Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 35



Nhìn qua có vẻ cuộc sống của cô rất phong phú, ít nhất cũng thú vị hơn cuộc sống của anh nhiều.

Lật tới lật lui một lúc lâu, ánh mắt Phó Hạo Nguyệt dừng lại trên tấm ảnh chụp mới nhất, ngón tay cái dừng trên đó, một lát sau hình như không cẩn thận ấn vào thứ gì đó, đột nhiên hình trái tim ở góc phải bên dưới bị thắp sáng lên.

… Đây là thứ gì vậy?

Phó Hạo Nguyệt khẽ nhíu mày, cũng không để ý nhiều, một lúc lâu sau mới rời khỏi wechat, giống như người vừa rình coi cuộc sống của người khác không phải là anh vậy.

Trái tim vẫn không bình tĩnh được mà cuồn cuộn như nước, luôn muốn tìm lỗ hổng để phát tiết, nhưng lại không biết nên tâm sự cùng với ai.

Đây là lần đầu tiên Phó Hạo Nguyệt trải qua cảm giác này, anh cảm thấy có lẽ bản thân đã xảy ra vấn đề, lại không biết rằng bệnh trạng của anh lúc này không hề khác dáng vẻ khi thiếu nam hoài xuân.

Giờ này chắc ông Lý đã ngủ rồi, cũng không cần thiết đi lăn lộn bộ xương già của ông ấy.

Huống chi, ông Lý là người nhiều chuyện, nếu anh lộ ra vài câu thì sợ là ngày mai ông ấy sẽ có hành động lớn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Hạo Nguyệt vẫn lấy ra tìm ra một số điện thoại gần như sắp phủ bụi trong điện thoại di động.

Âm thanh kết nối vang lên hai tiếng, một lát sau, một giọng nói hơi mệt mỏi truyền đến từ bên kia điện thoại…

“Ông cố nội của tôi ơi, sao lại gọi điện thoại cho tôi thế? Cuối cùng cũng bắt đầu quan tâm tới chuyện công ty rồi à?”

Phó Hạo Nguyệt nghe thấy câu này, giọng nói lộ vẻ lạnh nhạt: “Không phải.”

Đầu mày của Văn Trạch Dương co giật, có lẽ vì oán hận chất chứa đã sâu, lúc này không nhịn được phàn nàn: “Sợ là ông cố nội ngài đã quên trong tay mình còn có công ty Phó Thị này rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi anh không xem sổ sách? Tuy rằng tôi làm thuê cho anh, nhưng tốt xấu gì cách một khoảng thời gian anh cũng phải đến xem một lần chứ. Với tác phong đem con bỏ chợ như anh, sợ là ngày nào đó công ty bị tôi trộm mất cũng không biết.”

Phó Hạo Nguyệt nhướng mày, nghe xong lời nói kích động của đối phương, anh lại bình tĩnh bất ngờ, môi mỏng mở ra, giọng điệu cực kỳ bình thản: “Cậu nuốt Phó Thị không trôi đâu, nếu thật sự có thể bị trộm đi, tôi tặng luôn cho cậu thì đã sao?”

Tay đang cầm bút máy của Văn Trạch Dương sững sờ, động tác ký tên trên tài liệu cũng cứng lại theo, nhất thời sinh ra xúc động hận không thể lập tức bãi công.

Nhưng mà, xúc động này chỉ xuất hiện một lát đã bị ném ra sau đầu.

Hết cách rồi, tiền lương làm tổng giám đốc đại diện của Phó Thị mỗi năm thật sự khiến người ta không kháng cự nổi, hơn nữa còn có cổ phần trong tay, từ góc độ nào đó cũng là làm việc cho bản thân.

Đương nhiên đa phần vẫn là kiếm tiền cho “ông cố nội” Phó ở đầu bên kia điện thoại.

“Này, muộn như vậy rồi anh còn gọi điện thoại cho tôi làm gì thế? Tôi vẫn đang ở công ty làm việc tận tụy vì anh đó.” Văn Trạch Dương nói, dùng cằm và bả vai kẹp di động, hai tay vẫn đang lật tài liệu không ngừng.

Phó Hạo Nguyệt trầm tư một lát, không biết dùng biện pháp nào để trình bày vấn đề hiện tại của mình: “Nếu như, tôi có ý tưởng không yên phận với một đứa trẻ…”



Lời vẫn chưa dứt, bên tai đã vang lên tiếng “Lạch cạch”, ngay sau đó là tiếng hỗn loạn. Sắc mặt Phó Hạo Nguyệt hơi trầm xuống, đang định hỏi thăm thì nghe thấy Văn Trạch Dương ở bên kia điện thoại mở miệng, giọng nói lộ vẻ thất thố: “Ngại quá, vừa rồi đánh rơi điện thoại, anh nói gì cơ? Anh có ý nghĩ không yên phận với trẻ vị thành niên? Không phải tôi nói anh đâu… Nhưng Phó Hạo Nguyệt này, tuy rằng anh thần thông quảng đại, nhưng cũng không thể làm chuyện trái với luân lý xã hội, hơn nữa hành vi này của anh còn trái pháp luật, vì giá cổ phiếu của Phó Thị, tôi cho rằng tốt nhất anh vẫn nên suy xét lại rõ ràng, anh…”

Phó Hạo Nguyệt nghe xong càng đau đầu, một tay xoa giữa mày, một tay giơ điện thoại ra xa, buồn bực giải thích: “Thành niên rồi, đã hơn hai mươi tuổi.”

Vừa nghe thấy lời này, Văn Trạch Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau khi bình tĩnh lại thì đã bị khơi lên hứng thú, anh ấy trêu chọc: “A, cây vạn tuế ra hoa đấy à? Là cô gái nhỏ nhà ai lại có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể chọc được hòa thượng như anh hoàn tục.”

“Mà người ta cũng hơn hai mươi tuổi rồi, sao có thể coi là trẻ con? Anh cũng mới ba mươi lăm tuổi, đừng suốt ngày coi mình như ông già bảy tám chục tuổi như thế có được không?”

Phó Hạo Nguyệt trầm mặc một lát, sau đó lại giải thích: “Tôi lớn hơn cô ấy một giáp.”

“Lại làm sao thế? Cô gái trẻ tuổi ai mà không thích?” Hình như Văn Trạch Dương không hề nghĩ tới, Phó Hạo Nguyệt gọi điện thoại cho anh ấy giữa đêm khuya để xin cố vấn chuyện tình cảm, anh ấy thầm nghĩ trên thương trường thủ đoạn của “ông cố nội” Phó này lợi hại như vậy, kết quả vừa gặp phải chuyện nam nữ lại kém cỏi như gà con vậy, đúng là không thể nào nói nổi.

“Mà ý tưởng không yên phận mà anh nói là gì thế? Muốn lên giường với cô ấy à?”

Tay Phó Hạo Nguyệt cứng đờ, trong đầu lại nhớ về một vài hình ảnh gợi cảm, nhất thời môi mím càng chặt hơn.

“Hay là muốn mỗi ngày đều dính bên cô ấy?” Miệng lưỡi Văn Trạch Dương cực kỳ già dặn, giống như rất có kinh nghiệm trong phương diện này: “Tôi đoán chắc là cả hai nhỉ?”

Lời đều bị một mình Văn Trạch Dương nói hết rồi, Phó Hạo Nguyệt không mở miệng nữa, vì không biết nên mở miệng thế nào.

Ý nghĩ giấu sâu trong lòng bị nói toạc ra, Phó Hạo Nguyệt cực kỳ mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại bừng tỉnh hiểu ra ít nhiều.

Suy nghĩ hỗn loạn cả buổi chiều, chỉ sau hai ba câu nói của Văn Trạch Dương đã được sắp xếp lại rõ ràng.

“Nếu anh thích cô gái kia thì theo đuổi đi, chẳng qua chỉ kém mười mấy tuổi thôi mà, chỉ cần anh chăm sóc bản thân thích đáng, khi hai người ra ngoài, sẽ không có ai cho rằng anh là chú của cô ấy đâu.” Văn Trạch Dương cười nói, lúc này cảm thấy hình như hôm nay tăng ca cũng không vất vả lắm.

Nghe thấy từ “Chú”, hàm dưới của Phó Hạo Nguyệt lại căng chặt.

“Văn Trạch Dương, cậu ăn nói không cố kỵ gì nhỉ.”

“Ai, anh lớn hơn cô ấy cả một giáp, gọi là “Chú” cũng không quá đáng nhỉ?”

Về lý là như vậy, nhưng không biết vì sao hiện tại nghe thấy lại cảm thấy cực kỳ chói tai.

Tay nắm di động chặt hơn, hình như Văn Trạch Dương ở đầu bên kia điện thoại cũng đã nhận ra cảm xúc của Phó Hạo Nguyệt, vì thế lại vội vàng mở miệng trấn an: “Ây dà, tuổi tác không thành vấn đề! Anh xem anh vừa đẹp trai vừa lắm tiền, ngoài tính tình hơi kém một chút ra, đặt ở đâu mà không phải là đàn ông khiến người ta thèm muốn chứ? Chỉ cần anh bỏ ra chút tâm tư, chắc chắn cô gái nhỏ sẽ không chống đỡ được.”

“Nói cho cùng vẫn không thích hợp lắm.” Phó Hạo Nguyệt lại mở miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như ánh trăng hôm nay sáng hơn trước đây một chút.



“Không thích hợp cái gì? Trên thế giới này nào có không thích hợp nhiều như vậy? Phó Hạo Nguyệt, anh đừng quên anh cũng là con người, có thất tình lục dục.” Văn Trạch Dương ghét nhất là thái độ coi mình như Bồ Tát sống của Phó Hạo Nguyệt, rõ ràng là người sống, lại cố tình coi mình như người đã chết.

“Cuộc đời không dễ gặp được người mình thích đâu, nếu anh cảm thấy không thích hợp, vậy anh nghĩ xem để cô ấy yêu đương rồi kết hôn với người khác thì thích hợp chắc?”

Một đêm trời quang trăng sáng, đêm nay, suy cho cùng vẫn là một đêm không bình thường.



Nhà họ Phó có “ông cố nội” cả đêm không ngủ, ở chung cư Đường Thuần cũng sợ tới mức thức trắng cả đêm.

Cô cực kỳ hối hận vì đã mở wechat ra trước khi ngủ, không biết xui xẻo thế nào mà lại trông thấy thông báo trên vòng bạn bè có thêm số “1”, sau đó lại cực kỳ thuận tay bấm vào…

Có trời mới biết vì sao “ông cố nội” Phó cũng lướt vòng bạn bè, còn thả tim cho trạng thái cô đăng lên hơn nửa tháng trước.

Cho nên giữa đêm khuya ông cố nội này không ngủ được, đi xem vòng bạn bè của cô làm gì?

Đầu óc Đường Thuần loạn như một đống hồ nhão, nhớ lại khúc nhạc đệm nhỏ khi gọi anh ra ăn cơm, mặt không nhịn nổi lại bắt đầu nóng lên.

Rốt cuộc là Phó Hạo Nguyệt này đang nghĩ gì thế? Hành vi này rất dễ khiến người khác hiểu lầm có được không…

Xoa tóc mình thành ổ gà, Đường Thuần kéo chăn lên che kín đầu, trong lòng điên cuồng đếm cừu, nhưng ngày hôm sau vẫn mang đôi mắt gấu trúc đi làm như cũ.

Công việc có lương tháng mười vạn, suy cho cùng cũng không dễ kiếm được.

Đường Thuần ngẫm nghĩ, con đường lái xe đến nhà họ Phó đều cảm thấy khó khăn.

Ngay khi cô vừa đến cổng nhà họ Phó, lại bất ngờ nhìn thấy có một chiếc xe thể thao màu đỏ rực xa lạ đang dừng ở nơi cách biệt thự không xa.

Trong lòng có chút nghi hoặc, ánh mắt dạo qua đó một vòng, sau đó trông thấy một người đàn ông mặc áo da kiểu thể thao đang lén lút bên ngoài hàng rào nhà họ Phó.

Người đàn ông đeo kính râm trên mặt, vì khoảng cách hơn xa, Đường Thuần không thấy rõ mặt anh ta, chỉ thấy anh ta đang khom lưng, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sắc mặt Đường Thuần căng thẳng, vội vàng xuống xe, bước nhanh tới trước mặt người đàn ông đang hành động quái dị kia, lạnh lùng hỏi: “Này anh, anh đang làm gì thế?”

Hình như đối phương bị dọa sợ, lập tức đứng thẳng người. Truyện Xuyên Nhanh

Bởi vậy Đường Thuần cũng trông thấy rõ mặt đối phương, cô kinh ngạc hô lên:

“Giang Kình!”