Anh, Em Và Chúng Ta

Chương 8



Hắn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định nhưng cô không ngừng cựa quậy.

- Giáo quan, em nhớ thầy quá.

Hắn vẫn đang cố gắng giữ khoảng cách thì nghe thấy lời cô. Trái tim đột nhiên mềm ra, tâm trí cũng bị mê hoặc. Cô vẫn giữ chặt vòng tay trên vai hắn.

Hắn khẽ cười, thủ thỉ bên tai cô.

- Em nhớ tôi sao?



Cô nhắm nghiền hai mắt nhưng vẫn gật đầu đáp trả câu hỏi của hắn. Hắn vui vẻ mỉm cười. Thật muốn trêu chọc cô.

- Em nói dối.

Cô nghe thấy liền khó chịu nhăn nhó.

- Em không nói dối.

Hắn lại vui vẻ trêu cô, hơi thở gần sát bên tai cô.

- Vậy em hôn tôi đi, bảo bối

Cô mơ màng nghe thấy giọng hắn, không nhanh không chậm hôn lên môi hắn. Hắn bất ngờ vì không ngờ cô say rồi vẫn nghe lời đến vậy. Bờ môi mềm mại dán vào môi hắn, xúc cảm kỳ lạ này, hắn quả thật muốn phát điên. Hắn từng hôn qua rất nhiều phụ nữ nhưng xúc cảm này quả thật chưa từng xuất hiện. Giây phút này, bảo hắn dừng lại mà hắn nghe theo thì quả thật không phải đàn ông.

Cô chỉ dán môi vào môi hắn thôi, không hề đi xa hơn nhưng hắn lại đáp trả. Bắt đầu gặm nhấm cánh môi cô. Hơi thở cô mang theo hơi men khiến đầu óc hắn cũng trở nên mê muội, hôn cô càng lúc càng sâu. Đến lúc người bên dưới khó chịu đẩy ra hắn mới dừng lại. Cô vẫn chưa tỉnh.



- Đúng là sâu rượu. May là bắt được em.

Hắn mỉm cười kéo tay cô xuống đi tìm thuốc giải rượu.

Cô uống thuốc giải rượu xong thì ngoan ngoãn ngủ trên giường. Hắn ngồi cạnh đợi cô ngủ sâu rồi mới mở cửa ra ngoài.

Không khí bên ngoài tương đối lạnh, hắn đứng tựa vào lan can. Toàn bộ học viên đều đã trở về phòng nên hắn cũng không kiêng dè mà châm một điếu thuốc. Gió lạnh không ngừng thổi qua. Hắn rít từng đợt khói thuốc dài, mãi cho đến lúc điếu thuốc tàn hẳn thì mới trở lại phòng. Cô vẫn đang ngủ say. Lâm Thanh Dã ngồi xuống sô pha trong phòng y tế.

Thời gian dần trôi, không biết hắn ngủ quên từ lúc nào. Cô vì đã ngấm thuốc giải rượu mà cũng tỉnh táo hơn. Lúc cô thức dậy thì trời bên ngoài vẫn rất tối. Cô định trở về phòng của mình nhưng lại thấy hắn ngồi trên sofa. Cô chầm chậm bước đến gần hắn. Dáng vẻ này quả thật khiến người khác vừa nhìn đã không muốn rời đi. Cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn để khắc sâu hình bóng này vào tâm trí vì ngày mai phải trở về rồi. Không biết liệu có còn gặp lại?

Cô ngắm hắn một lúc thì đứng dậy, nhưng vẫn chưa kịp đứng hắn thì đã thấy người trước mặt mở mắt, đôi mắt màu hổ phách như muốn xuyên thấu cô. Khoảng cách của cô vừa đủ để hắn vươn cánh tay kéo cô về phía mình. Cô chưa kịp đứng vững đã bị lực tay hắn tác động ngã nhào về phía hắn, vừa vặn ngồi trên đùi hắn. Cô trợn mắt định đứng dậy nhưng bị hắn giữ chặt. Hắn vòng tay qua eo cô.

- Em đi đâu?

Giọng hắn khàn khàn, có lẽ do đã ngủ một lúc nên có cảm giác hơi lười biếng. Cô căng thẳng.

- Em về phòng.

Hắn vẫn siết chặt eo cô.

- Có biết tại sao em ở đây không?

Cô bắt đầu nhớ lại, dường như đã uống một vài ly, sau đó, dường như có ai đó bế cô đi rồi dường như.. dường như.. dường như.. đã hôn! Cô lo lắng nhìn hắn, ánh mắt không tự chủ chuyển dời xuống môi hắn. Cô khẽ nuốt nước bọt, cũng táo bạo quá đi, cô cuối cùng vẫn làm ra cái trò này. Cô thầm khóc than trong lòng. Hôm trước còn nói vạch rõ ranh giới với người ta. Xong hôm nay lại chủ động hôn người ta. Đúng là điên thật rồi. Cô vừa suy nghĩ vừa thở dài mà người trước mặt lạ cảm thấy cực kỳ vui vẻ.