Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 80: Chuẩn bị



Elku Sal đã từng nghĩ qua, San Zumi đưa cho hắn cái nhiệm vụ này không đơn giản như vậy.

Chiếu lý mà nói, hắn dù sao cũng là đại diện của phe chống đối của nội tộc Bahrain, nhưng mà kế hoạch đầu tiên của Zégist vậy mà không có hắn.

Tính toán còn một thiên nữa sẽ là Song Nguyệt Thực, nhưng lần này Song Nguyệt Thực không như dự tính ban đầu mà đến, phải trải qua Đảo Nguyệt Thực một khoảng thời gian dài, cho chu kỳ của ba mặt trăng lần nữa luân hồi, mà chưa chắc khi ấy sẽ như dự tính mà xuất hiện Song Nguyệt Thực!

Nói tóm lại, dù cho khoảng cách thời gian để bắt đầu kế hoạch của Zégist có đủ lâu đến đâu, Elku Sal khả năng cao sẽ không thể tham dự đến.

Vì nhiệm vụ của hắn lần này lành ít dữ nhiều, chưa tính đến trên hành trình tao ngộ cái gì, chỉ riêng nội dung nhiệm vụ đã trập trùng bất định.

Đuổi dí mục tiêu? Mục tiêu là cái gì mà phải đuổi dí chứ không thể giết quách đi? Lại nói, nếu không muốn giết mục tiêu thì đuổi đi để làm cái gì? Đánh rắn động cỏ, hay đều là giấu đầu lòi đuôi?

Elku Sal nhìn tấm địa đồ đang trải trên bàn, kết hợp với hai điểm đỏ xanh nhấp nháy trên tấm kim loại đen, âm thầm cho ra một kết luận.

“Mục tiêu này không gần cũng không xa! Với tốc độ của mình, trong vòng 10 thiên có thể đến gần. Nhưng đó là khi mục tiêu ở tại một chỗ không hề di động!”

Nghĩ tới đây, Elku Sal lại lẩm bẩm, “Dù cho mục tiêu có chạy, còn so thế nào với 3 Đồ Tâm tốc độ của mình? Không lẽ so ra còn nhanh hơn?! Nếu thế, đối phương một lòng tiến bắc, sớm đã vào lãnh thổ của Chiến Tranh Tĩnh Thần!”

Elku Sal thoáng nhìn lại tấm kim loại đen hiện hữu hai đường vuông góc với nhau ngay tâm, cũng tồn tại những đường tròn đồng tâm lớn nhỏ bất đồng như để chứng minh cho phương viên khoảng cách, trên đó chỉ có chớp nhoáng điểm xanh ngay giữa, cùng một đóm nhỏ màu đỏ cách trung tâm khá xa, lệch về trung điểm giữa hướng bên trái và góc trên bên trái.

Trên tấm kim loại không hề chiếu lên mật độ phân bố dân cư, mật độ phổ biến cây xanh hay như dãy màu quang trắc!

Điều này nói rõ: băng đảng của Trật Tự Khư Thần không phải dùng vệ tinh nhân tạo ngoài vũ trụ để quan sát Lý Khang!

Bằng không, trên ra-da sớm đã có địa đồ!

Elku Sal không biết nhiều như vậy, ngay cả thứ đồ chơi này hắn cũng là lần đầu tiên nhìn đến.

Cũng nhờ vậy mà hắn có thể dẹp bỏ tâm tư bất hảo trước đó!

Không sai! Elku Sal ngay từ đầu đã có ý định lãnh thoát nhiệm vụ, nhận nhưng không làm. Thành thục đợi một chỗ, chờ thời gian qua đi, yên ổn đi lên lãnh công, cái gì cũng không cần làm, thuận tiện có thể tham gia kế hoạch của Zégist một chút.

Nhưng mà thoáng nghe San Zumi giải thích công dụng của tấm kim loại đen, Elku Sal một bộ thành thục, xem tư tưởng trước đó tan thành mây khói.

Có quỷ mới biết có lòi ra cái tấm kim loại thứ hai để giám sát hắn hay không.

Cũng nhờ vậy mà Elku Sal thành công tránh đi một kiếp, không bị con kiến đang giám sát bên cạnh chui vào trong lỗ nhị rồi đột ngột biến lớn. Đoạn này tác giả không nói, Elku Sal cũng sẽ không biết.

Cuộn lại tấm địa đồ da thú, Elku Sal lại bày ra các vật dụng đã chuẩn bị trước đó. Hắn chợt nhìn đến khúc xương mà Backhand nhờ Latina đưa cho.

“Cái này... Có thể khiến mình trong một khoảng thời gian ngưng tụ ra thêm 1 cái Đồ Đằng đề thăng lực chiến!”

Hắn cầm nó lên, mở nút gỗ xoan, hít một hơi mê ly.

“Thứ mùi này, vẫn làm con người ta u mê như vậy..!”

Elku Sal không khỏi cảm khái, ngoại vật phụ trợ, sức mạnh càng lớn thì trả giá càng cao. Hắn cũng không phải chưa từng thử qua, biết là có độc nhưng dư vị của nó không thể không khiến người ta trầm luân trong cơn mộng mị.

Tựa như chơi đá!

Cảm khái thì cảm khái, nhưng hắn biết bản thân không thể lạm dụng, trừ lúc nguy cấp, bằng không sẽ để nó chôn trong mộ cùng với mình.

Thoáng, hắn lại lấy tay với lấy một nắm các viên hình cầu, màu sắc bất đồng, nhìn chung có ba màu chính: đỏ, tím, lam.

Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy viên to nhất màu tím sẫm lên cao, chính là loại 5 mm mà người kia đã nói, hướng về phía ngọn đuốc, ý đồ để ánh sáng xuyên thấu qua nhằm nhìn thấy cái gì đó bên trong.

“Thuỷ tinh biển...cũng không biết là ai tạo ra những kiệt tác này... Mặc dù viên này to nhất trong bọn, nhưng chỉ có dùng mới biết rõ sức mạnh của nó mà thôi. Dựa theo màu sắc của nó, chắc ăn là bom khói!”

Mặc dù người kia có nói là do y ta tạo ra mấy viên này, nhưng Elku Sal cũng rõ, cái này không phải do Bahrain tạo ra, dám chừng là do thợ săn ở bên ngoài nhặt được đem về trao đổi với y.

Bộ tộc Bahrain vẫn là loài Bebauf còn tương đối ngu đần và kém phát triển. Mặc dù có nghề lò rèn do Trí Tuệ Hiền Vương truyền thụ, nhưng loại nghề thủ công mỹ xảo như thổi thủy tinh, làm đồ gốm,.. Bahrain còn chưa thấy qua.

Chính vì vậy, một viên thủy tinh biển hình cầu chứa đựng một sức mạnh ma thuật nào đó sẽ được giải khai khi nó bị đập nát; điều này nằm quá tầm nhận biết của Bahrain nói chung và Elku Sal nói riêng.

“Có thể một lát nữa mình sẽ biết thực hư?”

Elku Sal cũng không chắc, mặc dù cho y ta đi chung đội, dám chắc là trả phí nhất định để đến một nơi nào đó rồi tách đội, nhưng thuận tiện thì Elku Sal cũng không ngại chơi xấu, rình mò sau lưng y để thỏa mãn cái hiếu kỳ của bản thân.

Nếu có thể, Elku Sal cũng muốn phỏng tay trên!

Không có đồng minh hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là trường tồn!

Nhìn xem, còn khoảng nửa giờ nữa là đến giờ hẹn của đối phương.

Mặc dù mức độ phân chia thời gian ở thế giới này có chút rộng, nhưng rõ ràng đối với loài Bebauf kém phát triển thì cái ăn còn lo chưa xong, làm sao còn có thể chuẩn chỉ, yêu cầu nghiêm ngặt đối với thời gian mà chế tạo công cụ đo đếm được? Bọn chúng đều là cảm nhận dòng chảy thời gian trôi qua mình, đại khái cho ra một kết quả tổng quát, bỏ qua tiểu tiết như giây, sát na mặc dù biết nó có tồn tại.

Đơn giản nói đến, đồng hồ sinh học của bọn chúng đồng nhất với nhau, và bằng một cách thần kỳ nào đó, điều này luôn đúng!

Cứ như thể trong tâm trí của bọn chúng có một cái đồng hồ sinh học độc lập không bị chi phối bởi cảm xúc hay sự quên lãng tập trung, nằm sững sờ nơi đó, thuận tiện cho bất cứ khi nào cần dùng!

Elku Sal không biết y sắp xếp công việc ra sao, cũng không gấp gáp, vì đối phương có đến, cũng không phải là thời điểm xuất phát. Elku Sal vẫn còn muốn tranh thủ ít thời gian, chuẩn bị một số thứ.

Nhưng mà, Bahrain tính không bằng tác giả tính, nghe tiếng gõ cửa cộc cộc bên ngoài, Elku Sal thầm thở phào nhẹ nhõm, “May là mình tính trước..”

Hắn nhanh tay thu gọn hành lý, nói vội ra bên ngoài chờ một lát, thình lình đi ra mở cửa. Nhưng Elku Sal đoán được một mà không đoán được hai, người đến không phải là người chung đội với hắn mà là lão Bahrain hàng xóm, nhà ở đối diện con ngõ phía trước.

Trông thấy đối phương, hai hàng lông mày của Elku Sal giãn ra không ít, “Có chuyện gì sao lão Tenda? Nếu nhờ ta đi chợ thì ta sẽ tranh thủ đi ngay bây giờ!”

Tenda là một con Bahrain đực, già. Làn da nhăn nheo, đầy những đốm đồi mồi trên da, lưng còng phải chống gậy để di chuyển, những nếp nhăn trên trán chảy xệ, trĩu nặng lên hàng lông mi bạc phơ đang rũ rượi, che lấp đi đôi mắt. Tenda nghèo xơ nghèo xác, chỉ mặc lấy một tấm vải rách quấn thân, trên đầu đội một chiếc mũ bằng rơm, dự là cho ấm đầu.

Phải nói, Tenda là một trong những hàng xóm lâu đời nhất của Elku Sal, lão có hai người con trai, đều chết trong lúc đi săn, để lại mấy đứa cháu nhỏ, còn mẹ của chúng thì bỏ con, đi tìm lý tưởng mới. Nhà Tenda còn một con Bahrain già khác, là giống cái, Elku Sal cho là chị hay em gì đó của Tenda chứ không phải vợ. Nhưng điều này lão Tenda không nói, Elku Sal cũng chỉ có thể đoán bừa, không tiện hỏi.

Cơ hồ một nhà 6 miệng ăn, đều do lão Tenda gánh vác, lúc trước lão còn sức khoẻ, còn có thể làm công, đi săn chui, nhưng từ sau đợt thiên tai năm ngoái, giờ lão cũng chỉ có thể chống gậy, mưu sinh bằng cách ăn đồ thừa người khác bỏ đi, hoặc có khi là hít khí trời mà sống.

Bahrain ngu đần và dốt nát, có cái ăn đã là may, đa phần Bahrain tầng lớp thấp không đủ ăn qua ngày, chưa kể chúng sống dưới lòng đất, nguồn nước không mấy khá giả. Gia đình Tenda sống đến giờ này đã là kỳ tích!

Elku Sal biết lão ta nghèo khó, nên thường biếu đồ ăn, lúc đi chợ giúp lại xuất thêm tiền túi để mua được nhiều hơn, thi thoảng dọn dẹp một chút đồ đạc giùm lão,..

Mặc dù biết là cho cần câu chứ không cho cá, nhưng đối với Elku Sal và gia đình Tenda mà nói giúp được bao nhiêu thì giúp, hắn cũng không ở nhà thường xuyên nên cũng chả giúp được bao lần, với lại nếu cho họ cần câu, Elku Sal tin chắc lão sẽ nuốt trọn nó mà không cần nhai!

Lão Tenda run lên, buông bỏ cây gậy, vội chộp lấy hai vai của Elku Sal, khàn khàn cổ họng như muốn nói gì, nhưng khó khăn lắm cũng chỉ nghe ra tiếng rà rà kỳ quặc.

Nhìn vào con ngươi thâm thúy mà đục ngầu của lão, Elku Sal không biết làm gì, chỉ có thể trấn an lão, “Được rồi, được rồi. Có chuyện gì lão cứ bình tĩnh cái đã!”

Tenda run lên bần bật, không giữ nổi mình, giơ tay chỉ về một hướng, đó là nhà lão.

Elku Sal nhanh trí, vội nghĩ ngay đến cái gì, nhanh chân lách người qua lão Tenda, kích hoạt Đồ Tâm, vội phóng đến trước cửa nhà lão Tenda, nhưng hết thảy đã quá muộn!

Trước mặt Elku Sal là một con Bahrain cái, già, đầu đã chạm đất, máu đen loang lổ, nửa người dưới còn ở trên giường, đôi tay hướng về trước, tựa như đối phương nằm trên giường, nghiêng người, với tay lấy cốc nước, nhưng càng với càng rướn, sau cùng lật người, rơi xuống sàn, đập đầu chết ngay tại chỗ, không kịp hú hét.

E rằng khi lão Tenda phát hiện ra sự việc, con Bahrain này đã chết được một khoảng thời gian, nhìn dòng máu đã khô đặc lại, Elku Sal lặng im, không biết nghĩ cái gì.

Cộc cộc cộc cộc

Tenda chống gậy quay trở lại, nhìn đôi mắt đỏ hoen, không cần nghĩ nhiều, Elku Sal cũng biết lão không làm được gì, ngay cả việc ẫm người thân mình nằm ngay ngắn lại trên giường để cho ra một cái tang lễ căn bản. Hắn không thể đòi hỏi gì được nữa.

Elku Sal thấy cái chết đã nhiều rồi, chính hắn cũng đã từng đi ngang qua quỷ môn quan không ít lần. Nhưng hết thảy, có lẽ cái chết của con Bahrain láng giềng này mới có thể khiến hắn đăm chiêu nhiều như vậy.

Không ồn ào, không rùm beng, không ai biết, không tổ chức tục lễ,...

Chỉ đơn giản là bỏ cái xác vào huyệt mộ đã đào sẵn.

Nhìn hai bên dãy mộ như thửa ruộng bậc thang nằm san sát nhau không thấy điểm cuối, Elku Sal lại như có thêm càng nhiều tâm sự.

Có lẽ rằng, sau này bản thân hắn cũng nằm xuống đấy, bây giờ có chọn trước một cái cũng không tệ.

Hắn vỗ vỗ vai Tenda, không dài dòng thừa thãi, hết thảy điều cần nói cũng đã nói, mọi người đều là người trưởng thành, cần có suy tính cho chính mình, cũng không ai mang lấy đôi dép của mình mà đi tiếp phần đời còn lại.

Chỉ tội mấy đứa nhỏ, còn ngơ ngác không hiểu, không biết chuyện gì. Elku Sal có chút khó khăn trong chuyện này, dù sao thì dối gạt con nít cũng không tốt, mà sau này khi chúng lớn, chúng cũng nhận ra mà thôi. Ngược lại, nếu nói trực tiếp ra, Elku Sal không biết bọn chúng có thể giống như hằng ngày nữa hay không.

Vui vẻ cười nói, hì hì hà hà, lấy tay chỉ trỏ,... Mọi người đều nhìn nhau vui vẻ dù rằng bụng đói reo liên hồi, đã mấy hôm rồi còn chưa có gì lót dạ.

Elku Sal nghĩ rồi, bây giờ lão Tenda có cắt cổ tự vẫn trước mặt hắn, hắn cũng không cản, cùng lắm thì tốn sức đào thêm một cái huyệt mà thôi. Nhưng mà bọn trẻ này không thể không lo, bọn chúng đều là tờ giấy trắng, bọn chúng vô tội.

Hắn không quản Tenda sẽ còn ngồi trước mộ trầm mặc đến bao giờ, tuỳ tiện tập hợp bọn Bahrain con, mang chúng đi cùng với mình.

Tenda vốn đã không nuôi nổi gia đình này, đi theo lão chỉ có nước chết chắc. Con Bahrain vừa mới chết kia chính là bằng chứng sống hoàn hảo.

Lúc trước Elku Sal bỏ mặc, vốn vì không thể can thiệp vì nhiệm vụ dày đặc, cũng như nó cũng không đến nỗi nào dù rằng bữa đói bữa no. Nhưng hiện tại thì khác, trong nhà đã có người chết rồi, Tenda còn chưa lấy lại được tinh thần, mà ngay cả khi bình tĩnh lại, lão cũng chỉ có thể nhịn đói thêm một thời gian ít lâu nhường cho 4 đứa cháu ăn mà thôi, mà là ăn không no!

Lão sẽ chết vì kiệt quệ, chết vì già, chết vì đói, mà khi ấy, lũ Bahrain con này cũng không trưởng thành được bao nhiêu.

Bỏ mặc lão Tenda, Elku Sal dẫn đầu đám Bahrain con nắm tay nhau đi thành đoàn trở lại nhà của mình.

Bọn chúng hiếu kì cái thế giới này, ngáo ngơ nhìn khắp nơi, có lẽ quãng đường từ nhà chúng đến mộ tộc là quãng đường xa nhất mà chúng đã từng đi, khiến bọn chúng mở rộng tầm mắt không ít, dù rằng con lớn tuổi nhất trong đám chỉ mới 8 tuổi, hắn cũng không trông mong gì hơn.

Không lẽ còn có người nhìn cục đá mà phát biểu được quá trình hình thành vũ trụ hay sao?

Elku Sal cũng không biết mình nói nhảm cái gì.

Về phần bọn chúng, Elku Sal cũng chỉ có thể sắp xếp đại khái. Nếu như nhờ người giữ hộ một chốc thì dứt khoát không nên nhờ đồng bọn của tên Bahrain bán mấy viên thuỷ tinh biển kia, ai biết được lần sau gặp lại lũ Bahrain non này có bị thiếu cái tay hay cái chân gì không.

Elku Sal quen biết không ít, nhưng như đã nói, ở tầng lớp thấp, kiếm ăn đã khó huống chi phải nuôi thêm một ai khác không có sức lao động, hơn nữa đó lại là người ngoài, không bà con quen biết gì. Dù rằng họ có thể nể mặt tình nghĩa với Elku Sal mà cấp cho hắn mặt mũi, nhưng khi ấy là làm khó họ mà cũng làm khó hắn!

Trên đường đi, Elku Sal cũng không ngừng suy tư phút giây nào, sau cùng cũng tìm được biện pháp, có lẽ biện pháp này không tối ưu nhất nhưng có lẽ đây là biện pháp thực tế nhất hiện giờ.

Về nhà, Elku Sal lấy từ trên bếp một tảng thịt khô, không to, chỉ chừng một bàn tay, hắn nhìn mà cũng xót của, nhưng đành cắn răng bấm bụng, xé nó ra làm tư, chia cho bọn Bahrain con.

Bọn chúng nghe thấy mùi đồ ăn, cái bụng lại reo ùng ục, đôi mắt không chịu nổi kích thích mà nước bọt tuôn trào khi thấy Elku Sal đem thịt ra phân cho mỗi đứa.

Dù rằng đã đói lâu, nhưng không như những con thú hoang, bọn chúng vẫn còn biết trước sau, xếp hàng ngay ngắn chờ đến phiên mình, khi ăn cũng rất từ tốn, chậm rãi dùng răng xé ra làm từng miếng nhỏ rồi mới ăn.

Điều này khiến Elku Sal có chút kinh ngạc, hắn cũng không biết rõ đây là cái gì, chỉ cảm thấy nó không hợp thói thường, còn ở chỗ nào thì hắn không thể nói rõ được.

Cho chúng ăn uống no nê xong, Elku Sal cạy nắp hộp giấu dưới chân giường lấy ra một vài vật liệu, căn dặn bọn chúng rồi dắt theo đứa nhỏ nhất chạy như bay đến tiệm rèn Backhand.

...

Ding dong ding dong.

“Chào mừng quý khách, nha!”

Backhand nghe thấy tiếng chuông cửa, vội bỏ ngang việc đang làm, chùi tay vào ống quần, hân hoan tiếp khách. Cho đến khi nhìn thấy Elku Sal, đôi mắt của hắn liền sáng rỡ hơn nữa.

“Nha nha! Ta đã nói mà! Ngươi làm nhiệm vụ mà thôi sao lại chết được! Đúng không? Nha?! Nào nào, ngồi xuống đây ăn miếng bánh uống miếng nước, nha. Nghỉ ngơi một chốc!”

Elku Sal khua tay cắt ngang, “Chủ quán, ta còn chưa đi làm nhiệm vụ! Vội chạy qua đây có việc nhờ ông!”

Backhand nghe được câu đầu liền xạm mặt lại, nghe hết câu sau, mặt lão càng đen hơn, chỉ thua mỗi Bao Công.

“Nha nha, hôm nay ta mệt mỏi, đóng cửa sớm nghỉ ngơi. Nha nha!”

Lão ta vùng vằng tiến về phía Elku Sal, dùng tay đẩy lui hắn ra cửa, thoáng nhìn qua con Bahrain bé tí nấp sau lưng hắn, nhưng không nghĩ gì nhiều.

Elku Sal hết cách, đối phương đã không muốn hắn cũng không thể mặt dày được, dù gì, hắn là đang nhờ vả, cũng chỉ kêu lên hai tiếng “Khoan đã!” lấy lệ.

“Chú Elku Sal? Nha nha! Chú đến mời ông cháu bọn cháu đi ăn kem sao? Nha nha!”

Latina đi chơi ở đâu về, bạch bạch chạy đến, hí hửng gọi to Elku Sal. Làm như sợ hắn không thấy, còn nhảy người khua tay.

Khỏi phải nói, Elku Sal liền biết hai ông cháu này giống nhau 99%, ham tiền tài cũng đều là hạng thượng lưu!

“Không, không! Lão nghe ta..”

Làm liều, Elku Sal bèn lấy từ trong túi ra một chiếc lá màu đỏ, to chừng 3 ngón tay, mặt lá sáng bóng, không bị hư hoá, đường gân kẽ lá hãy còn như mới, tựa như vừa hái từ trên cây xuống.

Backhand thấy của lạ, không đẩy nữa, Latina cũng mải mê mê mẩn thứ đồ này, khẽ đặt ngón tay lên miệng, ngẩn ngơ.

Backhand hưng phấn, cầm lấy chiếc lá kia, đạo: “Đây là thứ gì?!”

“He he!” Elku Sal một bộ đắc ý, “Ông hứa với ta chuyện này đi rồi ta nói cho nghe!”

Đối phương cắn răng nghiến lợi, xem ra là đang cân nhắc thiệt và hại, ngẫm lại Elku Sal cũng chưa chơi lão một vố nào, tính ra là một người có uy tín. Về tình về lý, cũng xem như đáng giá để đánh cược một lần. Nhưng vẫn còn cứng miệng, “Nói đi! Giúp được ta giúp nha!”

“Không có gì to tát, chỉ là sắp tới ta phải ra ngoài, định nhờ chủ tiệm đây trông giúp thằng nhóc này ít hôm! Tất nhiên là ta sẽ trả phí nuôi dưỡng!”

“Thằng nhóc?!” Backhand không tin, cho rằng một con Bahrain khả ái như thế, sao lại là thằng nhóc được.

“Ta vạch quần ra kiểm tra rồi, là giống đực!” Elku Sal đẩy con Bahrain về trước, đá đít nó một cái.

Backhand trầm ngâm, “Ngươi hình như không có con cái nha? Đừng nói với ta đây là con rơi của ngươi nha? Bên mẹ của nó không nuổi nổi nó ăn nên trả về nơi sản xuất rồi? Nha, cái này không ổn nha!”

Elku Sal kinh hãi, vội phân bua, “Nào có nào có! Đây là cháu của hàng xóm cạnh nhà ta! Nhà lão kia có biến nên ta giữ hộ, ngặt nỗi là đang đi làm nhiệm vụ, bằng không cũng không nhờ ông đâu chủ quán!”

Latina tò mò, chậm rãi tiến đến chỗ con Bahrain con kia, chạm chạm vào nó, thấy đối phương muốn lui chạy nhưng nào ngờ bị Elku Sal kiềm lại nên bất đắc dĩ chỉ có thể ôm đùi hắn. Latina nhìn nó cười hì hì, “Ta là Latina nha! Còn ngươi tên gì nha?”

“Fulto...Fulto..”

Thằng bé hoảng quá, thầm kêu tên mình, Latina hung bạo như khắc sâu vào trong trí óc nó, kiếp này không vung đi được.

“Fulto? Futo! Futo! Nha nha, ngươi qua đây chơi với ta!”

Nói nói, Latina mạnh tay kéo Fulto rời đi, để mặc hai người già nói chuyện với nhau.

Elku Sal thầm thở phào, hí hửng nói với Backhand, “Đấy ông xem! Bọn trẻ quý nhau như vậy! Ông nỡ lòng nào chia cắt chứ!”

Nhận ra mình có thêm 10 cái miệng cũng không thể nào nói lại đối phương, Backhand hỏi xong công dụng của chiếc lá rồi càng vui vẻ hơn Elku Sal, đuổi hắn rời đi, nhảy chân sáo vào trong.

...

Trên đường về nhà, Elku Sal lại lẩm bẩm lẩm bẩm, “Còn tận 3 con, khéo lắm mình cũng chỉ có thể đem theo 2 con. Còn một con thì làm sao đây? Không còn ai để nhờ vả... Càng không thể để mặc nó như thế...”

“Hi hi ha ha...đừng đừng, ta nhột.. Ha ha..”

Hắn về trước cửa nhà liền trông thấy một con Bahrain béo mập, ú nu chơi đùa cùng lũ Bahrain con, không ngại mệt, tay nải vác trên lưng lủ khủ lù khù không cần lấy xuống.

Hắn nhìn vào mắt y, y trông thấy hắn, bèn giật mình, thôi sờ bụng lũ Bahrain kia, thật thà đứng lên, cười ha hả, chùi tay vào ống quần rồi chìa về trước, “Ha ha, người quen, người quen. Không cần nghiêm túc như vậy. Ta..là..ta là người bán mấy viên đó cho ngươi vừa mới đây, không lẽ ngươi quên rồi sao? Không sao, Elku Sal đúng không, chuyện đã quên rồi thì chúng ta có thể từ từ nhớ lại. Nào nào ngồi xuống đây, uống miếng nước giải khát nào!”

Vừa trông thấy đôi mắt của đối phương, Elku Sal liền nhận ra y là chủ tiệm thần bí bán hàng cấm cho hắn lúc trước. Cái gì cũng không nói, riêng tộc Bahrain có một đặc điểm đó là đôi mắt biết phát sáng, mà Elku Sal lại có thể ghi nhớ nó một cách tỉ mỉ.

Hắn bĩnh tĩnh nói, “Vậy còn ngươi? Tên gì? Sao ngươi lại đến sớm vậy? Còn chưa đến giờ hẹn mà?!”

“Ta? Ta là Bonker! Mọi người đều gọi ta là Bonk! Chẳng qua là ta thu xếp mọi chuyện xong rồi, tranh thủ đến sớm một chút, ha ha..”

Bonk miễn cưỡng cười cười, lấy tay sờ đầu, thuận tiện, cố dùng ngón tay đẩy nhẹ móng vuốt của Elku Sal ra khỏi cổ mình.

Nhưng mà hắn gắng sức làm sao cũng không tài nào lung lay nổi. Ban đầu còn cười hề hề hoà ái, về sau, nhăn mặt lại như khỉ đầu chó, đổ cả mồ hôi hột, gân xanh mạch đỏ đều nổi lên cả, dùng hết sức lực cũng không mảy may gì, cũng chỉ có thể thở phì phò, đến khi Elku Sal thuận ý nhắc tay ra khỏi.

“Hì hì, Sal, đây con cháu của ngươi sao? Nhìn rất cứng cỏi đấy! Rất có khí chất của cường giả!”

Để tránh khỏi ngượng ngùng, Bonk tìm cách đánh trống lảng, nói chuyện không đâu, Elku Sal lại tạt hắn một gáo nước lạnh, “Ta với ngươi không thân, gọi Elku là được rồi.”

Bonk gãi đầu, “Hì hì..”

“Hơn nữa, còn chưa đến giờ xuất phát, ngươi ráng ngồi đợi đi.”

Nói rồi hắn xoay người vào trong, đếm đủ 3 con Bahrain mới thở phào, lại nắm tay một con nhỏ nhất, kéo nó rời đi.

Bonk ở bên ngoài, nằm dựa lưng vào tường, thấy Elku Sal dắt một con Bahrain đi ra, tò mò hỏi: “Ngươi lại đi đâu thế?”

“Không phải chuyện của ngươi!”

Elku Sal nói vọng lại, không để ý Bonk, một mạch rời đi.

Y ta cũng chỉ có thể chặc lưỡi, khinh bỉ ra mặt, thái độ hống hách của Elku Sal, Bonk cũng chỉ có thể bất mãn chửi thầm trong bụng, nói xấu sau lưng.

Chừng đâu chưa tới một giờ sau, Elku Sal trở về, trên người còn mang theo rất nhiều đồ ăn, lương thực, nhu yếu phẩm.

Bonk ngờ ngợ cái gì, cũng không chắc lắm, không nói gì được.

Lại trôi qua một giờ.

Một con Bahrain cái cao khoảng 2 mét, thân hình gọn gàng linh hoạt, trang bị vũ trang tận răng, đến trước cửa nhà Elku Sal. Cô ta định gõ cửa bước vào thì đúng lúc hắn mở cửa đi ra.

Chỉ thấy hắn khẽ nhìn qua cô gái kia rồi hắt cằm về phía Bonk, “Đi thôi!”

“Rồi rồi!”

Y ta chật vật lom khom ngồi dậy, thấy con Bahrain cái ấy đi ngang qua, với tay nhờ giúp, nào ngờ cô ta chẳng thèm liếc nhìn một cái, Bonk vờ vịt như bị đá trúng, thét thảm ngã nhào ra đất.

Lăn lộn mấy vòng, thấy hai người đã đi xa không thèm đoái hoài gì đến y, hắn lại cười hì hì, thật thà đứng dậy chạy đến bọn họ.