Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 138: Chúng em thật sự không có tiền




Đây mẹ nó không phải muốn bọn họ chết sao?

“Anh Ninh, em không có nhiều tiền như vậy!”

“Đúng vậy đó anh, anh xem túi quần em còn sạch hơn so với mặt em nè, nào có một trăm vạn chứ!”

“Anh Ninh, năn nỉ anh tha cho chúng em đi!

Chúng em thật sự không có tiền.

Một đám côn đồ nhao nhao mở miệng cầu xin Ninh Chiết tha thứ.

Bọn họ chỉ là côn đồ bình thường mà thôi. Cũng. không phải xã hội đen chuyên nghiệp kinh doanh phạm pháp!

Lấy đâu ra mà mỗi thằng một trăm vạn!

“Đều câm miệng cho tao!”

Bạch Phi quát tụi đàn em nghèo rớt mồng tơi của mình: “Ai không có tiền qua đây, tao cho tụi mày. mượn!”

Bạch Phi vừa lên tiếng nói như vậy, mấy người không dám nhiều lời nữa. con mẹ nó chứ mượn nợ thì có khác gì nhau đâu! Chưa kể đại ca nào giờ cho mượn nợ toàn thu lãi cắt cổ luôn đó!

Tô Thanh Y vui mừng cười như nở hoa, lập tức dẫn bọn họ đi làm thẻ hội viên.

Tám tên côn đồ, bao gồm cả Mã Lục, mỗi người đều làm thẻ hội viên hạn mức một trăm vạn!

Bạch Phi chơi sộp thể hiện giá trị của mình, làm thẻ hội viên hai trăm vạn!!

Chỉ vỏn vẹn một phút đã có thu nhập gần ngàn vạn!

Cái kiểu đem tiền đi chủ động cống hiến này khiến nhân viên của sơn trang trợn tròn mắt.

Nhất là nữ quản lý vừa bị sa thải kia, ngay cả cằm cũng sắp rơi xuống đất.

Cô ta cũng làm ở đây hơn một năm, năm ngoái cũng có chương trình làm thẻ hội viên nhưng rất u ám, số tiền thu được từ chương trình hội viên của năm ngoái còn chưa đến một trăm vạn!

Vừa mới đổi ông chủ, còn chưa chính thức khai trương đã có một đống thẻ hội viên hạn mức một trắm vạn!

Đây là dấu hiệu sắp phát tài hở?!

Từng người nhận thẻ riêng của mình, những tấm. thẻ giá trị tận một trăm vạn! Mã Lục và đám côn đồ ngay cả suy nghĩ đi chết cũng có!

Tiền của Bạch Phi, bọn họ dám không trả sao? Dám lãng phí sao?

Đây có khác éo gì đã mất vợ rồi còn phải bồi thường binh mã nữa không cơ chứ!

“Cảm ơn các sếp đã ủng hộ sơn trang!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ninh Chiết cười ha hả nhìn cả đám, ai nấy mặt đau khổ cứ như khi ăn ớt: "Đợi sau khi chúng tôi chính thức khai trương, các sếp nhớ ghé tiêu tiền thường xuyên nha. Lần sau chúng tôi sẽ giảm 10% chỉ phí làm thể cho mọi người”

Còn có lần sau?

Đây mẹ nó là muốn nhổ lông cừu, nhổ cho trụi lủi luôn hay sao!

Cả đám không dám nhiều lời thêm, vội vàng xin phép hai con hàng kia xong rồi chạy biến mất dạng,

Nếu còn ở lại có khi bị lừa đi bán thận luôn mất!

Bạch Phi không rời đi như đám đàn em mà ngập. ngừng nói: 'Anh Ninh, trưa nay anh có thời gian rảnh không? Em mời anh ăn trưa!"

“Mời tôi ăn cơm?” Ninh Chiết kinh ngạc:"Hồng Môn Yến hả?”

“Không dám, không dám!” Bạch Phi vội vàng đính chính: "Em thật sự muốn mời anh ăn một bữa cơm! Cũng coi như lời xin lỗi của em cho những hành động, ngu ngốc trước kia của em.

Hồng Môn Yến, Bạch Phi anh nào dám!!

Bạch Nhạc Chương nhiều lần yêu cầu anh phải tạo quan hệ tốt với Ninh Chiết, nếu không ông sẽ đánh anh què giò!

Hơn nữa, chuyện tối hôm qua, anh cũng có nghe thấy.

Lúc biết Ninh Chiết đánh Tân Trang, anh còn hưng phấn nói với lão tử nhà mình, Ninh Chiết lần này chết chắc rồi.

Nhưng ông già nhà hẳn chỉ cười khẩy, nhẹ nhàng trả lời một câu: “Tân Trang còn sống mà chạy khỏi Giang Châu là đã may mãn lắm rồi!"

Kết quả, đúng như ông già nhà hắn nói Ninh Chiết hoàn toàn chả ảnh hưởng gì hết, Tần Trang ngược lại bị Tân Long Chinh đánh gần chết.

Bên ngoài đều đồn thổi, nói Tân Long Chinh có khí độ hào môn thế gia của Yến Kinh nhưng ông già nhà anh lại nói một câu: 'Sợ thì có chứ ở đó mà khí với đô."

Tuy rằng Bạch Nhạc Chương không nói rõ, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Tần gia không phải có khí độ, là căn bản không dám trêu chọc Ninh Chiết!

“Anh thật sự muốn mời tôi ăn cơm?”

Ninh Chiết hoài nghỉ nhìn Bạch Phi.

Ừ ừ!

Bạch Phi liên tục gật đầu: "Kính xin anh Ninh anh mau đồng ý đi!”

“Được, tôi đi”

Ninh Chiết sảng khoái đáp ứng.

Anh ngược lại muốn nhìn xem, tên Bạch Phi này rốt cục muốn làm gì!

Thấy Ninh Chiết đáp ứng, Bạch Phi nhất thời hưng phấn không thôi, lập tức gọi điện thoại đặt phòng trước,

Bạch Phi vốn còn muốn mời Tô Thanh Y đi cùng, lại bị Tô Thanh Y lấy lý do bề bộn quá nhiều công việc nên từ chối luôn.

Nhìn Bạch Phi và Ninh Chiết đi xa, Tô Thanh Y lập tức đen mặt nhìn vẽ phía đám người nữ quản lý: "Náo nhiệt cũng xem xong rồi, còn không mau cút đi!!"

Mặt nữ quản lý co rút, cười làm lành nói: "Tô tổng,tôi..."

“Cút!"

Không đợi cô ta nói xong, Tô Thanh Y không kiên nhẫn đuổi người.

Nhìn bóng lưng Tô Thanh Y, nữ quản lý và những nhân viên vội vàng từ chức nhất thời hối hận đến xanh ruột, ủ rũ đi thu dọn đồ đạc.

Nhưng nhân viên lựa chọn ở lại giờ phút này mừng như điên, cả đám đều tinh thần toả sáng, âm thầm may mắn chính mình không có nghe nữ quản lý xúi giục bậy ba!