Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 170: Nam nhân nào cũng dùng 'bao' sao?



Nhìn đống đồ Thẩm Ngôn giao ra, cô bé nhân viên công tác liền theo bản năng nhắc: - Anh vẫn chưa đưa bao đựng tiền, bao tiền cũng cần nộp lại cho chương trình ạ. (1)

Thẩm Ngôn lắc đầu, đáp:

- Anh không dùng bao đựng tiền!

Cô nhân viên nọ ngạc nhiên hỏi ngược lại:

- Sao có thể ạ? Chẳng phải nam nhân đều dùng bao sao?

Thẩm Ngôn cổ quái nhìn nữ nhân viên công tác trẻ tuổi:

- Em xác định tất cả nam nhân đều sẽ dùng bao?

- Phốc! Ha ha ha ha.

Anh chàng quay phim cùng nam nhân viên công tác đều nhịn không được, trực tiếp cười phun ra ngoài.

Cô bé nhân viên nọ ban đầu còn ngơ ngác, không hiểu bọn họ cười cái gì, nhưng chỉ thoáng chốc sau liền kịp phản ứng, cô nàng đỏ mặt, xấu hổ vội vã rời khỏi gian phòng.

Mà ở trên mạng, quần chúng ăn dưa lại bùng nổ lần nữa rồi.

"Trời ạ, Thẩm Ngôn lợi hại quá, ảnh cứ mở miệng ra là tui không ngừng cười được, cầu cấp cứu ha ha!"

"Dương Mật tỉ, Địch Lệ Nhiệt Ba tỉ, Đông Lỵ Á tỉ, Lưu Sư Sư tỉ, Cổ Lệ Na Trát tỉ, tiểu muội muốn báo cáo, lão công của các tỉ đang đùa giỡn em gái nhân viên công tác kìa!"

"Ha ha ha ha ha ha, tôi chết cười mất, có thể tha cho cái bụng của tôi, đừng có chọc cười miết vậy được không?"

"Tui hoài nghi Thẩm Ngôn đang bẻ cua xe, vả lại tui còn có chứng cứ đấy nhé."

“. . ."

Giao toàn bộ vật phẩm cá nhân cho tổ tiết mục xong, Thẩm Ngôn liền kéo vali ra khỏi biệt thự đợi sẵn, mấy phút sau, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát cũng xuống tới.

Xe của ekip chương trình đã đậu ở ngoài cửa, Thẩm Ngôn giúp ba cô gái vác vali lên xe, sau đấy cùng Cổ Lệ Na Trát ngồi lên ghế trước, Lưu Sư Sư và Đông Lỵ Á thì ngồi băng sau.

Cổ Lệ Na Trát cũng đã thay đổi quần áo, nàng mặc một cái quần váy màu đen cho tiện di chuyển, dưới chân mang một đôi giày cao gót tối màu, thân trên diện một quả áo thun in hình hoạt họa đơn giản, vạt áo trước nhét vào trong váy, khoe ra vòng eo thon thả cùng đôi chân dài miên man.

Mái tóc dài uốn lọn được Cổ Lệ Na Trát buộc gọn ra sau, lộ ra cần cổ trắng trẻo mịn màng. Nàng vốn là mỹ nhân nức tiếng, giờ phút này bỏ đi lớp son phấn đậm đà, chỉ trang điểm nhẹ nhàng một chút nhưng đại mỹ nữ vẫn cứ là đại mỹ nữ, trông xinh đẹp vô ngần.

- Đương nhiên là tôi rất chờ mong rồi, hơn nữa cũng có chút khẩn trương. Không biết rõ là chương trình sẽ mang tám người chúng tôi đi đâu, vả lại ví tiền cùng điện thoại đều đã bị thu mất, thật sự lo lắng sắp tới bọn tôi sẽ sinh hoạt như thế nào đây.

Cổ Lệ Na Trát hướng về phía ống kính nói chuyện, sau đấy vui vẻ quay sang hỏi Thẩm Ngôn:

- Nếu để cho anh lựa chọn, anh hi vọng chúng ta sẽ đi du lịch ở đâu?

Thẩm Ngôn mỉm cười, đáp:

- Đi nơi nào không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai thôi.

Cổ Lệ Na Trát nghe vậy liền lộ ra nụ cười ngọt ngào. Kể từ khi nàng ‘đánh dấu chủ quyền’ trên người hắn, hai người bỗng chốc cũng gần gũi nhau hơn, luôn có một cái gì đó rất là mập mờ.

Chứng kiến cảnh mùi cơm chó bắt đầu phảng phất, cộng đồng mạng điên cuồng gào thét:

“Này này, đang đi show mà, sao tự dưng lại phát thức ăn cho chó vậy?????”

Nào ngờ, lời oán thán còn chưa dứt, Thẩm Ngôn đã nói tiếp một câu:

- Cho nên đối với chuyến du lịch sắp tới, một chút hứng thú tôi cũng không có, đi nơi nào thì cũng vậy thôi.

Nét cười trên gương mặt xinh đẹp của Cổ Lệ Na Trát trong nháy mắt liền ngưng trệ, nàng trừng mắt, nghiêng người, nhìn chòng chọc vào Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn hậu tri hậu giác giật mình, vội lấp liếm:

- Không phải ý tứ kia, kỳ thật đối với chuyến du lịch sắp tới đây tôi vô cùng mong ngóng, đặc biệt trông chờ. . .

Cổ Lệ Na Trát ôm cánh tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không vui nói:

- Hừ, đừng có ngụy biện nữa, tôi giận rồi.

Thẩm Ngôn làm bộ thở dài, không vội đi dỗ Cổ Lệ Na Trát, mà là quay đầu nhìn ống kính trước mặt, nghiêm túc nói:

- Các bạn đang xem chương trình, nhất là đàn ông, tôi tin chắc tất cả mọi người đều đã từng hoặc sẽ gặp phải tình huống giống tôi hiện tại, nếu đã lỡ chọc cho bạn gái hoặc là vợ của mình tức giận thì nên làm sao bây giờ? Hôm nay Thẩm lão sư sẽ mở một lớp học trực tuyến miễn phí dành cho các bạn. Nhớ kỹ, khi bạn gái hoặc cô vợ của bạn giận dỗi, tuyệt đối không nên dỗ dành, năn nỉ, xuống nước nuông chiều gì gì đấy. Vậy chúng ta nên làm gì à? Nên đánh, đánh cho ngoan ra thì thôi.

Chuyện xưa kể rằng, nữ nhân mà cứ hai ngày không bị đánh thì mông đã bắt đầu ngứa ngáy, ba ngày mà không bị đánh thì sẽ leo lên dỡ cả nóc nhà ra. Thế nên các anh càng nuông chiều thì các nàng sẽ càng được đà lấn tới. Vì thế, biện pháp đúng đắn nhất để dạy vợ ngoan ngoãn, ấy là cứ đè xuống đất quật cho một trận, roi da nhúng nước lạnh, xát muối, nước ớt nóng rát, cứ thế mà tung hết lên người các nàng. Thẩm lão sư có thể cam đoan với các bạn, chỉ cần làm theo lời tôi nói, bảo đảm các bạn. . .

- Bảo đảm cái gì?

Cổ Lệ Na Trát xoay người lại, thân thể nghiêng về phía trước, thần sắc bất thiện trừng mắt gườm Thẩm Ngôn.

Từ góc nhìn của hắn, có thể chứng kiến cái rãnh sâu chết người ngay trước ngực của nàng.

Thẩm Ngôn nuốt nước bọt một cái, vội nói:

- Bảo đảm các bạn sẽ mất đi cô vợ ân cần đáng yêu nhất quả đất này, các bạn sẽ sống cả đời trong thống khổ, hối hận day dứt mãi mãi không thôi.

Cổ Lệ Na Trát nghe vậy lúc này mới hài lòng, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười chiến thắng, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, đôi tay còn không quên lén nhéo vào hông hắn một cái.

Quần chúng ăn dưa đang hồi hộp nghe giảng, nào ngờ tình cảnh lại xoay phắt 180 độ, trên màn hình lại phát cẩu lương của Thẩm Ngôn và đại mỹ nữ như này bèn tức giận ‘hành hạ’ bàn phím:

"Ta thao, bất ngờ xoay chuyển trở mặt như thế, eo già của lão phu cũng gãy theo tiểu tử nhà ngươi mất."

"Thẩm Ngôn, anh có thể đàn ông lên một chút được hay không hả?”

"Quả nhiên vẫn là vua âm hiểm chững chạc đàng hoàng chuyên ném độc mà."

"Má nó a, lão tử đã mua xong hạt dưa đồ uống, giấy bút còn chuẩn bị sẵn sàng học tập rồi đây, thế mà cuối cùng nhà ngươi lại cho ta xem cảnh nịnh hót này? Lão tử muốn đánh người!"

". . ."

Tổ tiết mục một đường lái xe về phía nội thành. Bọn họ không đi đến sân bay, cũng không đi ra hướng đường cao tốc, mà là dừng xe trước cửa một rạp hát.

- Ồ, chúng ta tới nơi này làm gì thế?

Đông Lỵ Á khó hiểu, nhưng ekip chương trình đã thúc giục bốn người Thẩm Ngôn, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát và nàng cùng xuống xe.

Một nhân viên công tác dẫn đầu đoàn người tiến vào rạp hát, đi vào căn phòng tương đối rộng ở ngay lầu một.

Bên trong phòng có bày biện tám cái ghế gỗ ngồi quây thành hình chữ U, đối diện bọn họ là các máy quay cỡ lớn cùng không ít các nhân viên công tác khác.

Lúc bọn họ tiến vào thì đã thấy có bốn người ngồi sẵn trên ghế.

Chính là các thành viên còn lại của đoàn du lịch « Hoa Dạng Thiếu Niên »: Nhạc Vân Bằng, Lôi Gia Âm, Tống Đan Đan và Tống Tổ Nhi.

Tám người gặp mặt, tất nhiên là không thể thiếu một phen khách khí chào hỏi, hàn huyên.

Trong tám người, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát, Nhạc Vân Bằng, Lôi Gia Âm cùng Tống Đan Đan đều quen biết lẫn nhau, mặc dù không tính là thân thuộc, nhưng trước kia cũng thường xuyên gặp qua tại các sự kiện hoặc từng hợp tác tham gia một dự án quảng cáo nào đó.

Chỉ có Thẩm Ngôn cùng Tống Tổ Nhi là hơi tách biệt với đoàn người.

Tống Tổ Nhi mới vừa du học về nước không lâu, mặc dù nàng đương thời kỳ bạo hồng, nhưng hiển nhiên nhân mạch vẫn rất thưa thớt.

Thẩm Ngôn lại càng không cần nhắc tới, một tháng trước hắn vẫn chỉ là người bình thường, chưa từng tiếp xúc gì với người trong giới giải trí, vì vậy hiển nhiên là xa lạ so với mọi người.

Trò chuyện một lượt xong, tám người liền tìm chỗ ngồi xuống.

Lưu Sư Sư là người đầu tiên lên tiếng hỏi:

- Tình huống của chúng ta bây giờ là gì thế? Không phải nói đi du lịch sao? Nhà đài dẫn chúng ta tới đây làm gì vậy?

Tống Đan Đan lắc đầu.

- Chị cũng vừa đến thôi, vẫn còn mờ mịt thông tin, chẳng hiểu gì đây.

Lôi Gia Âm nói:

- Anh có dự cảm, khả năng chúng ta đi du lịch không thuận lợi như mình tưởng đâu.

Lôi Gia Âm mới vừa nói xong, đạo diễn chương trình liền đi ra, vui vẻ chào hỏi các khách mời:

- Chào mừng tám vị khách quý của « Hoa Dạng Thiếu Niên » đã có mặt đông đủ tại đây. Tôi đại diện cho tổ tiết mục nói riêng và đài truyền hình Tương Nam nói chung, chúc mọi người sẽ có một trải nghiệm thật tốt đẹp trong chuyến du lịch sắp tới của chúng ta.

Đông Lỵ Á cười nói:

- Không biết sắp tới như nào chứ hiện tại thì em cảm thấy không tốt đẹp lắm nè anh, bụng em kêu nãy giờ rồi, vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu.

Những người khác nghe vậy liền phá ra cười ha ha, đạo diễn cũng mỉm cười, đoạn nói tiếp:

- Nha Nha không cần sốt ruột, chương trình đã chuẩn bị cho các khách mời một bàn cơm trưa cực kỳ phong phú, thế nhưng.... trước đó còn có hai nhiệm vụ cần các bạn hoàn thành.

Lôi Gia Âm thở dài:

- Nói cái gì thì cái đó tới mà, bọn họ không đời nào cho chúng ta hưởng thụ một chuyến du lịch thuận lợi, yên bình đâu.

Đạo diễn tiếp tục thông báo:

- Nhiệm vụ thứ nhất, chính là chọn ra hướng dẫn viên du lịch cho đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » của chúng ta, mời hai vị ứng cử viên - Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng đến đứng bên cạnh tôi.

Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng nghe vậy liền đứng lên, một tả một hữu đứng ở bên người đạo diễn.

Đạo diễn mỉm cười, vui vẻ nói:

- Tới phần hấp dẫn rồi đây, mời sáu thành viên còn lại trực tiếp bình chọn, đồng thời cũng cần nói ra lý do của các bạn vì sao lại chọn Lôi Gia Âm hay Nhạc Vân Bằng dẫn đoàn.

………………………..

(1) Bao đựng tiền = ví tiền. Nhưng nguyên tác cô bé nhân viên này dùng chữ bao thay vì chữ bóp hay ví (tiếng địa phương Hán ngữ), vì vậy Thẩm Ngôn mới trêu ngược lại là “Em xác định tất cả nam nhân đều sẽ dùng bao?”.