Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 197: Dụ dì dợ! Có phần của tui hôn!!!



- Cảm ơn anh.

Lỵ Á chớp chớp đôi mắt to, nhu tình nhìn Thẩm Ngôn nửa ngày, sau đó mới thỏ thẻ nói lời cám ơn nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Dù thế, Thẩm Ngôn vẫn dễ dàng nghe rõ, ban đêm an tĩnh như vậy, dù cho tiếng muỗi vo ve hay tiếng ruồi đập cánh thì cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

- Không cần cám ơn, cô kêu to như thế làm tôi cũng không ngủ được.

Đông Lỵ Á trừng mắt, tên gia hỏa này trong đầu đều là hồ nhão à? Thời điểm này chẳng phải anh nên nói mấy câu ấm lòng một chút để dỗ dành tôi sao?

- Bình thường cô đau bụng khi tới tháng có nghiêm trọng không?

- Hả?

- Tôi hỏi cô, bình thường khi tới ngày kinh nguyệt ấy, tình trạng đau bụng của cô có nghiêm trọng lắm không?

- À. . . Cũng bình thường thôi, có tháng đau quặn phải uống thuốc giảm đau mới đi lại được, có tháng thì chỉ đau lâm râm thôi, ráng nhịn vẫn nhịn nổi. Không phải lần nào cũng đau như mới rồi, chắc là do tôi quên chú ý hôm nay tới kỳ. Ban ngày lại uống nhiều nước đá lạnh nên tối nay mới khó chịu như thế.

Thẩm Ngôn gật gật đầu, đoạn dặn dò nàng:

- Về sau vài ngày trước kỳ kinh nguyệt là cô đã nên cẩn thận giữ gìn một chút, kháng thể của phụ nữ trong mấy ngày này rất yếu, không chú ý thì đau đớn cuối cùng cũng có mình cô phải chịu thôi.

- Ừm! Tôi nhớ rồi.

- Bây giờ thấy sao, còn đau không?

- Đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi nhói lên một chút.

Thẩm Ngôn khẽ nói:

- Đưa tay ra đây!

Đông Lỵ Á nghe lời giơ tay qua, Thẩm Ngôn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, đặt lên một vị trí cố định ở trên bụng rồi bảo:

- Cô xoa ấn nhẹ vào đây thôi, không nên dùng sức nhiều, cứ thuận kim đồng hồ mười vòng thì lại nghịch kim đồng hồ hai vòng, thấy đau thì cứ làm liên tục như vậy, nhớ được không?

Thẩm Ngôn nói xong thì đi trở về lều của mình ôm cục cưng Na Trát ngủ tiếp, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Đông Lỵ Á nhìn mà ngây ngẩn cả người, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, hồi lâu sau mới thở phì phò, tức giận giơ tay đấm chân, miệng không ngừng lén lút ‘trù dập’ Thẩm Ngôn.

Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Tôi đang đau bụng mà còn để mặc một mình tôi nằm đây xoa bụng, nếu như cái gì cũng để tôi tự mình làm thì tôi còn cần lấy chồng chi nữa hả?

Cầu mong anh chỉ có thể nằm đó ôm gối. Tôi cầu cho anh phải sống cô độc cả quãng đời còn lại, không bao giờ biết được tư vị phụ nữ là gì cho đáng.

Đáng tiếc Trời Phật không có độ cô nàng, có cúng nải chuối nào đâu mà độ.

Hiện giờ Thẩm Ngôn đang chết chìm trong bộ ngực sữa của Cổ Lệ Na Trát mà ngủ ngon lành đây, thỉnh thoảng còn ngậm một phát vào núm vú của Na Trát, nở ra nụ cười thõa mãn.

Quay về tuổi thơ vẫn là cảm giác không tệ…

- Thấy ghét!

Đông Lỵ Á nhìn qua lều bên kia mắng xéo một câu, sau đó cũng tắt đèn nằm xuống.

Nàng quấn kín thân thể vào tấm chăn dày, tay phải nhẹ nhàng xoa bụng theo lời Thẩm Ngôn hướng dẫn, xoa chưa được vài lần thì rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp...

Buổi sáng 7h.

Thẩm Ngôn đã tỉnh lại, cảm thấy ngực mình nặng trĩu. Hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy một cánh tay trắng nõn cùng cặp đùi trơn bóng đang quàng ngang người mình.

Chủ nhân của phần thân thể gợi cảm ấy không ai khác ngoài Cổ Lệ Na Trát, lúc này nửa người nàng đều đang dính sát lên trên người Thẩm Ngôn.

- Cục cưng, dậy thôi nào!

Thẩm Ngôn nhẹ nhàng kéo tay chân của nàng ra, vừa đặt xuống, Cổ Lệ Na Trát đã mơ màng tỉnh lại.

Thế nhưng nàng vẫn chưa thoát hẳn khỏi cơn buồn ngủ, mi mắt khép chặt, đầu óc mơ hồ, đoán chừng đêm qua quá thư sướng nên nàng cũng quên mất chính mình đang ngủ ở trong lều vải ở giữa thảo nguyên bao la.

- Mấy giờ rồi?

- Bảy giờ rồi!

- Còn sớm mà, hai ta ngủ nướng chút nữa đi ~.

Cổ Lệ Na Trát muốn tận dụng mọi thời khắc một mình ở bên Thẩm Ngôn.

Nàng quàng tay chân qua người Thẩm Ngôn, ôm chặt lấy hắn. Từ đầu đến cuối hai mắt nàng chưa từng mở ra.

Thẩm Ngôn bất đắc dĩ nói:

- Dậy thôi bảo bối, nhanh mặc đồ vào, cả đoàn họ dậy rồi kìa! Em muốn Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư qua mần thịt em sao?

- Ưm…em mặc kệ…

Cổ Lệ Na Trát không vui lắc đầu, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, khóe môi mím chặt, thi thoảng lại hừ hừ vài tiếng, ra vẻ bản thân đang rất cần tập trung làm một việc quan trọng.

Thẩm Ngôn ôn nhu nở nụ cười, không thể làm gì khác hơn là đành nằm im làm cái gối ôm hình người bất đắc dĩ cho nàng ta gác.

Hắn cứ thể ngẩn người nhìn lên nóc lều, qua một lúc lâu sau, đại khái đến 7h30 thì Thẩm Ngôn dùng tay bóp mạnh lấy cái mông mỡ của Na Trát kêu nàng thức dậy.

Nàng u oán nhìn hắn, không kiên nể gì đứng khom người mà mặc lấy đồ vào, cái mông trần của Cổ Lệ Na Trát ‘vô tình’ đưa về phía hắn, sò điệp sò lông gì đều phô ra cả.

- Dụ dì dợ! Có phần của tui hôn!!!

Tiểu đệ Thẩm Ngôn nhanh chóng ló đầu lên muốn hóng chuyện.

Buổi sáng là thời gian huyết khí đàn ông cường thịnh nhất, thế mà Na Trát còn dám ngoáy ngoáy mông trần trước mặt hắn.

Đánh bốp vào mông nàng một cái, Thẩm Ngôn mặt đen thui bước ra ngoài, sau lưng hắn là tiếng cười khanh khách của Cổ Lệ Na Trát.

Nếu đây không phải thảo nguyên, nếu đây không có đoàn làm phim, Thẩm Ngôn hứa danh dự sẽ ‘làm’ Cổ Lệ Na Trát đến kêu cha gọi mẹ mới thôi.

- Hô!

Thẩm Ngôn dang hai cánh tay, duỗi lưng một cái, hít thở một hơi thật sâu, cảm thụ cỗ không khí vô cùng mát lạnh theo miệng mũi thấm vào toàn thân.

Tạm thời gác lại chuyện gia đình, hắn còn có những người vợ mà hắn cần phải chiếu cố.

Không khí thảo nguyên buổi sáng vừa nhẹ nhàng lại khoan khoái, thật khiến người ta say mê.

Chỉ có một khuyết điểm nho nhỏ, ấy là sương đêm nơi đây quá nhiều. Ánh mặt trời đã lên từ sớm mà sương đêm vẫn còn nặng trĩu trên đầu ngọn cỏ, trời thì lạnh nên hầu hết mọi người đều mặc áo khoác tay dài. Đi qua đi lại một lúc liền khiến ống quần và tay áo thấm ướt một mảng lớn.

Chẳng ai mặc quần đùi áo thun, nâng cơ đít vận cơ mông ngoài trời lạnh như Thẩm Ngôn cả.

Bất quá điều này cũng không phải là vấn đề gì lớn, so với cảnh đẹp thiên nhiên rạng rỡ trước mắt thì đây chỉ là một tì vết nho nhỏ mà thôi.

Những thành viên khác của « Hoa Dạng Thiếu Niên » đoàn vẫn chưa dậy, tổ tiết mục bên kia thì ngược lại đã có không ít người đi tới đi lui chuẩn bị thiết bị cho ngày làm việc mới. Vài nữ nhân viên thì đang ngồi xổm ở bên bờ sông rửa mặt mũi.

Trong số các nhân viên đang ở ngoài lều, có một người chính là camera-man phụ trách đi theo Thẩm Ngôn. Vừa nhìn thấy Thẩm Ngôn xuất hiện, anh ta rõ ràng ngạc nhiên ra mặt. Vốn người nọ còn đang đánh răng, nay vội lau rửa qua loa rồi nhanh chóng trở lại trên xe lấy máy quay phim, sau đó chạy tới chỗ Thẩm Ngôn, tiếp tục công việc ngày thường.

Thẩm Ngôn thấy vậy liền bật cười, hỏi đùa anh ta:

- Sớm như vậy liền bắt đầu quay em rồi sao? Nè anh trai, em nói chứ, tổ tiết mục hẳn là nên tính thêm tiền công tăng ca cho hai ta mới phải.

Anh chàng quay phim nọ là người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, nghe vậy chỉ ngượng ngùng cười cười chứ không trả lời.

Thẩm Ngôn chỉ vào bàn chải đánh răng đang vắt tạm trong túi áo của anh ta, tốt tính khuyên:

- Vẫn còn sớm mà, cũng không có việc gì gấp gáp, em thấy anh vẫn là nên đi rửa mặt xong xuôi trước đi, lúc này khẳng định không có ai xem đâu. Sớm thế mà có ai ngồi xem phát trực tiếp thì khẳng định kẻ đó là biến thái rồi. Xem xem, mặt anh vẫn còn dính kem đánh răng kìa.

Anh chàng camera-man nọ lung túng lấy tay quẹt sơ qua khóe môi, hàm hồ cười cười lắc đầu, vẫn không nói chuyện gì.

Thẩm Ngôn tiếp tục khuyên nhủ:

- Đi thôi, bộ dạng anh thế này em nhìn cũng thấy ái ngại. Anh đưa máy quay đây cho em, em có thể tự mình quay trước, lát nữa lại nhờ anh sau.

Lần này Thẩm Ngôn không chờ anh chàng nọ cự tuyệt, lập tức chủ động gỡ dây máy ra khỏi cổ anh ta. Một tay giữ máy, tay còn lại đẩy lưng anh ta về phía bờ sông, miệng liên hồi thúc giục anh ta mau mau vệ sinh cá nhân đi, bản thân hắn thì vác theo máy quay phim lên vai rồi quay lưng đi thẳng ra xa.

…………………..

Cảm ơn đại lão "vantuetri", "Yinn" đã đề cử cho truyện.

Chúc đại lão và quý đạo hữu đọc truyện vui vẻ.