Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 52: Sao, sợ em hạ thủ với anh à



Nhìn thấy người trước mặt là Mạnh Vũ Thần, cô mới lấy lại lý trí thu tay về. Sau khi thu tay về Hoàng Tư Vũ cũng toát cả mồ hôi lạnh. Chiếc nhẫn này là do cô tự mình thiết kế, bên ngoài nó chỉ là một chiếc nhẫn bạc đơn giản như trong nhẫn lại có cơ quan. Chỉ cần cô xoay nhẹ một mũi kim nhỏ chừng 0,5cm sẽ lộ ra, trên đầu mũi kim có tẩm nọc độc của rắn lục đuôi đỏ, một khi kim chọc vào người lập tức sẽ bỏ mạng. Cũng may lúc nảy cô còn chưa có xuống tay bằng không chỉ sợ anh đã chết trong tay chính mình rồi. Hoàng Tư Vũ khẽ hít một hơi điều chỉnh lại tâm trạng nhìn Mạnh Vũ Thần cười nhẹ.

- Thật Xin lỗi vừa rồi em gặp ác mộng không nhận ra anh.

Hoàng Tư Vũ thật ra không có mơ, cô chỉ là hành động theo bản năng mà thôi. Vừa rồi không biết vì sao cô ngủ khá sâu không nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Vũ Thần, trước giờ cô chưa từng mất cảnh giác như thế. Đợi đến khi cô vừa tỉnh phát hiện ra bên giường mình có người, bản năng tự vệ của sát thủ trong tiềm thức trỗi dậy, tay chân hành động nhanh hơn não bộ. Hoàng Tư Vũ luôn cảm thấy từ sáng đến giờ thân thể này dường như có vấn đề gì đó, cô không lý giải được cảm giác này.

Mạnh Vũ Thần hoàn hồn xem như không có gì cho tay vào túi quần.

- Em xuống nhà ăn cơm đừng để bụng đói đi ngủ không tốt cho dạ dày.

Cho dù anh biển hiện vô cùng trấn tĩnh nhưng bàn tay trong túi quần đang siết chặt. Sát khí nồng đậm đó, hơi thở nguy hiểm đó vì sao lại xuất hiện trên người cô. Mạnh Vũ Thần xoay người rời khỏi phòng, khi anh bước đến cửa giọng nói của cô từ phía sau truyền đến.

- Bạch Lâm, có rất nhiều việc em không thể nói với anh, ví như em làm thế nào gặp được sư phụ, làm thế nào cùng người mà anh tra được một chút cũng không giống nhau. Nhưng mà em có thể đảm bảo, cho dù em có giết tất cả người trong thiên hạ cũng sẽ không tổn thương anh cùng người thân của ông ấy.

Cô biết trước kia có lẽ anh đã cho người điều tra về cô. Hoàng Tư Vũ không muốn nói dối anh, cô cũng không định che dấu bản chất của mình, cô không phải người lương thiện. Nếu đã muốn dùng hình thức thân cận nhất ở bên anh, bảo hộ anh, thì trước sau gì có một ngày anh cũng sẽ biết cô là người như thế nào.

Cho dù vừa rồi anh vô cùng trấn tĩnh tỏ vẻ không có gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cái chớp mắt kia của anh. Không hiểu vì sao lòng cô đột nhiên lo lắng, lo lắng anh sẽ chán ghét cô thậm chí hoài nghi cô. Có lẽ bởi vì đôi mắt kia quá giống sư phụ, mà cô không thể nào chịu được khi nó nhìn mình một cách xa lạ và đề phòng như thế.

Mạnh Vũ Thần xoay người nhìn cô, anh thấy trong đôi mắt kia ẩn chứa sự lo lắng cùng chân thành tha thiết.

- Anh cần một chút thời gian.



Mạnh Vũ Thần bỏ lại câu này liền rời khỏi phòng cô. Phải anh cần thời gian để suy nghĩ thật kỹ chuyện này, cần thời gian để nhìn rõ người con gái trước mặt này có đáng để anh bất chấp tất cả mà tin tưởng hay không. Cho dù cô là đồ đệ của cậu út, thậm chí có là con gái của ông ấy đi chăng nữa, chỉ cần là có một chút liên hệ với chuyện của mẹ anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Không phải tự dưng mà người bên ngoài nói rằng anh là kẻ hai mặt, tâm có thể lạnh hơn sắt thép, bất cận nhân tình thủ đoạn tàn độc. Anh có thể dùng tất cả sự chân thành của mình đối đãi với bạn hữu của mình, cũng có thể dùng thủ đoạn tàn độc nhất đối với kẻ thù.

Mạnh Vũ Thần đi rồi Hoàng Tư Vũ cũng nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh của cô khẽ thở dài. Cũng đúng chỉ vừa gặp nhau mà thôi, cô không thể bắt anh một mực tin tưởng cô được. Bọn họ cần thời gian tiếp xúc, đến một lúc nào đó anh cam tâm tình nguyện tin tưởng cô xem cô như người một nhà, hoặc giả kể cả khi anh không nguyện ý tin tưởng cô, cô vẫn sẽ như cũ âm thầm bảo hộ phía sau họ.

Tối đến khi Mạnh Vũ Thần vừa tắm xong thì nghe tiếng gõ cửa, anh có chút bất ngờ vì người trước cửa lại là cô.

- Sao giờ này còn chưa ngủ, tìm anh có việc gì sao.

- Em đến giúp anh trị liệu.

Không đợi Mạnh Vũ Thần phản ứng cô đã lách qua người anh đi vào phòng. Hoàng Tư Vũ lấy ra một cuộn ngâm châm để ở trên bàn, nhìn thấy sự chần chừ của anh, cô biết chuyện lúc trưa đã khơi lên tâm đề phòng của anh.

- Sao, sợ em hạ thủ với anh à.

Mạnh Vũ Thần thật ra không sợ cô hạ thủ với mình, anh do dự bởi vì cả ngày nay anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện của mẹ anh, nên không biết nên dùng thái độ gì đối diện với cô.

Hoàng Tư Vũ đi đến trước mặt anh cởi chiếc nhẫn trong tay ra cầm lấy tay anh đặt nó vào.

- Cầm lấy cái này, nếu em thật sự hạ thủ với anh, anh cũng có thể lập tức tiễn em về tây thiên.