Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 107: Động trời



Hai tháng sau đó, mọi thứ đều lại đâu vào đấy.

Không ai dám ở trước mặt Lâm Diệp nói về Lục Hàn Thuyên, sau cơn sốt đau lòng kia Lâm Diệp rất nhanh đã hồi phục sức khỏe.

Một tuần sau khi khỏi bệnh Lâm Diệp lại đi làm, cứ liên tục chạy đi chạy về từ bệnh viện sang trường học, lại từ trường học về nhà.

Căn nhà từng sống với Lục Hàn Thuyên cô cũng bán đi, rồi cùng Tiểu Bạch dọn về sống với mẹ Lâm và Lâm Hạo.

Một nhà bốn người vui vẻ hạnh phúc, mấy hôm trước Tư Du có ghé thăm, còn ở lại ăn cơm xong cũng không ngại hỏi qua ý kiến Lâm Diệp về tình hình vụ án mà bọn họ đang điều tra, Dục Minh cũng được thăng chức làm đội trưởng kể từ khi Lục Hàn Thuyên bị điều đi.

Buổi tối, Lâm Hạo đi ngang phòng Lâm Diệp, nghe bên trong vẫn còn động tĩnh, dường như chị gái chưa ngủ nên Lâm Hạo tiện tay gõ cửa.

"Chị, vẫn chưa ngủ sao?"

Lâm Diệp vừa đi vệ sinh, cũng đi ra mở cửa: "Chị đã ngủ rồi! Sao vẫn chưa ngủ?"

Lâm Hạo gãi gãi đầu: "Khát nước nên xuống nhà uống. Không có việc gì thì em đi ngủ đây, chị cũng ngủ đi!"

"Được rồi! Ngủ ngon!"

"Chị ngủ ngon!"

Lâm Hạo về phòng, Lâm Diệp cũng đóng cửa quay trở lại giường ngủ. Cả tuần này cô cứ hay buồn tiểu về đêm, mà ban chiều cũng không uống nhiều nước lắm.

Khó hiểu thì khó hiểu, Lâm Diệp cũng không để ý.

Mãi cho đến hai tuần sau đó...

***

Lục Hàn Thuyên kể từ ngày gây sự đánh nhau luôn bị đám Đại Điên không xem vào mắt, cứ cách hai ba hôm lại gây sự đánh nhau một lần, mà lần nào bạn cùng phòng Mạnh Cố cũng tham gia.

Giáo quan hết nói nổi với mấy người, thời gian sau đó mặc kệ bọn họ đánh nhau, chờ đến khi đánh xong mới vào thu dọn.

Có khi Mạnh Cố lên cơn nghiện, Lục Hàn Thuyên sẽ làm việc dọn dẹp trong phòng, khi anh lên cơn nghiện Mạnh Cố thay thế dọn dẹp, lúc cả hai cùng lên cơn thì mọi thứ dơ bẩn nhất đều tích tụ.

Có lần Mạnh Cố thèm thuốc đến nổi phản kháng với thuốc an thần chuyển sang co giật, sau đó nằm dưỡng bệnh mấy ngày. Lục Hàn Thuyên sẽ ăn cơm một mình, cũng may đám người Đại Điên không vì thế mà gây chuyện.

Xem ra đi cai nghiện vẫn có thể quen thêm được bạn mới, Mạnh Cố so tuổi với Lục Hàn Thuyên cũng không hơn không kém, lại cùng là cảnh sát nên rất hiểu nhau.

Hai người kể nhau nghe mọi thứ, Mạnh Cố nói về việc mình là con trai độc nhất của Đại Tướng cảnh sát quốc gia, sau lại kể về cái chết của mẹ, rồi lý do anh ta dính vào nghiện ngập.

Bố anh ta cho rằng con trai lêu lổng ăn chơi mất đi phong thái cảnh sát, nhưng không ai biết anh vì cứu người mới thành ra nông nỗi này.

Lục Hàn Thuyên nói về chính mình với Mạnh Cố, còn nói về năm năm phải xa cách Lâm Diệp.

Mạnh Cố với niềm tin của Lục Hàn Thuyên, cười giễu: "Anh tin lòng dạ phụ nữ sao? Nói không chừng chờ khi anh về, cô ấy có khi đã có chồng còn sinh con cho người ta rồi cũng nên."

Lục Hàn Thuyên cười: "Ai thì tôi không tin nhưng Lâm Diệp thì chắc chắn có!"

Mạnh Cố ngây người, nhìn Lục Hàn Thuyên vẻ mặt đầy mãn nguyện mà cả người bực bội khó chịu. Thứ anh ta ghét nhất đời này là phụ nữ, nếu không phải vì cô gái kia anh ta chắc chắn cũng không chịu cực hình như bây giờ, mà Lục Hàn Thuyên cũng chẳng khác biệt.

"Hừ! Ngu ngốc!" Mạnh Cố mắng, nhưng đột nhiên lại thấp giọng nói: "Tôi thật muốn tận mắt nhìn thấy cô gái đó của anh!"

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Chờ anh ra khỏi đây thì có thể đến gặp thử. Cũng là giúp tôi, hỏi thăm cô ấy."

"Thách thức tôi sao?" Mạnh Cố huých vai Lục Hàn Thuyên.

Anh nhướng mắt: "Là nhờ vả!"

Mạnh Cố lườm nguýt.

Người canh giữ đứng phía xa thấy bọn họ nói chuyện liền quát lên: "Làm việc thì làm việc, đừng có nhiều chuyện."

Phía Lâm Diệp trời còn chưa sáng cô đã tỉnh giấc đi nhanh vào nhà vệ sinh, hai chân mỏi rã rời vội vàng kéo quần xuống ngồi lên bồn cầu.

Mới sáu giờ Lâm Diệp đã thức dậy xuống nhà pha tách hồng trà, vừa ngồi gặm bánh mì vừa nhâm nhi trà nóng.

Mẹ Lâm đi vào bếp thì thấy Lâm Diệp đang ngồi ăn sáng, bà nghi hoặc: "Con sao lại ăn sớm vậy? Mẹ còn chưa kịp nấu bữa sáng?"

Lâm Diệp vuốt vuốt bụng: "Con đói, chỉ biết ăn tạm bánh mì!"

"Còn chưa sáu rưỡi, con đã đói sớm vậy sao?" Mẹ Lâm không hiểu, tối qua Lâm Diệp ăn rất nhiều, sáng nay lại đói sớm.

Bà đi đến tủ lạnh, lục lọi đồ ra nấu bửa sáng, vừa làm việc vừa nói: "Con ăn lót dạ thôi, để bụng ăn sáng. Mẹ nấu canh nhé?"

Lâm Diệp gật đầu: "Dạ!"

"Hôm nay chủ nhật, con cùng Lâm Hạo đến trung tâm mua sắm chơi đi, thằng nhóc đó dạo này có vẻ bận rộn mẹ lo lắng nó áp lực!"

Lâm Diệp gật đầu.

Lâm Hạo cùng bạn mở công ty kinh doanh riêng cũng được nữa năm, Lâm Diệp cũng đã từng được hỏi ý kiến qua nên rất ủng hộ, cậu không theo đuổi công việc ngân hàng nữa bởi vì mặt trái của nó vô hình tạo nên những khúc mắc mà người trong nghề mới hiểu.

Thời gian gần đây rất bận, mấy tháng nay công ty vừa chạy vốn vừa phát triển nên áp lực là không tránh khỏi.

Lâm Diệp nhìn mẹ lấy con cá chép trong hộp ra, con cá sạch sẽ trắng tươi trông rất đẹp mặt, mẹ Lâm đưa đến bồn rửa định rửa sạch lần nữa mới nấu canh.

Mùi cá tươi ngập trong gian bếp, Lâm Diệp thấy trà trong miệng dần biến chất, vị tanh ngày một đậm, mẫu bánh mì cắn dở còn chưa kịp nuốt khiến cô mắc nghẹn.

"Con nói xem con cá này có tươi không? Chú Lý của con hôm qua gửi đến, hay là..." con gọi ông ấy đến ăn cơm...

Lời này còn chưa nói xong, Lâm Diệp ngồi ở bàn ăn phát ra âm thanh kì lạ.

"Ưm..."

Lâm Diệp bụm miệng, vô duyên vô cơ muốn nôn.

Mẹ Lâm giật mình xoay đầu nhìn, Lâm Diệp hai mắt đỏ hoe vì vừa nôn tức trong người, cô ôm miệng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh trong phòng khách.

"Tiểu Diệp!"

Mẹ Lâm quăng con cá vào bồn, rửa tay liền chạy theo. Lâm Diệp đẩy cửa nhà vệ sinh vội vã níu lấy bồn rửa mặt mà nôn tới, mùi máu tanh tưởi, mùi cá sống cứ bao vây lấy hô hấp.

Bụng cứ liên tục quặn thắt từng cơn, bao nhiêu bánh mì trước đó cho vào bụng đều nôn hết ra, mẹ Lâm nhìn con gái mình nôn mà sốt hết cả ruột.

Lâm Diệp như moi hết ruột gan bên trong muốn một lần nôn hết ra ngoài, đến khi chân tay bủn rủn như nhúm bùn nhão cô mới ngẩng mặt lên, bám chặt vào thành bồn rửa mặt cố chống đỡ thân thể mệt nhừ, đưa tay tát nước rửa mặt.

Gương mặt nhỏ tái nhợt dính nước ướt nhèm, đôi mắt đẹp đỏ hoe rịn nước mắt, môi tím tái thâm đen, mái tóc dài rủ xuống.

Mẹ Lâm vỗ lưng Lâm Diệp: "Sao lại nôn thế này? Có phải dạ dày không tốt không? Mẹ gọi Lâm Hạo đưa con đi bệnh viện."

Lại đi bệnh viện, Lâm Diệp đã đi bệnh viện quá nhiều lần, bây giờ tưởng tượng phải ngửi mùi thuốc sát trùng dày đặc kia cô lại càng khó chịu.

Cơn nôn lại kéo đến, lần này Lâm Diệp không còn gì để ói ra chỉ có thể 'ọe ọe' mấy lần trống rỗng.

"Mẹ! Không cần đi viện đâu, con không sao!"

Lâm Diệp yếu ớt chặn lại khi mẹ chuẩn bị cất giọng gọi Lâm Hạo, mà Lâm Hạo vừa xuống nhà thì không thấy ai ở phòng khách, vào bếp cũng không thấy mẹ cùng chị đâu, nhìn đến nhà vệ sinh thì thấy Lâm Diệp và mẹ từ trong đó người trước người sau đi ra.

Cậu đi đến vì sắc mặt Lâm Diệp không tốt.

"Chị!"

Lâm Diệp nắm lấy cánh tay Lâm Hạo đưa đến, cậu khoác vai chị gái dịu cô đến sofa.

"Chị không sao chứ? Mẹ... Chị sao vậy?"

"Chị con đột nhiên buồn nôn, sau đó..." Mẹ Lâm nói đến đây thì không nói nữa, bà đột nhiên im lặng nhìn Lâm Diệp một lúc, nghĩ lại quá trình trước đó.

Lâm Hạo không hiểu biểu cảm của mẹ có ý gì, thấy vẻ mặt mẹ lo lắng chuyển thành nghiêm trọng, Lâm Hạo cũng thấy bất an vì sắp có chuyện.

"Lâm Diệp!" Mẹ bất ngờ nắm lấy tay Lâm Diệp, nhìn cô trừng trừng đầy lo lắng: "Dạo này con thấy thế nào?"

Bàn tay mẹ nóng ấm dịu dàng, lúc hỏi câu này lại dùng thêm lực, dường như bà đang lo sợ điều gì đó.

Lâm Diệp không nghĩ nhiều do dự trả lời: "Dạo này... Con rất khó ngủ, cứ thấy mệt mỏi còn..."

"Còn gì nữa?"

"Còn hay tiểu đêm!"

Mẹ Lâm nhíu mày, hỏi dồn: "Vậy có cảm thấy buồn nôn dữ dội không? Không phải chỉ hôm nay, còn mấy hôm trước?"

Lâm Diệp gật đầu: "Có ạ! Nhưng không như hôm nay, còn có... con lúc nào cũng thấy đói."

Mẹ Lâm thất thần, theo kinh nghiệm mấy chục năm của bà thì những điều Lâm Diệp vừa nói không thể nhầm lẫn đi đâu được.

Lâm Hạo thở dài: "Nói như chị chẳng khác nào đã có thai không bằng..."

Lâm Diệp đưa mắt nhìn Lâm Hạo, mẹ Lâm cũng nhìn cậu. Hai ánh mắt kinh ngạc nhìn vào cùng lúc khiến Lâm Hạo chột dạ, khóe môi cậu giật giật, muốn cười nhưng lại không thể cười được.

"Chị... chị đừng nói..." Lâm Hạo kêu lên, tiếng kêu vang vọng khắp phòng khách.

Lâm Diệp tá hỏa. Mẹ Lâm cứ như đã tường tận mọi chuyện, bà thở dài nhưng không trách móc. Lâm Hạo ánh mắt khó tin mãi cũng không khép được miệng.

Lâm Diệp nghĩ lại, mình và Lục Hàn Thuyên chỉ mới một đêm, không thể nhanh như vậy liền 'trúng thưởng', đây là hiểu lầm... Không thể nào anh vừa đi chưa lâu, cô còn chưa vượt qua được sự thật đó thì lại có thai.

Lâm Diệp nhìn mẹ muốn cầu cứu, đổi lại bà dịu dàng ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô: "Tiểu Diệp! Con đã lớn rồi, mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con!"

"Mẹ..."

Lâm Hạo không dám tin, cậu chỉ nói đùa thế thôi nhưng lại là sự thật.

Lục Hàn Thuyên quả là có phúc phần, vừa mới đi không lâu Lâm Diệp đã có trúng thưởng.

Cứ thế cả nhà đưa Lâm Diệp đến bệnh viện khám xem kết quả, khi Lâm Diệp từ khoa sản đi ra, mẹ Lâm và Lâm Hạo đang ngồi ở ghế chờ đứng dậy đi đến, Lâm Hạo đón lấy giấy khám trên tay Lâm Diệp, mẹ Lâm nôn nóng hỏi: "Kết quả thế nào?"

Lâm Diệp thất thần không nói.

Lâm Hạo rất vội, nhanh chóng lật giấy khám 'xẹt xẹt' đến trang gần cúi, nhìn giấy siêu âm trắng đen rồi nhìn kết quả...

"Một túi thai bên trong tử cung." Cậu nói xong, lại nhìn thời gian mang thai: "Sáu tuần ba ngày tuổi."

Mẹ Lâm cười mừng rỡ, chỉ có Lâm Diệp là không biết nên tỏ thái độ ra sao.

Cô có thai, là con của Lục Hàn Thuyên, quả thật rất khó tin. Nếu không phải đêm đó, nhưng chẳng phải là ngày an toàn sao? Kết quả vẫn đậu thai.

Người tính đúng là không bằng trời tính, cô từng chán ghét đẩy anh ra, từng căm giận anh lừa dối. Cuối cùng lại có sự xuất hiện của đứa trẻ này...

Đây là ông trời đang thách thức cô sao? Muốn cô chờ đợi anh năm năm, muốn cô không thể thay lòng đổi dạ. Quá tàn nhẫn, quả thật rất tàn nhẫn...

Lâm Hạo chớp chớp mắt khó tin: "Vậy là... chị có thai thật sao?"

"Còn giả được sao! Chị con đã thế này rồi..." Sau đó bà nắm tay Lâm Diệp, chân thành nói với cô: "Đứa bé là của con, dù con muốn giữ hay bỏ mẹ cũng không nói nữa lời!"

Bà từng là Lâm Diệp của bây giờ, bà cũng từng là cô gái chông chênh khi phát hiện mình có thai Lâm Hạo ngoài ý muốn.

Nhưng bà không hối hận, bà lựa chọn nuôi dạy Lâm Diệp cũng đồng thời sinh ra Lâm Hạo, đây là con bà, là máu mủ kết tinh của bà, dù người đàn ông kia có phản bội lời thề thì bà cũng không thể nào tàn ác bỏ mặt con mình.

Lâm Diệp đưa tay xoa bụng, nơi chứa chấp hình hài nhỏ đang tích tụ trong người, động tác dịu dàng.

Mẹ Lâm biết tình mẫu tử vô cùng thiêng liêng, Lâm Diệp vẫn không thể buông bỏ Lục Hàn Thuyên, suy cho cùng những người phụ nữ nhà họ Lâm từ trước đến giờ vẫn luôn là người mạnh mẽ bất chấp khó khăn mà vượt qua số phận.

Đứa bé này cứ xem như là món quà sau cùng mà Lục Hàn Thuyên gửi lại cho cô, Lâm Diệp vì anh sẽ trân trọng bảo vệ nó, như anh đã nói nếu anh quay về...

Nếu... anh không về... Xem như, cô giúp nhà họ Lục giữ lại một búp măng trẻ, giúp Lục Hàn Thuyên có người thờ phụng.