Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 182: Cắm trại (2)



- Anh có nghĩ ra cách nào không?

Đông Lỵ Á vẫn luôn một mực chú ý biểu tình của Thẩm Ngôn, giờ phút này thấy hắn vẫn lộ ra vẻ điềm nhiên như không, ánh mắt nàng lập tức sáng lên.

Thẩm Ngôn hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt lên tiếng:

- Tôi cũng muốn khiêm tốn một chút, thế nhưng đúng là hoàn cảnh không cho phép tôi giấu thực lực mà. Mọi người tránh qua một bên, để Thẩm lão sư dạy cho các bạn một khóa học, mở mang tầm mắt một chút. Đẳng cấp cỡ các bạn như vậy mà còn học đòi du lịch kiểu Road Trip với cả ăn dê nướng nguyên con. Tôi thấy các người còn giống một đám dê hơn đó.

Thẩm Ngôn dứt lời bèn đi tới trước, thoải mái nói chuyện với người dân địa phương kia khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên đến ngây người. Mà người dân chăn nuôi nọ vốn sắc mặt đang tràn đầy vẻ mờ mịt, nay vừa nghe Thẩm Ngôn nói liền lộ ra nét cười, anh ta cũng vội vàng đáp trả lời Thẩm Ngôn.

Hai người giao lưu một lúc, sau đó cả hai bật cười ha ha, thậm chí còn tiến tới ôm lấy đối phương một cái thật chặt.

Đám người Đông Lỵ Á đứng phía sau thấy mà choáng, ai cũng trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Thẩm Ngôn vậy mà lại thật sự biết nói chuyện bằng ngôn ngữ khó hiểu đó.

Bọn họ đâu biết rằng trong lúc rãnh rỗi, Thẩm Ngôn thường đọc rất nhiều sách để tích lũy kỹ năng phụ, tông sư ngôn ngữ học cũng là một trong những tài lẻ của hắn.

Vài chục ngôn ngữ thì không dám nói, nhưng chừng chục ngôn ngữ, Thẩm Ngôn không ngán ai bao giờ.

Không chỉ mình năm thành viên ngây ngẩn cả người, mà đồng dạng cư dân mạng đang xem livestream cũng đều giật mình.

"Từ từ đã, từ từ đã, lỗ tai em lùng bùng mất rồi, ai nói em biết, hai người bọn họ là đang dùng ngoại ngữ nói chuyện sao?"

"Em cũng cảm giác khó tin y chang lầu trên, mà nghe ngữ điệu bọn họ phát ra, không hiểu sao em có cảm giác so với tiếng Anh còn khó hơn nữa đấy."

"Là tiếng Mông Cổ đó, nhưng không phải tiếng Mông Cổ gốc đâu. Tôi nghe thầy mình nói hiện tại ngôn ngữ gốc của bọn họ mai một dần rồi, do tình hình đổi mới nên tiếng nói của bọn họ đã dung nhập rất nhiều từ Hán ngữ vào, có thể xem đấy là tiếng địa phương Mông Cổ thì đúng hơn."

"Thẩm lão sư ngầu dữ dội, ảnh mở miệng trang bức một câu thôi mà tim em muốn trụy ra luôn này, các bạn học khác, nhớ đừng nên bỏ qua bài giảng của Thẩm lão sư."

“Trước đây tôi nghĩ mình chỉ thích xem Thẩm lão sư bày ra bộ dáng chững chạc đàng hoàng nhưng miệng lại bẻ cua nói bậy mà thôi, hiện tại mới biết tôi càng thích xem Thẩm lão sư trưng ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng nhưng thật ra là đang trang bức hơn, ha ha ha ha.”

"Tôi cũng muốn khiêm tốn một chút, thế nhưng đúng là hoàn cảnh không cho phép tôi giấu thực lực mà. Chao ôi, tui mạn phép dự đoán đây là câu nói trang bức nhất năm nay à nha. Kiểu gì cũng thành hot trend cho xem."

". . . . ."

Thẩm Ngôn cùng người nông dân nọ lại hàn huyên thêm vài câu, không rõ Thẩm Ngôn nói gì, chỉ thấy cuối cùng người nông dân kia vui vẻ gật đầu, sau đó dẫn mọi người tiến về phía bầy dê đang ăn cỏ đằng xa.

Anh ta vừa quay lưng đi, mấy người Đông Lỵ Á liền tiến lên tóm lấy Thẩm Ngôn, hiếu kì hỏi hắn:

- Mới rồi hai người các anh nói gì với nhau vậy?

Thẩm Ngôn mỉm cười, kiêu ngạo hất cằm:

- Anh ta bảo tôi kết hôn sớm như thế thiệt là uổng phí. Nếu như tôi sống trên đất thảo nguyên này, một người văn võ song toàn như tôi kiểu gì cũng có ít nhất năm trăm cô vợ cho tôi tha hồ lựa chọn mỗi đêm.

- Anh đi chết luôn đi!

Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư hừ lạnh, đảo ánh mắt kiều mị xem thường.

Cổ Lệ Na Trát thì lấy đà nhảy phốc lên trên lưng Thẩm Ngôn, cánh tay trắng nõn níu lấy cổ hắn, đôi chân thì như cái kềm kẹp lấy eo hắn, bộ dáng như thể đang xem Thẩm Ngôn là ngựa cưỡi, muốn hắn nhanh chân phóng về phía trước.

Chỉ là chút khí lực này của nàng Thẩm Ngôn vốn không thèm để vào mắt. Cuối cùng phải là hắn chủ động xốc chân nàng lên để Na Trát có thể ngồi vững, thấy vậy, Na Trát dứt khoát treo mình trên người Thẩm Ngôn, không buông ra cũng không định nhảy xuống.

Thân thể dán sát vào sau lưng hắn suốt cả dọc đường đi. Thậm chí nàng còn chủ động ôm lấy cổ Thẩm Ngôn, cái cằm thân mật dựa vào bả vai đối phương, nhân lúc không ai chú ý tới, nàng đánh bạo đánh chụt lên má hắn một cái.

- A…a..a..tập kích thành công!!!

Cổ Lệ Na Trát gương mặt đỏ hồng, trong lòng phấn khích điên cuồng gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ghét bỏ, xem như bố thí cho hắn nụ hôn vậy.

Thẩm Ngôn thoáng đờ người, bất quá nhìn thấy bộ dáng như: “Ta ban cho ngươi nụ hôn rồi đó, hãy cảm thấy phấn khích đi con rệp này!”

Hắn phì cười, hai tay đỡ lấy hai cánh mông của nàng xốc người Cổ Lệ Na Trát lên một cái.

- Ai nha…

Hai quả bán cầu dựa sát trên lưng Thẩm Ngôn, bị đè ép đến biến hình, đồng thời phía dưới đôi tay của hắn nhẹ nhàng bóp vào mông của Cổ Lệ Na Trát, mềm mịn đàn hồi, xúc cảm mười phần.

- Đáng ghét! Muốn ăn thua đủ với người ta mới chịu sao?

Cổ Lệ Na Trát ôm lấy cổ Thẩm Ngôn, giọng u oán thỏ thẻ nói. Tiếng nói mềm như nước, khiến cho cường giả như Thẩm Ngôn cũng cảm thấy xương một trận xốp giòn.

Hắn có thể cảm giác như có thứ gì muốn ngo ngoe đứng dậy, Thẩm Ngôn cười khổ, từ mình chọc vào làm chi rồi bây giờ mình phải chịu tra tấn cơ chứ.

Người dân địa phương nọ đi trước một hồi thì quay trở lại, trong tay còn cầm theo một xiên gỗ rất lớn, bên trên treo một con dê béo múp míp.

Thẩm Ngôn trao đổi mấy câu với anh ta xong bèn quay sang hỏi Lôi Gia Âm:

- Dê thuần chủng Mông Cổ, nặng tầm 75 cân, hai trăm khối tiền, mua hay không đây?

- Rẻ như vậy sao?

Lôi Gia Âm rất kinh ngạc, theo thời giá thị trường hiện nay thì hai trăm khối tiền cũng chỉ đủ mua cái đùi dê là cùng, lúc trước anh ta còn dự định phải bỏ ra hơn một ngàn khối để mua một con dê nhỏ, vốn ban nãy thấy người địa phương kia mang đến một con dê lớn như thế, Lôi Gia Âm còn đang lo lắng không đủ tiền trả, nào ngờ không nghĩ tới hai trăm khối là có thể mua được cả con rồi.

- Mua mua, đương nhiên là mua chứ.

Lôi Gia Âm lập tức đưa tiền ra ngay, bộ dáng gấp gáp như thể chỉ sợ đối phương bỗng đổi ý.

Thẩm Ngôn phì cười:

- Không phải là tự nhiên rẻ như vậy, chẳng qua là do Bayaer hiếu khách nên mới hạ giá xuống, coi như chúng ta gặp may, mua được con dê với giá này thì chẳng khác gì là bọn họ tặng không cho nhóm chúng ta.

- Bayaer là ai?

Cổ Lệ Na Trát thoải mái nằm dài sau lưng Thẩm Ngôn, nghe thế liền tò mò hỏi, mà Tống Tổ Nhi nhìn bộ dáng hai người như thế, hâm mộ đến mắt đều đỏ rồi.

- Chính là ông chú trung niên này đây!

Thẩm Ngôn gỡ cánh tay trắng nõn của Cổ Lệ Na Trát còn đang treo trên cổ mình ra, lấy tay đỡ cho nàng leo xuống, trong quá trình còn lén bóp vào mông mỡ của nàng một cái.

Cổ Lệ Na Trát trừng mắt nhìn lấy hắn, chỉnh trang lại y phục rồi hất cằm đi về phía chúng nữ, ba người Cổ Lệ Na Trát, Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư đập tay biểu thị chiến thắng, rồi nhìn sang Tống Tổ Nhi, trong mắt ý nói:

- Cưng hãy biết thân biết phận đi! Mấy chụy còn chưa có hưởng mà cưng đã muốn nhào vô hưởng chồng mấy chụy là hổng có được nha!

Thẩm Ngôn nào biết hậu cung hắn đang dậy sóng, lúc này hắn đang tiến lên trò chuyện gì đấy với người dân địa phương nọ, thế nhưng anh ta nghe xong cứ liên tục khoát khoát tay.

Mặc dù mọi người nghe không hiểu, nhưng xem bộ dáng cũng biết rõ là đang cự tuyệt điều mà Thẩm Ngôn vừa nói.

Lôi Gia Âm có chút khẩn trương, vội hỏi hắn:

- Chuyện gì thế, anh ta đổi ý, không muốn bán nữa hả?

Thẩm Ngôn lắc đầu.

- Bọn mình chiếm tiện nghi lớn của người ta như vậy, cho nên tôi hơi ái ngại, muốn mời cả nhà bọn họ đêm nay cùng đến chỗ chúng ta ăn thịt dê.

Lôi Gia Âm vội thúc giục:

- Đúng vậy, nhất định phải mời, người ta chăn nuôi ra được con dê béo múp nhường này cũng không dễ dàng gì.

Mấy người Đông Lỵ Á cũng nhao nhao gật đầu, biểu thị đồng ý, người ta hiếu khách là việc của họ, nhưng mình cũng không thể chiếm tiện nghi lại còn yên tâm thoải mái mà ăn được.

Thẩm Ngôn lại thuyết phục một lúc, ông chú nông dân rốt cục mới thuận theo gật đầu.

..................................