Anh Hai Thật Tuyệt Vời Nha!

Chương 45: Ơ kìa ?



Lâm Hạo sau khi đến công ti liền ngồi vào bàn làm việc xử lí đống văn kiện chất đống.

"Cốc cốc" – tiếng gõ cửa vang lên kèm theo đó là tiếng gọi "Boss" của Kim Hi Hoa.

"Vào đi."

"Boss, em có tin tức nóng hôi hổi dành cho anh đây !!" Kim Hi Hoa đẩy cửa bước vào, tay giơ tập tài liệu liên tục ngoe nguẩy trên không, vô cùng hưng phấn.

Lâm Hạo vẫn chăm chú làm việc, không quá để tâm đến người vừa mới bước vào.

Kim Hi Hoa như đã thành quen, tiến tới để tập tài liệu lên một góc còn trống ở trên bàn làm việc của Lâm Hạo rồi từ từ lấy ra những tờ giấy bên trong, "Cảnh sát ở trong nước đang muốn gặp chúng ta. Có vẻ họ muốn xác nhận lại một lần nữa việc xảy ra ở bữa tiệc."

"Cử người đại diện đi."

"Em cũng nghĩ anh sẽ làm vậy nên đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi câu này của anh thôi." Kim Hi Hoa nghe xong liền hí hửng cười cười, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền. Biết ngay boss sẽ làm vậy mà !

"Tiếp theo là về người đó."

Lâm Hạo nghe đến đây, chiếc bút trên tay chợt khựng lại, anh ngẩng lên nhìn Kim Hi Hoa.

"Em biết là anh sẽ hứng thú mà." Kim Hi Hoa một bộ dáng đắc ý nhìn boss nhà mình, sau đó rất nhanh chóng bỏ đi vẻ đùa cợt, trở lại nghiêm túc, "Người đó đã bắt đầu hành động rồi. Vì vẫn luôn tập trung đi tìm kiếm nhị thiếu mà vẫn không tìm được, vậy nên đã bắt đầu quay ra nhắm vào anh."

"Gần đây mặc dù đã tập trung nhiều hơn đến New York, nhưng có vẻ cô ta vẫn không có được kết quả." Kim Hi Hoa lộ rõ vẻ tự hào tiện thể nịnh nọt luôn boss nhà mình, "Làm sao mà có kết quả được cơ chứ, mọi thông tin về nhị thiếu đã bị anh nhúng tay hết rồi mà."

"Tiếp tục." Lâm Hạo cầm trên tay tập tài liệu, ném cho Kim Hi Hoa một cái liếc mắt.

"Thì đó, như những gì anh đang đọc. Cô ta tất nhiên là đã biết anh ở New York, nhưng tra thế nào cũng không ra được nhị thiếu gia. Cô ta đã điều tra ở rất nhiều nước khác xem anh giấu nhị thiếu ở đâu nhưng không thu được gì. Em nghĩ cô ta vẫn luôn suy đoán rằng nhị thiếu đang ở cạnh anh, nhưng không thể tiếp cận được." Nói xong, Kim Hi Hoa chỉ vào những bức ảnh ở trong tờ giấy mà Lâm Hạo đang đọc, "Trước kia cô ta điều tra rất nhiều chắc là vì không muốn bỏ sót, dạo gần đây thì tập trung nhiều hơn vào New York. Người của cô ta đang tìm cách tiếp cận anh."

"Em vẫn hơi thắc mắc." Kim Hi Hoa đưa tay sờ sờ cằm rồi nói, "Phía chúng ta đã giải thích hợp lý với cảnh sát trong nước về chuyện xảy ra ở bữa tiệc. Lời giải thích cũng đã được chấp nhận. Vậy mà giờ họ đột nhiên lại muốn gặp chúng ta lần nữa." Cậu cẩn thận theo dõi biểu cảm của Lâm Hạo.

Không có biểu cảm gì trên gương mặt ấy cả. Cuối cùng, lại là một tiếng cười trầm thấp được phát ra.

Kim Hi Hoa rùng mình.

"A–Anh biết ?"

"Kế hoạch của tôi, tại sao tôi lại không biết ?"

"... Hả ?" Kim Hi Hoa trợn mắt lên nhìn đại thiếu nhà mình.

Lâm Hạo lười biếng nhìn Kim Hi Hoa, dường như anh chẳng bận tâm đến điều gì cả. "Cảnh sát muốn xác nhận lại điều tra một lần nữa, là do cô ta nhúng tay vào."

Kim Hi Hoa gật gù, vô cùng có lý.

Chỉ cần boss nói, kể cả vô lý cũng đều thành có lý !

Đã là kế hoạch của boss rồi, vậy thì cậu ta cần gì luống cuống sốt ruột nữa. Đợi đã, kế hoạch của boss ?

Kim Hi Hoa giật giật khoé miệng, "Đại thiếu của em, từ đầu đến cuối anh đều tính hết rồi ?"

"Ừ."

"Cả việc người kia sẽ đi tìm kiếm anh và nhị thiếu..."

"Ừ."

"Vậy tại sao anh còn bắt em làm đủ trò con bò để đi điều tra ?" Kim Hi Hoa đau khổ.

Lâm Hạo như không hề có tội gì, thản nhiên nói, "Tôi muốn xác nhận hành động của cô ta thôi."

Kim Hi Hoa uỷ khuất cắn môi, kiềm chế lại cảm xúc, một phút sau mới dám kêu, "Em còn tưởng chúng ta đã làm việc với nhau lâu như vậy, em trung thành với anh như thế, vô cùng hết lòng tận tình với công việc, còn ở cạnh an ủi anh nữa. Vậy mà, hết, hết lần này đến lần khác anh bắt nạt em !"

Kể ra thì không ai tin, nhưng boss nhà cậu bắt cậu đi uống trà đá vỉa hè lúc trời tối, còn bắt cậu quàng khăn cho người khác vào lúc trưa hè nóng bức nữa đấy !

Nếu là vì công việc thì thôi đi, đằng này cậu đã đi theo Lâm Hạo được biết bao nhiêu năm, anh đã không thèm nói kế hoạch của mình cho cậu, lại còn mang cậu ra làm trò tiêu khiển !

Kim Hi Hoa tổn thương tức đến đỏ hết cả mặt.

Lâm Hạo một khuôn mặt không đổi, vẫn cứ luôn như vậy, ánh nhìn của anh ta lúc nào cũng như đang nhìn không khí. Cầm chiếc bút lên, anh bắt đầu quay lại làm việc.

"Boss...", Kim Hi Hoa không chấp nhất với đại thiếu nhà mình nữa, quay lại vấn đề chính, cậu hỏi, "Sao anh lại cố tình làm vậy ?"

Lâm Hạo mỉm cười, "Tôi chỉ muốn chơi đùa một chút."

Kim Hi Hoa: "..."

Này đâu chỉ mỗi cô ta bị vờn ! Ngay cả bạn Kim Hi Hoa đây cũng bị Lâm Hạo vờn cho phát hờn luôn rồi !

"Vẫn như nhiệm vụ ban đầu, cậu vẫn theo dõi cô ta."

"Vâng." Kim Hi Hoa nghe lệnh.

"Y Na đâu ?"

"Cô ấy đã trở về New York rồi ạ. Ngày mai sẽ bắt đầu lên công ti làm việc."

"Ngày mai bảo cô ấy đến gặp tôi."

Kim Hi Hoa mở to mắt ngạc nhiên nhìn boss, tại sao lại muốn gặp mỗi Y Na, đại boss không cần cậu nữa sao ?

"Cả cậu và Y Na sẽ cùng làm việc này." Một tiếng thở dài vang lên, Lâm Hạo xoa xoa huyệt thái dương. Tại sao những người xung quanh anh toàn những người trái tim mỏng manh thế này ?

Đặc biệt là vị tiểu tổ tông ở nhà kia...

Lâm Hạo mới rời đi có vài tiếng, nhưng bắt đầu thấy nhớ bánh bao nhỏ nhà mình.

"Vâng." Kim Hi Hoa tươi như hoa, cảm giác sắp bị ra rìa đã bay đi từ lúc nào không biết.

Đột nhiên tiếng điện thoại đổ chuông kêu lên, Lâm Hạo không nhanh không chậm bắt máy.

[Thiếu gia !!] – Ngay khi vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tông giọng khá cao, hấp tấp kêu lên.

"Lại chuyện gì ?" Lâm Hạo nhìn về phía Kim Hi Hoa đang hóng hớt ở phía trước, đưa tay chỉ về laptop đang đặt trên bàn trà, ra hiệu cho cậu lấy.

Kim Hi Hoa vô cùng nhanh nhẹn, chưa đầy một phút đã mở laptop lên trước mặt của đại thiếu nhà mình. Chăm chú quan sát biểu cảm của Lâm Hạo, cậu đoán chắc kèo là lại về vị tiểu tổ tông kia rồi. Vậy là, trợ lý Kim vô cùng hiểu chuyện và vô cùng thuần thục, mở ra màn hình có liên kết với camera ở phòng bệnh Lâm Thiên lên cho đại thiếu nhà mình xem.

[Thiếu gia, nhị thiếu gia lại đột nhiên đau bụng rồi. Cậu ấy nói là rất đau, muốn đi chụp nội soi để kiểm tra.]

"Ồ." Lâm Hạo chăm chú quan sát màn hình laptop.

[...]  Đầu dây bên kia đầu đầy dấu chấm hỏi. "Ồ" ? Ồ là ồ cái gì ?

[Nhị thiếu đang đau lắm ạ, đại thiếu gia, anh cho cậu ấy đi kiểm tra đi...] – Giọng nói thể hiện rõ sự lo lắng.

"Ừ."

[...] ...Dễ dàng như vậy ?

Lâm Hạo nhẹ nhàng nói, "Cho đi."

Kim Hi Hoa đứng bên cạnh vừa nhìn màn hình laptop, vừa nghe lén cuộc trò chuyện của đại thiếu. Sau cùng, cậu ta nghe được Lâm Hạo cho phép nhưng lại dặn dò người ở đầu dây bên kia. Dặn dò thì cũng bình thường thôi, nhưng vấn đề là lại kèm theo cái vẻ mặt tìm thấy trò vui kia kìa.

Kim Hi Hoa: "..."

Ngay cả đến tâm can bảo bối của mình mà anh ta còn vờn đến như vậy...

Nhìn bóng người cao lớn bỏ lại đống văn kiện rồi bước ra khỏi cửa, rồi lại nhìn vào cái người đang nằm quằn quại trên giường bệnh ở trong laptop, Kim Hi Hoa vô cùng thông cảm.

Nhị thiếu gia của tôi, mong cậu bảo trọng.

*

Sau khi cúp máy, vệ sĩ nhìn qua những người khác với tâm trạng khó hiểu, "Đại thiếu gia đồng ý rồi." Sau đó chần chừ một lúc, hắn nhỏ giọng lại không để cho Lâm Thiên nghe thấy, "Đại thiếu còn dặn, chúng ta chỉ cần lén lút theo sau nhị thiếu gia, không cần canh giữ."

Bạn nhỏ Lâm Thiên không nghe được vế sau, chỉ nghe được vế trước, mắt cậu sáng lên, bắt đầu giục mọi người, "Vậy nhanh, nhanh lên, nói với bác sĩ đưa tôi đi chụp nội soi."

Như ý nguyện của Lâm Thiên, cuối cùng bác sĩ cũng đưa cậu tới phòng chụp nội soi.

Nhưng thật kì lạ. Từ khi bước ra khỏi phòng bệnh, tại sao đột nhiên lại chỉ có một vệ sĩ đi theo cậu, những người còn lại đâu ?

Lâm Thiên tỏ ra ngoan ngoan đi theo sau bác sĩ, nhưng mắt thì liếc ngang liếc dọc, đầu cúi xuống đất, vừa toan tính vừa len lén nhìn về tên vệ sĩ duy nhất phía sau mình. Chỉ cần xử lí được tên vệ sĩ này, còn bác sĩ thì không thành vấn đề. Dù sao vị bác sĩ kia cũng là nữ, cứ cho là sức không thể bì lại cậu.

Đánh nhanh thắng nhanh vậy !

Nhếch mép cười một cái, Lâm Thiên bất chợt quay người lại phía sau, nhanh chóng dùng lực đạp trúng vào "bé nhỏ" của tên vệ sĩ. Mọi thứ diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc, tên vệ sĩ kêu lên một tiếng đau đớn rồi khuỵu xuống sàn, vị bác sĩ đi đầu nghe thấy tiếng kêu liền quay lại, ai ngờ thấy được cảnh tượng khiến cô cũng phải nhăn mặt, còn thủ phạm gây ra sau khi lục lọi cái gì đó trên người vệ sĩ thì đang quắp chân lên đầu chạy như ma đuổi.

Bác sĩ: "..."

Thật sự vô cùng hoài nghi tài năng trộm đồ của vị nhị thiếu này.

Chạy ! Dùng hết sức vào hai đôi chân, Lâm Thiên nhảy qua người của vệ sĩ, vội vội vàng vàng chạy trên hàng lang, tìm lối thoát cầu thang bộ để chạy xuống. Nhìn chiếc điện thoại di động vừa mới chôm được đang nằm gọn trong tay mình, cậu tặc lưỡi đắc ý. Thế nào, ngày xưa ông đây chuyên đi bắt nạt người khác mà. Dăm ba cái cướp giật vặt vãnh có là gì.

Được rồi, trước tiên cứ đi cầu thang bộ đã, đi cầu thang máy rất dễ bị tóm ! Tim đập thình thịch, đầu đầy mồ hôi cũng không phải vì chạy, đó là bởi vì chủ nhân của nó đang sợ hãi bị Lâm Hạo phát hiện.

Lâm Thiên đưa tay lau lấy mồ hôi, chạy hồng hộc xuống cầu thang bộ. Nhưng khi vừa chạy được 1 tầng, cậu bắt đầu bình tĩnh quan sát phía dưới, kết quả là tí thì ngã ngửa.

Lâm Thiên: "..."

Đáy đâu ?

Hình dung ra cảnh tượng mình phải chạy hết cái đống cầu thang kia, bạn nhỏ nào đó nhụt trí, vô cùng đáng cười mà quay vào hành lang, đi tìm thang máy.

Vệ sĩ lén lút theo sau: "..."

Hoá ra nhị thiếu nhà bọn họ lại là một người thiếu nghị lực.

Sao khả năng chạy trốn lại kém như vậy ?

———————————Min——————————