Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 225: Chúng Ta Chơi Trò Chọc Cười Nhé! (H-)



Chuyến tham quan của Thẩm Ngôn nhanh chóng kết thúc, bởi lẽ sau này gần như Thẩm Ngôn sẽ sinh sống nơi biên ải, nên nhìn một chút thế giới này vận động ra sao là đủ, hơn nữa Lục Vô Song cũng không có mặt bên trong cứ điểm, không còn người để trò chuyện về gia đình hắn.

Nên hắn nhanh chóng từ biệt hai nữ Kiều Phượng Nhi mà trở ra ngoài.

Sáng hôm sau, đoàn người Thẩm Ngôn lục đục lên xe di chuyển tới Mo'ergele River.

Cảnh đẹp ở đây phải miêu tả như thế nào đây, Thẩm Ngôn cảm thấy chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không nên lại gần xem.

Bởi vì lại gần mới phát hiện thật ra không có gì đáng để xem lắm.

Nếu so sự mãnh liệt của sóng thì nơi này còn kém rất rất xa so với thác nước ở sông Hoàng Hà.

Nếu so về độ trong của nước thì Mo'ergele River không thể nào bằng các dòng suối màu ngọc lam ở Cửu Trại Câu được.

Nếu so lượng nước nhiều như thế nào, mặt sông rộng ra sao thì nơi đây chắc chắn phải ngã mục chào thua trước Trường Giang.

So về địa thế thì nơi đây còn phải xếp hàng dài trước Tam Hạp (Tân Bắc, Đài Loan).

Kỳ thật Mo'ergele River chỉ như những con sông bình thường khác, điều làm cho nó khác biệt là nó được bao bọc bởi thảo nguyên xung quanh, vậy nên khi đứng từ một vị trí trên cao, xa xa nhìn xuống mới thấy con sông này thật sự không tầm thường.

Lúc này, vẻ đẹp thật sự của Mo'ergele River mới hiện ra, ánh nắng mặt trời vàng rực chiếu xuống khiến cả con sông như ngân lên dòng nước lấp lánh, đẹp không gì sánh kịp, khiến cho người nhìn bị choáng ngợp và chấn động với cảnh đẹp của nó.

Trên bờ là mảng thảo nguyên xanh mướt mát rộng mênh mông, uốn lượn quanh Mo'ergele River tựa như một cái con rồng quấn lấy viên ngọc, thỏa thích triển lộ dáng vẻ giữa thảo nguyên.

Mặc dù không trong được như mấy dòng suối ở Cửu Trại Câu, nhưng nước sông nơi đây vẫn rất sạch sẽ. Mo'ergele River tuy không có những con sóng dữ dội, nhưng nước chảy róc rách êm dịu ấy cũng là một loại cảnh đẹp khiến người xem cảm thấy tâm tình bỗng chốc trở nên ôn hòa, dễ chịu hẳn.

Đây là một địa danh đáng giá để khách du lịch bình tĩnh ngồi xuống, lẳng lặng thưởng thức, dùng tâm để cảm nhận nét đẹp và sự đối lập màu sắc rực rỡ của thảo nguyên và Mo'ergele River.

Tám thành viên Hoa Thiếu đoàn cũng xuống xe, tìm một khu đất trống ngồi xuống an tĩnh thưởng thức cảnh đẹp, chừng một tiếng đồng hồ sau, cả bọn mới lục tục đứng dậy lên xe rời đi.

Cảnh sắc có đẹp hơn nữa, tráng lệ hơn nữa thì nhìn suốt một tiếng đồng hồ cũng cảm thấy vậy là đủ, vả lại đám người Hoa Thiếu đoàn cũng cảm thấy thị giác đã có chút mệt mỏi.

Dù sao cũng phải nói lời thật lòng, cảnh đẹp của Mo'ergele River đáng giá để đến và xem, nhưng cũng không đáng giá dành quá nhiều thời gian để dừng lại nơi đây.

Bởi vì nơi này ngoại trừ Mo'ergele River, cũng không có cái gì khác thú vị để chơi, một số cảnh nhân tạo cũng rất bình thường.

Mười rưỡi sáng, Hoa Thiếu đoàn lái xe tiến về điểm cuối cùng của chuyến đi này, Mãn Châu.

Mãn Châu là một thành phố thuộc vùng biên giới phía tây bắc của tỉnh Hô Luân Bối Nhĩ. Đây là một địa danh ở Đông Bắc Á bao gồm vùng Đông Bắc Hoa Hạ và một phần ở Viễn Đông của Nga, là điểm giao thương thuận tiện và lớn nhất để Hoa Hạ kết nối với cường quốc xung quanh.

Chân chính xét ra thì Mãn Châu cũng thuộc về khu quản hạt Hô Luân Bối Nhĩ, tuy diện tích khá nhỏ, chỉ khoảng 701 km², nhưng dân số lại lên đến trên 150 nghìn người, so với các quận hay huyện cấp thị vắng người khác ở Hô Luân Bối Nhĩ thì Mãn Châu tương đối là vùng đất đông dân.

Mãn Châu tuy cũng được tính là một thành phố, vị trí địa lý cũng không quá xa Trần Ba Nhĩ Hổ, nhưng trên thực tế, Hoa Thiếu đoàn vẫn phải lái xe mất năm tiếng đồng hồ. Mãi tới ba giờ chiều, bọn họ mới đi tới trung tâm thành phố Mãn Châu.

Trước đó, Lôi Gia Âm đã đặt trước khách sạn nổi tiếng xa hoa nhất tại Mãn Châu, là một khách sạn nổi danh về sáo oa.

Sáo oa chính là đặc sản của nước Nga, ngoại hình bên ngoài của khách sạn chính là một cái sáo oa khổng lồ, không nói tới những cái khác, tối thiểu nhất nhìn rất độc đáo và đẹp mắt.

Lôi Gia Âm thuê bốn căn phòng đôi liền nhau tại lầu mười một.

Lần này ở cùng phòng với Thẩm Ngôn chính là Lưu Sư Sư. Lưu Sư Sư vừa lên lầu liền có vẻ thật cao hứng, vung vung tay, lắc lư thân thể đi theo sau lưng Thẩm Ngôn, trong miệng còn đang ngâm nga một bài hát.

Vào phòng, Thẩm Ngôn bèn mang hành lý bày ra, hắn lấy khăn mặt và dụng cụ vệ sinh cá nhân, định bụng vào nhà tắm rửa ráy qua khói bụi một lượt, đúng lúc này, Lưu Sư Sư đột nhiên nhảy chồm lên ôm lấy cổ hắn từ phía sau.

Thẩm Ngôn dừng động tác lại, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của nàng ấy, giọng điệu đầy bất đắc dĩ:

- Đừng làm rộn mà.

- Em đâu có làm rộn, đang rất nghiêm túc luôn ấy!

Lưu Sư Sư vểnh miệng nhỏ lên nói, từ phía sau luồn ra đằng trước Thẩm Ngôn, cánh tay nàng vẫn tiếp tục níu chặt lấy cổ hắn, nhất quyết không chịu buông ra.

Thẩm Ngôn ngạc nhiên ngước nhìn nàng, Lưu Sư Sư không nói gì, cứ như vậy dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm ngược lại Thẩm Ngôn.

Hai người đối mặt nửa ngày, cuối cùng vẫn là Thẩm Ngôn đầu hàng trước:

- Đại tiểu thư của tôi ơi, chúng ta đang quay tiết mục đó, em có thể chú ý hình tượng của mình một chút có được hay không hả, em là đại minh tinh đó.

Hắn thực bất đắc dĩ không thôi, nếu bây giờ không phải ban ngày, bên ngoài người đi qua lại rầm rập, Thẩm Ngôn đã hận không nuốt luôn cái yêu tinh này rồi.

Kể từ khi được Thẩm Ngôn ‘khai khiếu’ về sau, Lưu Sư Sư không còn sống nội tâm nữa, nàng nói và cười nhiều hơn, đặc biệt hành động càng lúc càng bạo dạng.

Chắc có lẽ mới biết vị ‘thịt’, nên còn trong hưng phấn đi?

- Mặc kệ chứ, em là vợ của anh mà.

Lưu Sư Sư dựa sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào mặt người đối diện, mày nhướng lên, khẽ thì thầm:

- Vả lại camera man cũng không có ở đây, khán giả cũng sẽ không ai nhìn thấy, anh sợ cái gì chứ?

- Ha!

Thẩm Ngôn nhếch môi cười, hai tay bóp lấy cái mông của nàng, gật đầu hỏi ngược lại:

- Sau đó thì sao, em muốn làm gì?

Lưu Sư Sư đỏ mặt cắn vào vành tai Thẩm Ngôn, thỏ thẻ nói.

- Em muốn ~ ~

Chỉ đơn giản hai chữ, đủ làm cho mọi nam nhân trên đời dục cương lên ngựa sục sôi ý chí chiến đấu, dù cho lão đầu 90 mươi khi nghe đến câu nói này cũng phải hồi xuân một phát mới cam nguyện xuống lỗ.

Huống chi là Thẩm Ngôn.

Cô nàng vừa phát ra ma âm.

Tiểu đệ Thẩm Ngôn đã không chịu nổi kích thích mà đứng bật dậy biểu tình, báo hại Lưu Sư Sư đang treo trên người Thẩm Ngôn bị đẩy cao lên một đoạn.

- Ha ha ha !!!

Lưu Sư Sư tiếng cười khanh khách như chuông bạc, mông ngừng di động lấy, biểu môi nói.

- Còn bày đặt thanh cao sao? Tiểu đệ của anh còn thật lòng hơn anh đấy!!!

Ngao!!!

Thẩm Ngôn không chịu nổi hú lên một tiếng sói tru, ném Lưu Sư Sư lên giường.

...

- Sao anh còn không tiến vào?

Sau khi trải qua hôn hít mò mẫm mãnh liệt, quần áo ném loạn khắp phòng, Lưu Sư Sư một mực chờ đợi lấy Thẩm Ngôn chiếm lấy mình, nhưng đợi mãi mà hắn vẫn không động thủ.

Thẩm Ngôn phì cười gõ lấy đầu nàng.

- Một hồi còn quay phim, chúng ta mà ‘đại chiến’ thời gian sao mà đủ, hiện tại yêu tinh em hại anh hứng lên rồi, bây giờ xử lý nó là được, tối về sẽ bù đắp cho em!

Vừa nói Thẩm Ngôn vừa chỉ về thanh dương vật khủng bố của hắn.

Lưu Sư Sư chu chu mỏ vứt mị nhãn cho hắn.

Nàng hiểu ý từ từ quỳ xuống…

Thẩm Ngôn mỉm cười vuốt lấy đầu Lưu Sư Sư.

Mặc dù đã từng nếm qua dương vật của Thẩm Ngôn rồi, nhưng mỗi lần nàng đối diện với nó, vẫn là xấu hỗ lẫn kích động không thôi.

Lưu Sư Sư liếm liếm khóe môi, bàn tay rốt cuộc đặt nhẹ lên côn thịt cứng cắn…

Hít…

Thẩm Ngôn sảng khoái hít sâu một hơi, thở gấp nói:

- Vuốt ve nó đi em!

Lưu Sư Sư chỉ cảm thấy vừa nóng vừa cứng lại vừa to, nàng không thể nắm trọn, cảm giác rất khó tả, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng bóp bóp, sau đó bắt đầu vuốt ve lên xuống…

Nàng không thể tưởng tượng thứ này lần trước lại có thể tiến vào cơ thể nàng, mà con lại vô cùng sướng khoái, không có chút đau đớn nào…

Thẩm Ngôn sung sướng vỗ về mái tóc Sư Sư, một tay vươn xuống nhẹ nhàng vân vê lấy núm vú của nàng, cảm giác kích thích hơn tất cả…

Hồi lâu sau, bàn tay của Lưu Sư Sư có dấu hiệu mỏi mệt, nhưng côn thịt của hắn vẫn đội lấy trời cao…

Rốt cuộc, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn mỉm cười, hé miệng nhỏ nuốt thanh đại bổng đi vào…

- Oa! Em đúng là bảo bối của anh!

Hắn sướng khoái mà nằm trên giường, Lưu Sư Sư đang mải mê phục vụ cho hắn cũng bò đi theo.

Lưu Sư Sư toàn thân rung rẩy lợi hại, nơi âm đạo bắt đầu ẩm ướt…

- Em thật tuyệt!

Thẩm Ngôn chỉ cảm thấy côn thịt được hai cánh môi mềm mại đến cực điểm ngậm vào, tiến vào nơi nhu nhuyễn tuyệt diệu nhất thế gian, hắn rít lên sảng khoái…

Lưu Sư Sư như được khích lệ, cái lưỡi trơn mềm xuất động, cuốn chặt lấy thân vật lạ xâm nhập…

Nhẹ nhàng nhấp nhô đầu…

Ộp ẹp…

Âm thanh kỳ lạ vang vọng trong không gian…

Cốc cốc!!!

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

- Ưm…

Lưu Sư Sư bị dọa cho giật mình, hàm răng cán nhẹ vào đầu khấc hắn, nơi âm đạo của nàng co rút dữ dội.

Tê….

Thẩm Ngôn hít một hơi khí lạnh, hắn tuy là cường giả, nhưng chỗ đó vẫn muôn đời là điểm yếu của nam nhân, không thể nào cải biến được.

Lưu Sư Sư lần này một cắn, dọa hắn hồn muốn bay.

Cái này nhưng là đồ dùng chung a, bị cắn mất làm sao bàn giao với Dương Mật các nàng đây.

Thẩm Ngôn ngắt vào núm vú của nàng một cái, nói nhỏ.

- Làm gì mà gấp gáp thế! Người ta còn bên ngoài mà!

Mà phía ngoài cửa, có âm thanh của camera man truyền tới.

- Thẩm Ngôn tiên sinh, hai người đã chuẩn bị xong chưa?

Thẩm Ngôn vuốt ve mái tóc Lưu Sư Sư, ra hiệu cho nàng tiếp tục miệng chăm sóc côn thịt mình…

Một bên nói với ra.

- Cho chúng tôi 20 phút nữa nhé!

- Vâng ạ!

Tên quay phim nghe Thẩm Ngôn nói thế thì nhanh chóng rời đi.

Dưới sự an ủi của Thẩm Ngôn, Lưu Sư Sư thẹn thùng tiếp tục sự nghiệp còn dang dở của mình.

Trải qua thêm 10 phút.

Đến khi miệng nhỏ của Lưu Sư Sư dần dần tê mỏi, vật cứng ngắc trong miệng đột ngột bành trướng, sau đó co giật dữ dội…

Nàng trợn to mắt chưa kịp nhả ra, một dòng tinh hoa nóng hổi liên miên không dứt bắn mạnh vào…

Ọc…

Lưu Sư Sư mày liễu cau lại, cảm giác mùi vị không quá tệ, từ từ nuốt xuống…

Thẩm Ngôn thân thể rung rẩy, rốt cuộc luyến tiếc rút ra khỏi miệng nàng…

Đây là lần xuất tinh nhanh nhất của hắn, hắn lo sợ cứ vụng trộm thế này, có khi sau này lại bị xuất tinh sớm cũng không chừng.

Hắn cúi người nhìn xuống.

Trên đôi môi màu hồng trơn bóng của Sư Sư lúc này, dòng sửa trắng đục đầy ắp chảy ra nhầy nhụa…

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, gò má đỏ bừng…

Cảnh tượng mỹ lệ đến cực hạn…

Nhìn vẻ mặt phong tình vạn chủng, ẩn nét trong sáng mà quyến rũ, Thẩm Ngôn vươn tay ôm lấy nàng…

Nhìn đôi môi màu hồng còn động lại một dòng chảy nhỏ màu trắng, hắn lấy tay ôn nhu lau đi…

- Chúng ta cùng vào tắm để tiết kiệm thời gian nhé!

- Dạ ~

...

Ba giờ chiều, thời gian này có chút không biết làm sao, đi ra ngoài chơi thì thời gian không đủ, không đi ra ngoài mà ở lại khách sạn thì lại có chút nhàm chán.

Đây là những lời mà đạo diễn của chương trình nói.

Thế nhưng các thành viên thì lại không đồng tình chút nào, ai cũng nhao nhao biểu thị mình không hề thấy tẻ nhạt.

- Bọn em đặc biệt vui vẻ đây nè, bộ anh không trông thấy nụ cười tươi rói hiện lên trong mắt em sao?

- Đạo diễn, anh không được suy bụng ta ra bụng người. Mỗi anh tự thấy nhàm chán thôi, bọn em làm gì có.

- Tôi biết ngay mà, cứ thấy anh xuất hiện là khẳng định không có chuyện gì tốt lành hết.

- Đạo diễn, nhóm chúng ta đã đi xe suốt cả ngày nay rồi đó, tẻ nhạt cũng được, anh cứ để mặc bọn tôi ở yên trong khách sạn tẻ nhạt đến chết đi, có được không?

Trong phòng của Thẩm Ngôn, tám thành viên Hoa Thiếu đoàn mồm năm miệng mười cùng nhau phàn nàn với đạo diễn.

Bọn họ vừa vào phòng mình một lát, vừa mới nghỉ ngơi đã bị đạo diễn gọi tới nơi này.

Cũng may Thẩm Ngôn cùng Lưu Sư Sư đã dọn dẹp qua chiến trường, xịt khử mùi, mở ra hết các cửa sổ, nếu không chuyện hai người ăn vụn đã bị phát giác rồi.

Nên biết Cổ Lệ Na Trát hiện giờ mũi rất thính nha, trải qua cải tạo, các giác quan của nàng đều được nâng lên một bậc, nếu nàng biết Lưu Sư Sư lén nàng đi ăn mảnh với Thẩm Ngôn, không bị dỗi chết mới là lạ.

- Mọi người yên tâm, tôi cũng biết rõ tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, cho nên tôi chắc chắn sẽ không giày vò mọi người lâu đâu, chỉ là muốn tổ chức cho mọi người chơi một trò chơi nho nhỏ để thư giãn tí thôi.

Chấp hành đạo diễn vừa cười vừa nói.

Hoa Thiếu đoàn: ". . ." Thư giãn kiểu gì thế hả???

Chấp hành đạo diễn lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ nói:

- Không ai nói gì thì tức là đều đồng ý hết rồi đúng không? Vậy thì tốt, lần này không riêng gì các bạn, nhóm nhân viên công tác chúng tôi cũng sẽ tham gia, chúng ta thi đấu hữu nghị một phen, thế nào?

Tống Đan Đan vỗ tay, vui vẻ nói:

- Cái này còn tạm được, cũng không thể cứ một mực chèn ép bọn tôi mà, ha ha.

Đông Lỵ Á quỳ sau lưng Thẩm Ngôn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, tò mò hỏi:

- Nhưng chúng ta sẽ chơi trò gì vậy ạ?

Đạo diễn giải thích:

- Chúng ta chơi trò chọc cười nhé. Chúng ta sẽ chia thành hai phe. Phe A ngậm nước trong miệng, còn phe B thì sẽ đứng bên cạnh chọc cười. Trong mười giây đồng hồ, người nào nào ngậm nước mà cười phun nước trước, coi như thất bại, trái lại, nếu như mười giây đồng hồ qua đi mà vẫn nhịn được không phun nước, vậy thì đối phương xem như thất bại.

……………………