[Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy

Chương 14: 14





Editor: Ngọc Trâm
Beta:Trang
Ngân Yêu Vương từng nói, sau này, có một câu nói sẽ rất nổi danh - con người khi còn sống hẳn đều trải qua hai chuyện, một hồi phấn đấu quên mình vì tình yêu và một lần nói đi là đi.

Ân Hàng Ma không biết hắn và Hình Thiên Du lúc đó có được tính là tình yêu thuần túy không, tình cảm hỗn loạn giữa bọn họ thực sự nhiều lắm, nếu đơn thuần lấy tình yêu định nghĩa, Ân Hàng Ma nghĩ nó không hoàn chỉnh.

Nhưng hắn dám khẳng định, bọn họ nguyện ý vì đối phương phấn đấu quên mình.

Về phần nói đi là đi, hai người bọn họ vốn dĩ thu thập xong đồ đạc ngân lượng liền trực tiếp rời đi, kết quả...!Xuất hiện ở trước thôn, Ngân Yêu Vương để cho Ân Hàng Ma làm ba trăm cái bánh nướng không cùng khẩu vị, ướp mười vò dưa chua lớn, làm tiếp hai vò nước muối.

Sau khi làm xong, Ngân Yêu Vương bàn tay vung lên: "Đến giang hồ lăn lộn đi"
"Lăn lộn cái rắm" Ân Hàng Ma hung hăng lắc cánh tay làm bánh nướng đến đau nhức, "Đồ chua ăn nhiều cẩn thận ăn ra bệnh"
Ngân Yêu Vương thờ ơ phất tay một cái: "An tâm đi, ta có thể tìm thần y"
"Thần y cũng trị không hết chứng táo bón của ngươi" Ân Hàng Ma lại đem bao y phục vác lên vai, kéo tay Hình Thiên Du, "Tiểu Du, chúng ta đi"
Ngân Yêu Vương bị đâm trúng chỗ đau, giơ chân: "Ngươi mới táo bón, cả nhà ngươi đều táo bón"
"Cả nhà ta cũng bao gồm ngươi" Ân Hàng Ma bình tĩnh lắc đầu, "Được rồi, ngươi hãy tìm người đàn ông kia, Lý thúc thúc không được ngươi còn có thể nhờ người khác a, bộ dáng táo bón của ngươi như vậy mới có thể chữa được"

Hình Thiên Du hiếu kỳ: "Vì sao đàn ông có thể chữa táo bón?"
"Ta cũng không biết" Ân Hàng Ma cũng buồn bực, "Lần trước ngươi k phải nhiễm lạnh sao, ta đi thôn đông bốc thuốc, hỏi Hoa lão gia kia chứng táo bón của sư phụ có thể trị không, hắn nói táo bón của sư phụ vốn là bệnh cũ, phương pháp giống nhau trị không hết, không bằng như tiểu tử sát vách nhà hắn.

Hàng xóm kia của hắn cũng bị táo bón, trị liệu lâu không thấy khởi sắc, sau lại gả cho nam tướng công, sau đó liền khỏi táo bón rồi.
Hình Thiên Du còn chưa hiểu: "Thật là có thể trị như vậy sao?"
"Lúc ấy ta cũng hỏi, lão gia kia cười đến kỳ quái" Bởi vì là lão nhân gia, nên Ân Hàng Ma không thể không tôn trọng, thật ra là cười rất thô bỉ, "Nói là thông cái gì hoa cúc..."
"Hoa cúc?" Hình Thiên Du đầu óc càng hỗn loạn hơn, "Hoa cúc có thể thông sao?" Không phải thanh nhiệt giải độc sao, cũng không có nói là nhuận tràng a.
Nhìn đến Ngân Yêu Vương, từ đỏ mặt đã lan sang đến cổ, tựa hồ cả đỉnh đầu cũng bốc khói: "Ân Hàng Ma! Ngươi mười sáu rồi, lão tử không phải sư phụ ngươi, không cần phải nuôi các ngươi, các ngươi mau cút, phải cút càng xa càng tốt"
Thấy Yêu Vương ngay cả "lão tử" cũng nói ra, Ân Hàng Ma cùng Hình Thiên Du biết Yêu Vương là thật sự phát hoả, một người Yến Tử Phi một kẻ Như Ảnh Tuỳ Hình, bụi mù cuồn cuộn mà biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Chẳng qua là trong bụi mù vẫn lưu lại một câu nói: "Sư phụ, ngươi hơn một trăm năm đều theo thiên mệnh, cũng không sung sướng, tại sao không thể nghịch thiên một lần?"
Hồi lâu.
Đợi đến khi vệt đỏ ửng trên mặt lui đi, Ngân Yêu Vương mới thở dài, tay khẽ vuốt ve Hoàng Sơn Vân Hải Đồ trên khăn choàng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời: "Nghịch thiên mà đi....!Ngươi làm sao biết, ta chưa từng thử qua?"
Mọi người trong Khai Phong Phủ yên lặng hồi lâu, thật lâu, mới có người hỏi: "Lão gia tử, hoa cúc kia cuối cùng là chỉ cái gì?"
Bàng Dục kinh ngạc nhìn Bao Duyên: "Ngươi không phải bác học đa tài sao, ngươi cũng không biết?"
Bao Duyên mặt đầy kinh ngạc giống hắn mà nhìn lại: "Ngay cả Công Tôn tiên sinh cũng không biết" Cho nên hắn không biết là bình thường.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Thử (Chuột), ngươi biết không?
Bạch Ngọc Đường sờ cằm: Trong đầu hắn mơ hồ có một suy nghĩ, nhưng cụ thể là cái gì hắn cũng không nói ra được.
"Ngoại công, hoa cúc rốt cuộc là ý gì?"
Ân Hậu lắc đầu: "Không biết.

Sau đó ta có đi hỏi một ít danh y trên giang hồ, bọn họ cũng mờ mịt không hiểu"
"Trong Ma cung cũng không biết?" Triển Chiêu kỳ quái, không có đạo lý a!
Lúc này Thiên Tôn đột nhiên mở miệng: "Thật ra thì ta cảm thấy những di nương kia của ngươi hẳn là biết ý gì"
Triển Chiêu sửng sốt một lúc: Mấy di nương kia của ta?
Ân Hậu kinh ngạc: "Ngươi còn đem vấn đề này đi hỏi Cửu nương các nàng?"
Thiên Tôn gật đầu: "Tò mò a.

Cô nương nhà ngươi, phương diện bảo dưỡng chắc chắn là biết tương đối nhiều"
Ân Hậu không biết làm sao: "Thông cũng coi là bảo dưỡng a?"
Những người khác gật đầu: Được coi, sao lại không tính được a?
"Vậy sau đó thì sao, Cửu nương các nàng nói đáp án cho ngươi?"

"Không..." Thiên Tôn nhớ lại, hơi có vẻ chần chừ: "Lúc ấy mấy nha đầu kia liền hét lên thất thanh, sau đó đỏ mặt ríu rít không biết thảo luận cái gì" Thiên Tôn còn chưa nói, sau đó một năm, ánh mắt mấy nha đầu kia khi nhìn hắn cũng là lạ.

Hắn thường không nhớ bộ dáng của người khác, ban đầu có thể nhận ra Ân Hậu vì bộ dạng phiêu diêu cùng tà áo đen, nhưng mà vẻ mặt của mấy cô nương kia trong một năm ấy thực sự là khắc quá sâu.
"Đỏ mặt thét chói tai?" Triệu Phổ sờ cằm suy tính, đột nhiên nhếch môi, "aaa" cười lên.
Công Tôn khinh bỉ nhìn hắn: "Ngươi động kinh a, cười khó coi như vậy"
Ân Hậu thì âm thầm gật đầu: Năm đó lão gia gia kia cũng là cười bỉ ổi như vậy.
"Tiểu tử, ngươi biết đó là ý gì?"
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn sang, Triệu Phổ khoát tay lia lịa: "Lão gia tử, không biết không biết" Ánh mắt biểu đạt một tầng ý khác: Quá nhiều người, cần nói một mình thôi.
Ân Hậu gật đầu, truyền âm nhập mật: "Canh ba sẽ đến hỏi ngươi"
Triệu Phổ nhìn Ân Hậu một chút, nhìn thêm Thiên Tôn một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm lưng Công Tôn hồi lâu, cười đến tà ác.

Công Tôn cả kinh ôm Tiểu Tứ Tử kéo Tiêu Lương lùi lại mấy bước: Lưu manh này, trúng tà?
"Ân Ân, các ngươi sau khi rời thôn thì đi đâu a?" Tiểu Tứ Tử đối với cái gì "táo bón" cái gì "hoa cúc" cũng không cảm thấy quá hứng thú.

Bé ở đó tính tính, Ân Ân Tôn Tôn mười sáu tuổi là hơn một trăm năm trước, mọi người nói lúc đó có thể loạn đều rất loạn, không biết trên giang hồ có loạn không.

"Trực tiếp đi giang hồ sao?"
Tiêu Lương đối với cái gì hoa cúc cũng không cảm thấy hứng thú, hắn cảm thấy trà hoa cúc có mùi vị lạ, còn không bằng uống nước trong còn ngon hơn.


Thấy Tiểu Tứ Tử đặt câu hỏi, vội vã đáp: "Cận nhi, giang hồ không có là nơi cố định"
"Không có?" Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, vẫn không hiểu.

Muốn thi công danh liền tham gia thi Hương, muốn học y thì đến y quán học nghề, trên giang hồ rõ ràng có môn phái, tại sao không có chỗ đi cố định? "Tại sao?"
"ách...!cái này..." Tiêu Lương thật ra cũng không quá rõ, hắn còn nhỏ, đừng nói giang hồ, ngay cả tương hồ cũng không nhận biết.

"Dù sao cha và sư phụ cùng hoả kê đều đã nói qua, giang hồ rất mờ ảo, kia là giang hồ, lại không phải giang hồ."
Tiểu Tứ Tử càng hồ đồ: "Vậy rốt cuộc là có hay không có a?" Nếu là không có thì Ân Ân và Tôn Tôn xông cái gì giang hồ a?
"Cái này..." mắt Tiêu Lương khẽ đảo, chỉ vào Triển Chiêu, "Ngươi nhìn Triển đại ca, hắn mười sáu tuổi xông pha giang hồ, võ lâm gọi một tiếng nam hiệp, là Thiếu chủ Ma cung, nhưng hắn lại là hộ vệ Khai Phong Phủ, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, ngươi nói hắn là người trong giang hồ hay người trong nha môn? Giang hồ cái gì, là không có giới hạn."
"Tương tử a" Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, thật giống như biết lại giống như không hiểu, bất quá lấy cái đầu hạt dưa của bé muốn hiểu rõ vấn đề một chút cũng thật không dễ.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn thì tán thưởng nhìn Tiêu Lương: Đừng xem tuổi còn nhỏ, có chút ý tứ a.

Sau đó hai người lại lâm vào hồi tưởng, ban đầu là làm sao sờ đến giang hồ, bước vào giới hạn giang hồ chứ?
Triển Chiêu cũng đang cố gắng hồi tưởng, mình bước vào giang hồ hình như vì xen vào những việc vớ vẩn, đến nỗi hai vị lão nhân gia...
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Thử(Chuột), Thiên Tôn có nói qua bọn họ bước vào giang hồ như thế nào không?"
"Ngoại công ta không biết, nhưng sư phụ ta sao..."
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, Thiên Tôn thật ra thì không cần đoán, hắn mỗi lần hành hiệp trượng nghĩa trong truyền thuyết, không phải bắt đầu từ nguyên nhân vì hắn lạc đường thì chính là bị bắt cóc..