Ảnh Đế Khó Theo Đuổi

Chương 12: Chương 12




Edit: Cỏ cáu cỉnh
Buổi chiều là giờ học vũ đạo, tối qua sau khi Phương Niên say rượu không biết tiết chế, cả ngày hôm nay cơ thể đau nhức dữ dội, hoàn toàn không có tinh thần.
Vì vậy, buổi tối sau khi giáo viên tuyên bố tan học, cô tự giác ở lại tập luyện thêm một lúc.
Đợi đến lúc tập luyện xong, nhìn thời gian đã gần tám giờ.
Cô hơi ngượng ngùng, nói với Tuệ Tuệ vẫn đang đợi mình: “Chúng ta đi ăn thôi, chị mời.”
“Được ạ, em đã đói nãy giờ rồi.”
Dưới phòng tập là một nhà hàng, mùi vị cũng không tệ lắm, các diễn viên trong đoàn thường đến đây ăn cơm.
Hai người đi vào chọn một vị trí gần cửa sổ, mỗi người đều lấy điện thoại ra nghịch trong lúc chờ đồ ăn lên, đột nhiên Tuệ Tuệ kích động nói với cô: “Chị Phương Niên, nam thần của em hình như có biến!”
Nói xong, chưa đợi Phương Niên từ chối đã tức tốc đưa điện thoại cho cô xem.
Chỉ thấy trên màn hình là Weibo của Giang Ngộ.
Thời gian đăng là nửa tiếng trước.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ ngắn gọn: “Đã lâu không gặp.”
Ảnh đế không hổ danh là ảnh đế, chỉ một nội dung thường thường không có gì mới lạ mà vừa đăng đã có hơn ba mươi nghìn lượt chia sẻ, bình luận và thích cũng mấy chục nghìn, những con số này vẫn đang không ngừng tăng lên.
“Chị Phương Niên, chị cảm thấy nam thần của em có ý gì? Em đọc không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy có ý gì đó.”
“Chị không biết.” Phương Niên lắc đầu.

Hiện giờ trong lòng cô rất loạn.
Đêm qua trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ nhớ rằng mình vẫn luôn nằm trong vòng tay Giang Ngộ.

Anh ôm cô thật chặt, giống như tìm lại được trân bảo đã từng đánh mất.

Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, cô hoàn toàn không dám mở mắt ra, bởi vì không biết nên đối mặt với anh và sự cuồng dã đêm qua như thế nào.
Thấp thỏm một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng lấy hết dũng khí xoay người lại, nào ngờ phía sau vốn dĩ không có ai, quần áo của anh cũng không còn ở đó, không biết đã rời đi từ lúc nào.
Cứ thế mà đi, thậm chí không để lại cho cô một lời nào.

Đêm qua, khi ý thức của cô vẫn còn rõ ràng, cô đã mượn hơi men nói với thân dưới của anh: “Hi, đã lâu không gặp.”
Thực ra, cô muốn nói với anh là: “Hi, Giang Ngộ, đã lâu không gặp.”
Mà bây giờ, là anh đang đáp lại cô sao?
Bởi vì chủ đề này xen ngang, phần sau bữa ăn Tuệ Tuệ liên tục lướt bình luận và tin đồn, muốn tìm ra ẩn ý đằng sau bài post này thông qua hàng triệu fans của anh và các blogger giải trí khác.
Phương Niên hơi mất tập trung, nhất thời nhớ lại quá khứ ngọt ngào, sau đó lại khổ não vì cục diện phức tạp hiện giờ.
Ăn cơm xong, hai người rời phòng tập trở về khách sạn.
Bước vào thang máy, vừa mới nhấn nút đóng lại, ngoài cửa bỗng có người gọi: “Đợi đã.”
Hai người đàn ông bước vào, một người đi trước mặc âu phục màu đỏ thẩm, tóc nhuộm đủ loại màu sắc, nhìn rất màu mè.
Tuy nhiên, ánh mắt của Tuệ Tuệ và Phương Niên đều tập trung vào người đàn ông phía sau, trông anh ta cao gầy, mặc một chiếc áo khoác đơn giản phối hợp với quần jean, cho dù đang mang khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt nhưng vẫn vô cùng quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt nổi.
Thân hình này, gương mặt này, gần như trong nháy mắt Tuệ Tuệ đã nhận ra được.
“Giang…”
Chữ phía sau còn chưa kịp nói, đã bị người đàn ông mặc âu phục màu đỏ rượu nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.
Đến khi cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, lúc này người đại diện của Giang Ngộ - Kevin mới buông tay ra.
“Giang Ngộ, anh là Giang Ngộ.”
Tuệ Tuệ không ngờ mình may mắn như vậy, lúc đầu nghĩ là qua mấy ngày mới có cơ hội gặp được nam thần, nào ngờ không hẹn mà gặp được anh nhanh như vậy.
Giang Ngộ lại không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào Phương Niên trốn trong góc.
Hai người chỉ nhìn nhau một giây khi anh bước vào cửa, nhưng khi ánh mắt bọn họ giao nhau, cô và anh đều không hẹn mà cùng nhớ tới một màn hương diễm đêm qua.

Không ngờ mình lại chủ động như thế, thậm chí còn dùng miệng thỏa mãn anh, cầu xin anh “làm cô”.

Anh lại nhớ tới hình ảnh cô nằm dưới người mình rên rỉ, cao trào, cuối cùng hai người ôm nhau ngủ say.
Cả ngày hôm nay Phương Niên có chút bồn chồn mất tập trung là bởi vì chuyện này, không ngờ hai người lại chạm mặt nhau nhanh như vậy.

Cô lập tức bị dọa đến nỗi vội vàng cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình.
Động tác nhỏ này đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Giang Ngộ, khóe môi của anh khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu xa lướt qua đỉnh đầu cô.
Tuệ Tuệ lại hồn nhiên không nhận ra sóng ngầm ở giữa, cô kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Nam thần, à không, Giang Ngộ, thầy Giang, xin chào, em là Tuệ Tuệ, chị ấy là Phương Niên, bọn em ở cùng đoàn làm phim với anh.”
“Gặp, tối qua…” Anh cố ý dừng lại, theo đó trái tim của Phương Niên cũng bắt đầu không yên, chỉ mong cái thang máy này nhanh chóng nứt ra một cái lỗ, để cô có thể chui xuống.

Lâu như thể đã một thế kỷ trôi qua mới nghe Giang Ngộ nói tiếp: “Đã gặp rồi.”
“Ôi!!” Tuệ Tuệ không kiềm chế được hét lên, nhìn như si mê, hào hứng nói: “Nam thần, giọng nói của anh còn hay hơn trên TV nữa ạ.”
“Tuệ Tuệ, đừng nói nữa.” Phương Niên lúng lúng kéo kéo vạt áo của trợ lý nhà mình, đáng tiếc cô ấy còn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi gặp được thần tượng, không thể kiềm chế được.
Tuệ Tuệ nhanh tay lấy bút và vở trong túi xách ra, đưa tới trước mặt Giang Ngộ: “Nam thần, anh có thể ký tên cho bọn em không?”
Giang Ngộ nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Dù sao trong thang máy cũng chỉ có bốn người, anh tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của mình.
“Cô Phương bên cạnh cô có rất nhiều chữ ký của tôi, cô có thể xin cô ấy.”
“????”
Trong lúc nhất thời, Tuệ Tuệ và Kevin đều kinh ngạc nhìn Phương Niên.
“Chị Phương Niên? Chị thật sự có chữ ký của anh Giang? Tại sao chị không nói với em?”
“Anh Ngộ, anh và cô ấy quen nhau à?”
Một nam một nữ, hai người nhiều chuyện này dường như muốn lập tức dùng mắt xuyên thủng Phương Niên.

“Khụ khụ…”
Cô vội vàng giả bộ ho khan, đôi mắt điên cuồng trừng trừng Giang Ngộ, tên này rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?
Cũng may thang máy “Ding” một tiếng, bọn họ đã đến lầu sáu.
“Tuệ Tuệ, tới rồi, chúng ta ra ngoài.”
“Ôi, gấp gì chứ?”
Vất vả lắm mới gặp được thần tượng của mình, cô không thể nói thêm vài câu sao? Còn chưa được chụp ảnh chung nữa.
“Đợi đã.”
Mắt thấy mình đã bước ra thang máy, Giang Ngộ ở sau lưng lại đột nhiên mở miệng.

Trong lòng Phương Niên âm thầm phát điên, cô miễn cưỡng xoay người lại, giả cười nói:
“Thầy Giang.

Anh còn việc gì ạ?”
“Về chuyện tối qua… Cô Phương không định cho tôi một lời giải thích sao?”.