Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 157: Tổ đội chi chiến (1)



Ánh mắt Thẩm Nhất quét trên người chúng cường giả.

Ngoại trừ Lục Vô Song, Lập Tân cùng Tôn Dương. Còn có chủ guild Cự Giải bài danh đệ Tứ, hội trưởng Cao Lãng, người này mặc một bộ y phục màu đen, mái tóc cắt ngắn, thân hình gầy, hai mắt thâm thúy, khí tức trên người đều thu liễm lại, thế nhưng vô hình trung lại tỏa ra sự áp bách tuyệt đối.

Hội trưởng Hạ Vũ, chủ guild Thiên Bình bài danh đệ Ngũ, đứng kề vai sát cánh với Cao Lãng, hắn mái tóc ngắn, lông mày trắng xóa, vóc người có chút mập mạp, thân mặc trường sam màu trắng, cái bụng khiến cho người nhìn vào có cảm giác bị phệ, thế nhưng khí tức trên người cũng không kém Cao Lãng chút nào, mà ánh mắt kia nếu nhìn vào không khỏi khiến cho người khác giật mình.

Hội trưởng Tử Đằng, chủ guild Ma Kết bài danh đệ Bát, tên này trong đám người tựa hồ có chút nhút nhát cùng khép nép, mặc trường sam màu đen, tuổi chừng 35, mái tóc màu bạch kim, vóc người gầy gò, tuy vẻ ngoài nhút nhát nhưng khí tức lăng nhân.

Còn lại lần lượt là Cảnh Nghi, Dạ Nguyệt và Lộ Khiết. Hội trưởng của các guild Thiên Yết, Bảo Bình và Song Ngư.

Bài danh lần lượt của bọn họ là đệ Lục, đệ Cửu và đệ Thập.

Đám chị em này hợp với Lục Vô Song hợp thành một cái chợ trời, không tên đàn ông nào nói chen vào được.

Và cuối cùng, một vị mỹ nữ mang khăn che mặt ngồi ở vị trí chính giữa đài cao, mắt dõi toàn trường không nói một lời, đám hội trưởng kế bên cũng không dám bắt chuyện tới.

Đó là Thẩm Nguyệt Lan.

Hội trưởng guild Bạch Dương bài danh đệ nhất cũng là nhân vật trẻ nhất trong đám người.

Nàng năm nay mới 25 tuổi.

Thẩm Nguyệt lan ngồi thẳng ở nơi đó, lung linh mạn diệu, mông ngực vểnh cao, vòng eo như liễu, thân hình như ma nữ tràn ngập sự ma mị, từng đường cong cơ thể nổi bậc đến cực hạn, tô điểm cho sức hấp dẫn không thể kháng cự của nàng...

Nữ nhân toàn thân mặc lấy y phục màu đen ôm sát cơ thể, chất liệu cao quý, từng đường kẻ màu bạch sắc phối trí tinh xảo khéo léo, như mộng như ảo, càng tôn lên đường nét cơ thể nàng...

Quanh người Thẩm Nguyệt Lan không có một chút khí tức ba động nào, thế nhưng sau khi nhìn kỹ vào nàng lâu một chút, người xem lại có cảm giác hư vô phiêu miểu, tựa như có cũng tựa như không…

- Rất mạnh, vô cùng mạnh!!!

Đây là những phán đoán mà Thẩm Nhất có thể nói về nàng lúc này.

- Thật là một đám người nguy hiểm!

Lúc này ở khu chiến trường bên ngoài thành, Thẩm Ngôn đang lẩm bẩm xuyết xoa.

Qua thủ đoạn ‘chia sẻ thần thức’, dưới tia nhìn của Thẩm Nhất, Thẩm Ngôn nãy giờ đang đứng nơi đây đã chứng kiến tất cả.

10 hội trưởng thực lực mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hiện tại.

Tổ đội Thẩm Ngôn đã bị truyền tống đến một nơi nào đó trong cánh rừng.

Bọn họ có 10 phút để chuẩn bị.

Trong chiến trường này, mọi người không biết cùng với tổ đội nào cùng xếp vào một chỗ, chỉ có ban tổ chức biết mà thôi.

Tất cả nhầm tránh gian lận, như kiểu nhường, mua tích phân hay hợp tác giữa các tổ đội, đại loại thế.

Vì đám người trẻ tuổi này đều là các phú nhị đại, tiền đối với bọn hắn chỉ là con số mà thôi, ai biết bọn họ sẽ vì tích phân mà tiến hành ‘mua giải’ đâu?

Nên ban tổ chức đã có dự tính từ trước.

Chẳng những thế, kỳ thi mỗi 3 năm các công hội đều có thay đổi nội dung nhằm tạo sự công bằng và kịch tính, không gây nhàm chán cho thí sinh cũng như khán giả.

- 10 phút khởi động kết thúc, Thi đấu tổ đội chính thức bắt đầu!

Tiếng thông báo của hệ thống vang lên, đồng hồ đeo trên tay mỗi người cũng bắt đầu chuyển sang màu xanh, chứng tỏ cuộc săn giết đã bắt đầu.

- Tốt! Thực hiện đúng theo kế hoạch! Chúng ta đi thôi.

- Rõ!

Thẩm Ngôn nhanh chóng ra hiệu cho mọi người, nhưng đám người chưa bước đi xa đã nghe âm thanh chiến đấu đằng xa vang vọng tới.

Ầm! Ầm!

- Là đạn rocket!

Đám người nhanh chóng lẩn tránh, Kiều Phượng Nhi nhìn hai đầu đạn từ trên trời phóng xuống, hoa lửa văng lên tứ tung.

- Hai tổ đội này chắc là khá gần nhau! Một trong hai tổ lại có người có kỹ năng [Thấu thị] mới có thể nhanh chóng công kích như thế!

Thẩm Ngôn nhanh chóng đưa ra suy đoán.

- Đúng vậy, ngoài ra Rocket là loại đạn phản lực sức công phá lớn, nhưng nhược điểm là cần có bệ phóng, không thể di chuyển, nên em đoán tổ đội này sẽ không di chuyển xa.

Kiều Phượng Nhi cũng dựa vào hững kiến thức về vũ khí của mình mà nói cho mọi người biết.

- Tốt! Thanh Thư cậu đi lên đón đầu, tôi và Phượng Nhi dạt sang hai cánh, Hoàng Nhi đứng cuối cùng bọc hậu!

- Được! Một hai quả đạn đạo tôi còn chịu đựng được!

Tống Thanh Thư nói chắc như đinh đóng cột, từ trong nhẫn trữ vật hắn lấy ra một chiếc khiên lớn, nó có động cơ đẩy nên dễ dàng huyền phù trước mặt Tống Thanh Thư.

Dưới sự bảo vệ của chiếc khiên, đám người Thẩm Ngôn nhanh chóng tiến đến tổ đội kia.

- A, lại có con mồi tới, lão đại dự liệu như thần, động tĩnh bên đây lên như vậy, chắc chắn sẽ dụ không ít đám người hiếu kỳ đến.

Lúc này, một nam thanh niên trùm lên một bộ đồ phủ đầy lá cây yên tĩnh núp trong một bụi rầm, quan sát đám người Thẩm Ngôn đang từ từ đi đến.

- Alo! Lão đại, tọa độ XX;XX có một tổ đội đang đi tới!

- Tốt! Cầm chân bọn họ 30 giây, đạn đạo đang chuẩn bị!

Từ bên trong bộ đàm phát ra tiếng hưng phấn của tên tổ trưởng, tên này rất đắc ý trong lòng, gia tộc hắn đã bõ ra số tiền lớn để nghiên cứu bệ phóng Rocket A-12 này, nó đã qua cải tiến, chỉ cần có đủ thời gian nạp, A-12 có thể dễ dàng oanh bạo một tên Nhất tinh đỉnh phong.

- Đã rõ!

Sau khi cất bộ đàm, tên thanh niên rốt cuộc động, năng lượng Nhất tinh hậu kỳ bùng ra, một cỗ khí tức cường hãn trong cơ thể hắn bạo phát, quanh thân được bao phủ bởi một khí tức nóng bỏng, dường như có hỏa diễm hỗn loạn quanh thân.

Trong lòng thanh niên tin tưởng mình chí ít có thể cầm chân đám này 30 giây.

- Có dị động, mọi người cẩn thận!

Tống Thanh Thư nhận thấy khí tức người cường hóa, hắn quát lớn, đồng thời khí tức Nhất tinh đỉnh phong cũng bạo phát.

- Hệ Tinh Thần nhất tinh hậu kỳ! Nhanh chóng tách ra, đừng để hắn vận dụng kỹ năng!

Thẩm Ngôn nói với Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi, mọi người nhanh chóng tách nhau ra.

- Vô Song mama, ngài nói xem Thẩm Ngôn ca ca có thể giành lấy thứ hạng cao không?

Trong thành chính, tại khán đài trung tâm dựng lên vô số màn ảnh trực tiếp, chiếu lấy hành động của từng tổ đội tham dự cuộc thi.

Lúc này, Tiểu Hàn đang chăm chú nhìn tổ đội Thẩm Ngôn chiến đấu, mở miệng hỏi Lục Vô Song.

- Con đoán thử xem?

Lục Vô Song ôn nhu sờ sờ đầu Tiểu Hàn, nàng xem Tiểu Hàn như con gái mình, những lúc không ai chú ý, hai người thường xưng hô như mẹ con ruột thịt vậy.

Tiểu Hàn suy nghĩ hồi lâu nhún nhún vai tỏ vẻ không biết, nàng thực sự không đoán được Thẩm Ngôn mạnh đến mức nào.

Lục Vô Song mỉm cười truyền âm cho Tiểu Hàn.

- Con của dì Đinh San tất nhiên sẽ rất mạnh, con yên tâm đi!

Lục Vô Song bất giác nhớ đến thân ảnh cô đơn kia trong lòng không hiểu sao có chút đau nhói.

- Tỷ tỷ, không biết bây giờ tỷ sống thế nào!

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, thân ảnh người thanh niên nhanh như thiểm điện bắn tới, trong tay mang theo một đạo trảo ấn cường hãn vung ra.

- [Hõa vũ]

Từng cơn mưa thiên thạch theo bầu trời rơi xuống, kích thước bọn chúng như những viên đá cỡ nhỏ, mang theo tràn ngập hỏa diễm ngăn trở đám người Thẩm Ngôn tiếp tục tiến lên.

Vòng xoáy năng lượng dưới chân Tống Thanh Thư chợt lóe, hai chân hắn cắm thẳng xuống đất, hai tay hắn chống lấy khiên thép chống đỡ lấy mưa thiên thạch, bảo vệ lấy Kiều Hoàng Nhi.

Sưu.

[Thiểm điện bộ cước] phát động, Thẩm Ngôn từ trên một cái cây gần đó phóng xuống, Song Long Kiếm rút ra khỏi vỏ, hắn mỉm cười chém ngang thắt lưng tên thanh niên.

Thanh kiếm katana trực tiếp cắt đôi người hắn nhưng cũng không có máu phun ra, mà thân ảnh thanh niên cũng biến thành từng mảnh nhỏ.

- Không tốt! Là ảo ảnh!

Ầm!

Từ nơi tên thanh niên biến mắt, địa lôi dưới chân hắn phát nổ. Thẩm Ngôn không kịp trở tay bị nổ tạc văng ra xa 20m.

............................