Anh Giai Nhà Tôi Có Chút Biến Thái

Chương 1: Gã ta bị điên



Đầu đau như búa bổ.

Đây là thứ đầu tiên Thẩm Thanh Từ nghĩ đến sau khi tỉnh lại.

Hắn co quắp nằm trên giường cẩn thận hồi tưởng những chuyện xảy ra hôm qua.

Mấy anh em hò hét đòi uống rượu, cuối cùng lại đều là kẻ không uống được, chưa nốc được mấy chén đã choáng váng.

Hắn thở dài một hơi cố gắng mở mi mắt nặng trĩu ra.

...

Nhà ai đây? Giường này chăn mền này sao lạ vậy, hoàn toàn không giống chăn mền vừa cứng vừa nặng của mình.

Chăn mền ơi, mày đi đâu rồi.

Thẩm Thanh Từ ngồi dậy, nhìn đồ nội thất hoa mỹ gần như hoàn hảo trầm mặc một hồi.

Hắn nghi ngờ mình bị bắt cóc, còn có khả năng là bị phú bà bắt cóc.

Hay là hôm qua uống rượu uống đến mức nước vào đầu, bây giờ xuất hiện ảo giác?

Chẳng qua còn may chút hoàn cảnh như vậy cũng không làm Thẩm Thanh Từ hắn hoảng.

Đẩy cửa ra lại lần nữa Thẩm Thanh Từ bị bài trí xa hoa phú quý làm cho rung động giây lát, làm người có tiền sướng thật.

Cho nên là, chắc chắn là phú bà đã bắt cóc hắn.

Hắn không có mục tiêu đi ra ngoài, tình gặp được một dì, Thẩm Thanh Thu muốn ngăn bà lại hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Thế nhưng bà ấy nhìn thấy hắn cũng kinh hãi, Thẩm Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng đã bị bà nhét vào phòng: "Thanh Từ, sao hôm nay muộn vậy cậu còn chưa đi học, bây giờ đừng đi xuống lầu, anh cậu đang tức giận đó, cẩn thận không lại mắc xui."

Thẩm Thanh Từ đầy mặt ngơ ngác bị nhét vào trong, sửng sốt một chút mở miệng nói: "Dì, dì biết tôi à? Tôi làm gì có anh trai?"

Dì ấy nghe xong cũng sửng sốt đưa tay lên bịt miệng hắn: "Ôi Thanh Từ! Cho dù cậu không thích cậu cả cũng đừng quang minh chính đại nói cậu ấy không phải anh của cậu chứ, cậu cả nghe được sẽ đánh chết cậu đó!"

"??" Đột nhiên bị che miệng lại Thẩm Thanh Từ có chút ngạt thở, cậu cả quái gì, cái cậu cả kia chưa đánh chết tôi thì tôi cũng bị dì bịt chết rồi.

Thấy hắn không có ý 'phản nghịch' dì mới buông tay ra, lén lút ghé vào tai hắn thì thầm: "Tí nữa dì Vương trộm xuống bếp mang chút gì đó lên cho cậu ăn, tuyệt đối đừng xuống dưới..."

Dì còn có vẻ rất sốt ruột, mặc dù đầu óc càng thêm hỗn loạn nhưng theo lễ phép Thẩm Thanh Từ vẫn gật đầu.

"Cậu bé ngoan, dì đi xuống trước nha, tuyệt đối đừng xuống dưới!" Dì Vương không yên tâm lại dặn thêm một câu.

"Dạ, dạ! Dì yên tâm đi." Thẩm Thanh Từ dùng sức khẽ gật gù để bà yên tâm.

Dì Vương lúc này mới xoay người xuống dưới lấy bữa sáng cho hắn.

Thẩm Thanh Từ nhìn bà đi xuống dưới cũng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài, chẳng qua vẫn ở hành lang của tầng hai.

Này chắc cũng không tính là xuống lầu nhỉ hắn thầm nghĩ.

Thẩm Thanh Từ ghé vào lan can tầng hai chỉ nhìn thấy quang cảnh một góc dưới phòng khách, bên kia có mấy người mặc tây trang chỉnh tề đang ở trong phòng khách nói chuyện gì đó với nhau.

Nhìn một hồi hắn bắt đầu thấy nhàm chán chẳng qua người ở dưới lầu hình như còn đang tranh luận rất kịch liệt, có tiếng của một người đàn ông vừa lạnh nhạt lại trầm thấp, Thẩm Thanh Từ nghe thấy không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn chống cằm ngẩn ngơ suy nghĩ lung tung, muốn làm rõ mạch suy nghĩ trong đầu.

Hình như dì ấy nói ai đó nổi giận gì đó.

Thẩm Thanh Từ lơ đãng quét mắt, đột nhiên chạm phải ánh mắt của người đang ngồi trên ghế sô pha dưới tầng.

Dáng vẻ của đối phương rất anh tuấn sáng sủa, nhất là ngũ quan gần như hoàn mỹ, khí thế cũng tràn ngập vẻ hoang dã và cảm giác áp bách, khi nhìn hắn ánh mắt ngập tràn tính xâm lược và căm ghét xen lẫn lửa giận không tên khiến Thẩm Thanh Từ giật mình.

Trừng tôi làm gì, ghen tị với vẻ đẹp giai lai láng của tôi hả?

Thẩm Thanh Từ không chịu yếu thế trừng ngược lại, trừng xong mới cảm thấy mình ngây thơ như đám con nít lớp mầm vậy.

Đối phương như thể bị cái trừng của hắn kích động, lông mày khẽ nhíu đột nhiên duỗi ngón tay chỉ về hướng Thẩm Thanh Từ.

Nhất thời toàn bộ phòng khách thậm chí cả ngôi nhà đều yên lặng, những kẻ mặc âu phục kia đều theo hướng ngón tay của gã nhìn về phía Thẩm Thanh Từ ở tầng hai.

"Cậu, lăn xuống đây." Giọng nói của gã đàn ông trầm thấm mà kìm nén, ngắn gọn súc tích lại lộ ra một cỗ lạnh lẽo, giống như muốn băm hắn ra thành nhân bánh bao.

Dù cho Thẩm Thanh Từ lớn như vậy chưa từng sợ ai cũng phải run rẩy khi gã đàn ông kia nhả ra chữ cuối cùng.

Tựa...tựa như có chút đáng sợ.

Nhưng chút đáng sợ này rất nhanh bị tên không tim không phổi như hắn xoa dịu.

Thẩm Thanh Từ khó hiểu, gã đàn ông kia sao lại quát mình, hơn nữa hắn cũng chẳng muốn xuất hiện trong nhà của gã mà.

Nhưng người đến thì là khách, tên đó chẳng lẽ còn đánh cả khách sao. Hắn lại chẳng quen gã, đánh không lại thì chạy, chạy không được thì báo cảnh sát.

Ngay khi Thẩm Thanh Từ từ từ từng bước theo cầu thang đi xuống vừa lúc thấy dì Vương quay lại bị dọa cho giật mình suýt nữa thì ném hộp cơm đang cầm trên tay. Dì Vương chạy chậm tới ngăn hắn lại thì thào: "Cậu sao lại xuống đây, không phải đã bảo cậu tuyệt đối không được xuống dưới à?"

Thẩm Thanh Từ gãi gãi đầu, chỉ hướng phòng khách: "À, không có gì đâu, bên kia có người bảo tôi lăn xuống một chuyến."

"???" Dì Vương vừa định nói thêm gì đó, chỉ nghe thấy tiếng cái chén dằn xuống bàn trà truyền ra từ phía phòng khách, đây là đang nhắc nhở dì Vương không cần nhiều lời, dì Vương cúi đầu không dám ho he.

Dù sao đây cũng là việc của nhà người ta, bà cũng không thể quản quá nhiều.

Thẩm Thanh Từ tâm tình còn vô cùng tốt an ủi dì Vương một chút: "Không sao, hắn còn có thể đánh chết tôi chắc."

Dì Vương mặt đầy vẻ cậu thật sự sẽ bị đánh chết, trong lòng thầm vì hắn niệm một câu Amen.

[Chỉ có tại goát pát Bánh Ú đừng để Ú phải viết cảnh web lậu bị rếp]

Thẩm Thanh Từ chậm rãi bước chân đi đến phòng khách, hắn lúc này mới nhìn rõ người đang ngồi trong phòng, nhìn có vẻ rất lợi hại, chắc không phải bang phái xã hội đen chứ.

Mà người đàn ông kêu hắn lăn xuống đang tựa trên sô pha hút thuốc, sương khói chầm chậm phiêu tán che đi vẻ khôn ngoan khiến khuôn mặt lãnh đạm, ngược lại càng khiến người ta không nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng hắn.

Sau khi Thẩm Thanh Từ đứng trước mặt gã những người trong phòng đều như kẻ câm không ai dám lên tiếng, chỉ cúi đầu giả bộ bận rộn, ngẫu nhiên nhìn về phía hắn cũng là ánh mắt thương hại tiếc nuối.

Tình cảnh hết sức khó xử, Thẩm Thanh Từ cẩn thận cân nhắc từ ngữ, rốt cuộc mở miệng nói.

"Có chuyện gì sao? Ngài?"

Thẩm Thanh Từ cảm thấy chỉ nói ba chữ* có vẻ hơi giống khiêu khích, lại không nhẹ không nặng thêm chữ 'ngài', dù không hiểu sao nghe càng giống khiêu khích hơn.

Điếu thuốc trong tay gã bị bóp mạnh sau đó nhét vào gạt tàn. Giương mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Từ hỏi: "Cậu ở nhà làm gì?"

* [ tiếng Trung chỉ có ba chữ nhưng chuyển sang tiếng Việt thành 4 chữ]

Lời gã nói chậm rãi không rõ cảm xúc, trong nhất thời Thẩm Thanh Từ không rõ ý của hắn: "À, hôm qua hình như tôi uống nhiều, sau đó cũng không nhớ làm sao lại ở trên lầu nhà anh..." Còn chưa nói hết lời, gã đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ áo Thẩm Thanh Từ quật xuống đất.

"Đệch!" Đầu Thẩm Thanh Từ đập xuống đất miệng hắn hộc ra một tiếng không rõ lắm, thật sự rất đau, hắn cảm giác óc mình cũng bị đập nát rồi.

Thẩm Thanh Từ nằm trên mặt đất ngơ một hồi, lửa giận trong lòng bỗng nhiên bùng lên, trở tay lập tức cho đối phương một đấm.

Từ nhỏ đến lớn chỉ có Thẩm Thanh Từ hắn đánh người khác nào có chuyện người khác đánh hắn.

Một đấm này đánh lên mặt gã nắm đấm của hắn cũng thấy ẩn ẩn ê ẩm, có thể thấy một đấm này mạnh thế nào.

Hai người lập tức kéo dài khoảng cách, Thẩm Thanh Từ tiếp cận gã đàn ông đang trầm mặt kia, cắn răng mở miệng nói: "Anh bị tâm thần à?"

Tất cả mọi người nhìn nắm đấm hắn đang hướng người đàn ông kia đều đơ luôn, kể cả dì Vương đang trốn một góc nhìn lén. Như thể tiên đoán được chuyện khủng khiếp gì, lẩm bà lẩm bẩm: "Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi...Mau nhanh lên gọi cho phu nhân, nhanh chân tay lên dì Lưu."

Dì Lưu bị điểm tên mới bừng tỉnh đại mộng run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số..

"Tôi cảnh cáo anh, anh mà còn động tay động chân với tôi tôi sẽ báo cảnh sát." Thẩm Thanh Từ sửa sang xong cổ áo của mình, vừa bực bội vừa hối hận. Hối hận đêm qua uống nhiều rượu như vậy, thế mà ngủ trong nhà thằng tâm thần.

Đời này không uống rượu nữa.

Thẩm Thanh Từ thấy gã không lên tiếng, ngẩng đầu một cái lại thấy gã đàn ông kia hơi híp mắt, nhìn có vẻ còn muốn đánh thêm trận nữa: "Báo cảnh sát?" Vừa nói cánh tay như kìm sắt đồng thời lao đến túm lấy cổ Thẩm Thanh Từ.

Đệt mẹ... thằng này bị điên rồi!

"Ai dẫn cậu đi uống rượu, ai dạy cậu nói bậy?" Tên này dường như cũng chẳng để ý một đấm vừa rồi của Thẩm Thanh Từ, từ mới đầu kinh ngạc xong cũng không thèm so đo, chỉ nhẹ nhàng một tay bóp cổ hắn.

Như thể đối với việc hắn đánh trả cũng không để ý mấy, ngược lại càng để ý việc hắn vậy mà mở miệng nói tục, thậm chí còn đi uống rượu.

Dường như vì muốn nghe một đáp án rõ ràng, gã dùng ánh mắt có chút ra hiệu người trong phòng khách rời đi. Chờ bọn họ rời đi rồi lực tay gã ta cũng giảm đi rất nhiều, vì để Thẩm Thanh Từ có thể nói chuyện.

"Nói đi." Giọng nói gã lạnh băng giống như không xen lẫn chút tình cảm nào.

Thẩm Thanh Từ hơi hé miệng ra, bị tên này bóp một hồi hắn có cảm giác hơi ngạt thở.

"Liên..." Gã hơi cau mày lại thả lỏng tay hơn chút.

"Liên quan gì đến anh?" Thẩm Thanh Từ cong khuỷu tay dùng hết sức bình sinh thọc gã một phát, hắn ta lập tức che bụng ho hai tiếng.

Thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng, Thẩm Thanh Từ thuận thế đè lên người gã cho gã thêm một đấm.

[Chỉ có tại goát pát Bánh Ú đừng để Ú phải viết cảnh web lậu bị rếp]

Mà Thẩm phu nhân bị các dì gọi điện đã chạy tới nhà họ Thẩm, vừa vào cửa còn chưa kịp nhìn đã nhanh chóng giẫm giày cao gót lao tới ôm lấy kẻ đang chịu đòn thảm thiết kêu: "Thẩm Thanh Hàm cậu muốn đánh chết em trai mình thì cậu đánh chết tôi trước đi! Dù sao người cậu hận cũng là tôi không phải nó! Thanh Từ vô tội đó."

Thẩm Thanh Hàm đột nhiên bị ôm: "... Biến."

Thẩm phu nhân vừa khóc được nửa bỗng nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Hàm phát ra từ trong lòng thì giật nảy mình, vội vung tay ra nói: "Ôi chao, Thanh Hàm sao con lại nằm dưới đất..." Sau đó níu Thẩm Thanh Từ đang đứng một bên lại, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới một lần, xác nhận hắn nguyên vẹn không mất gì mới thở dài một hơi.

"Chào dì, dì có thể báo cảnh sát giúp tôi không, tên này lên cơn." Thẩm Thanh Từ đột nhiên bị Thẩm phu nhân đến gần rất mất tự nhiên, ánh mắt kia tha thiết như thể mình là con trai của bà.

Thẩm phu nhân có sức sống lại sinh đẹp còn biết chăm sóc nên nhìn rất trẻ, điều này khiến hắn đối với động tác của dì này càng mất tự nhiên, không phải dì này bắt mình về làm trai bao chứ.

Bảo sao tên này động tay đánh mình, chẳng lẽ coi mình là kẻ thứ ba.

Chẳng qua tên này dáng dấp đẹp đẽ như vậy, chắc không phải một trong những tình nhân của dì kia chứ...

Hắn đang suy nghĩ miên man hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Thẩm phu nhân trước mắt đã biến đổi kịch liệt, bà run giọng nói: "Thanh Từ ơi, con đừng dọa mẹ, sao con lại gọi mẹ là dì hả?"

Lần này đến lượt Thẩm Thanh Từ choáng.

"Dì nhận lầm à, dì còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, sao có thể là mẹ tôi, cho dù từ nhỏ tôi đã là cô nhi dì cũng không thể nói mò như thế đâu."

Tác giả có lời muốn nói: Đầu óc cậu ta hoạt động không tốt lắm.

Bánh Ú: Ông anh Thanh này hâm hâm chập chập lắm. Vợ chồng mới gặp nhau nắm đấm thay cho lời chào rồi. . Truyện Hài Hước

cj em cmt và vote nếu thấy hay nhé, iu mụi ngừi.