấy chiếc điện thoại tắt màn hình nằm trên bàn, ngừng lại, lưu vào bộ nhớ, lén nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng đang đưa lưng về phía cô, dường như không phát giác ra điều gì.

"Tiểu Lạp Tháp..." Lục Ẩm Băng phát hiện mình đã bị 《Tiểu Lạp Tháp》tẩy não, bưng đồ ăn thôi mà cũng vô thức hát ra, không khỏi bật cười. Ăn trưa xong, Hạ Dĩ Đồng thu dọn bát đũa, xả nước vào mâm, không có việc gì gật đầu hừ hừ nói: "Bỗng nhiên một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi..."

Hai người hợp xướng 《Tiểu Lạp Tháp》trong phòng bếp, Hạ Dĩ Đồng rửa bát mà hát vui vẻ đến mức vung cả nước, giọt nước bắn lên mặt Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng híp mắt, lườm cô.

Hạ Dĩ Đồng và cô mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai giây sau phá lên cười.

Cuối cùng bị đè trong phòng bếp với một nụ hôn mãnh liệt.

Một người có thể vì một chuyện lớn mà liên tục phiền muộn, cũng có thể vì một chuyện nhỏ mà vui vẻ cả ngày, thật trùng hợp, 《Tiểu Lạp Tháp》như một chồi non phá đất chui lên, tạo một vết nứt ở thế giới tràn ngập bóng ma, ánh nắng ấm áp bất ngờ lan tỏa.

Sau khi hỏi bác sĩ hôm qua, Lục Ẩm Băng quyết định không ngủ trưa, để dành toàn bộ giấc ngủ của mình vào buổi tối, quyết định này chủ yếu là vì Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng rất nghe lời cô, nên dù ngáp liên tục cũng ráng chống đỡ cơn buồn ngủ, lượn lờ trong phòng khách.

Lục Ẩm Băng mở toàn bộ dàn âm thanh cao cấp được lắp đặt trong phòng khách, mở bài 《Tiểu Lạp Tháp》, ban đầu Hạ Dĩ Đồng chỉ là đi bộ, nhưng nghe nhạc lại cảm thấy không nhảy không được, ban đầu không theo kịp tiết tấu, đến trưa gật gù hài lòng, đồng thời cũng rưng rưng nước mắt.

Lục Ẩm Băng ngồi trên sofa, rung chân đọc kịch bản.

Khi Hạ Dĩ Đồng nhận kịch bản này, cô đã lướt sơ qua, thứ cô đọc lúc đó là cốt truyện, bây giờ đọc để nhớ thoại, sau khi đọc từ đầu đến cuối, cô hỏi Hạ Dĩ Đồng: "Lần trước em nói về kịch bản này là khi nào?"

Hạ Dĩ Đồng ngáp liên tục: "Buổi tuyên truyền mùa hè đó."

Lục Ẩm Băng: "Bài hát thì sao? Ai hát?"

Hạ Dĩ Đồng: "Em..."

Mắt Lục Ẩm Băng sáng lên, Hạ Dĩ Đồng: "Đương nhiên không thể nào, em vừa quay xong phim đã chạy đi tìm chị, làm gì còn thời gian thu âm. Mà bên hậu kỳ cũng không hỏi em về chuyện thu âm bài hát, làm gì có chuyện em chủ động tới hỏi."

Lục Ẩm Băng ảo não: "Sớm biết vậy thì chị đã nói với Tần Hàn Lâm, để em hát nhạc phim gì gì đó rồi."

Hạ Dĩ Đồng lại gần phía sau sofa, khoác tay lên vai cô, nhân cơ hội này nhắm mắt lại, uể oải nói: "Bài hát về nhân vật trong phim này có rất nhiều, em không thích hợp để hát. Hơn nữa em cũng không chuyên nghiệp, Kiều tổng thừa tiền, mời rất nhiều ca sĩ chuyên hát nhạc phim, nhạc phim có thể hot vậy sao. Tại sao lại phải dùng người mới là em đây?"

Lục Ẩm Băng bất bình thay: "Chẳng phải Tần Hàn Lâm từng nói giám đốc âm nhạc nói là em chẳng khác ca sĩ chuyên nghiệp là mấy à?"

Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bạn gái mình là nhất trên đời, nói chuyện vì mình thật là đáng yêu, không nhịn được cười: "Người giám đốc âm nhạc đó tuyên bố với cả thế giới em là ca sĩ chuyên nghiệp rồi à?"

"Cái này thì không?" Lục Ẩm Băng lẩm bẩm.

"Vì vậy, hầu hết mọi người đều không biết rằng em rất tuyệt."

"Vì vậy, em nên ra ngoài ca hát, em phải hát nhiều một chút thì mọi người mới biết em tài giỏi chứ?"

Không thể ôm trọn cả đóng phim lẫn ca hát, sức lực cô không gánh vác nổi, ít nhất hiện tại là như vậy, chỉ riêng đóng phim thôi cũng đã làm cô hao tâm tổn sức quá độ rồi. Hạ Dĩ Đồng không nói thật, chỉ trả lời: "Vậy em lại không có thời gian bên chị."

Lục Ẩm Băng chấp nhận lý do này của cô, hát cho riêng mình thôi cũng tốt.

"À đúng rồi."

"Huh?" Mắt Hạ Dĩ Đồng sắp không mở rồi, đầu nghiêng nghiêng, muốn đi bộ lại một chút.

Lục Ẩm Băng hỏi: "Trước đây em từng nói sẽ viết tặng chị một bài hát..."

Hạ Dĩ Đồng: "À."

Lục Ẩm Băng ngửa cổ ra sau, Hạ Dĩ Đồng đang lộn ngược, miệng ở trên mắt ở dưới, đường cong giống như một con yêu quái, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy đẹp, khóe miệng Lục Ẩm Băng không tự chủ mà cong lên: "Bài đó viết tới đâu rồi? Không phải em quên rồi đấy chứ?"

"Gần xong rồi, còn thiếu vài câu." Hạ Dĩ Đồng nói, chuyện cô đã đồng ý với Lục Ẩm Băng thì làm sao quên được.

"Hát hai câu chị nghe thử."

Hạ Dĩ Đồng hắng giọng.

Lục Ẩm Băng mong chờ.

Hạ Dĩ Đồng: "Tiểu Lạp Tháp, thật là thật lôi thôi, ông vua lôi thôi, người ta gọi hắn là Tiểu Lạp Tháp..."

Lục Ẩm Băng biến sắc, ném một cái gối.

Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng phản ứng, tóm lấy cái gối, ngay lập tức ném trả: "Em ngủ gật mà chị lại đưa em cái gối đầu, chị sợ em không ngủ được à? Bắt lấy này."

Cô chưa nói xong, Lục Ẩm Băng đã xốc lại tinh thần, trong lòng Hạ Dĩ Đồng thầm kêu một tiếng, trông thấy ba cái gối đang bay về phía mình, một cái đập vào mặt cô, hai cái đập lên người, sau đó rơi xuống đất, bịch bịch, mềm mềm, mập mạp, va phải gối rồi người ta sẽ không muốn dậy.

Hạ Dĩ Đồng nuốt nước bọt, đây là gối đầu đấy.

Mặc kệ, Hạ Dĩ Đồng nhào tới mấy cục bông mềm mềm dưới đất, nằm ngủ trên mặt đất. Lục Ẩm Băng ngồi thẳng dậy, chống khuỷu tay lên sofa, nhìn về phía này, nói: "Đưa lại đây cho chị."

Hạ Dĩ Đồng nhịn đau ngồi dậy, ôm mấy cái gối kia, lưu luyến giao trả lại, mỗi bước đi đều cẩn thận.

Mấy lần đi bộ trong nhà cũng muốn ngủ lắm rồi, đều bị Lục Ẩm Băng réo đến hoàn hồn.

"Bạn gái của em đi dạo phố kìa!"

"Bạn gái của em bị yêu quái bắt đi này á!"

"Đại sư huynh, bạn gái của huynh bị yêu quái bắt đi rồi á!"

"Nhị sư huynh, bạn gái của huynh bị yêu quái bắt đi rồi á!"

"Tam sư huynh, bạn gái của huynh bị yêu quái bắt đi rồi á!"

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Không biết nên gọi đây là sáng kiến hay "tối" kiến, vẫn là cái câu đó, lặp đi lặp lại, dù sao thì hai chữ "bạn gái" kia cũng có tác dụng vực dậy tinh thần. Hạ Dĩ Đồng nhiều lần "giật mình ngồi dậy trong giấc mơ sắp chết", cuối cùng cũng nhịn được tới bữa tối, ăn bát cơm thứ nhất, suýt nữa thì ngã úp mặt vào bát.

Lục Ẩm Băng lại reo lên: "Thiên Thọ à! Tay bạn gái ngươi bị bỏng nước sôi rồi!"

Hạ Dĩ Đồng giật mình, lập tức ngồi thẳng!