Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 153: Rắc rối sắp đến.



Cầm số lượng lớn Chip trong tay mà Thẩm Ngôn có chút cảm khái, mới sáng đám quân đội và Thú Nhân đánh bán sống bán chết mới thu được một Chip cao cấp.

Thế mà bây giờ hắn đã có được 20 Chip cao cấp chưa kể 1000 Chip trung cấp rồi.

Thẩm Ngôn truyền âm cho Iris vào trong bao sương hỏi rõ.

- Iris, nếu ta hấp thụ hết đám Chip này thì có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?

Iris nhìn qua đống Chip trên bàn, sau một hồi tính toán thì nàng nói.

- Đẳng cấp của chủ nhân hiện tại tăng quá nhanh, có thể gây mất ổn định hệ thống, nếu không phải chủ nhân có Hồn Đan một mực ôn dưỡng nguồn năng lượng, thì Iris có thể không chịu được tốc độ tăng cấp như tên lửa của ngài rồi, còn bây giờ ngài lại muốn hấp thu, đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm!

- Thế bao giờ ta mới có thể tiếp tục hấp thu được?

- Nhanh nhất là một tháng, đấy là tốc độ kinh người rồi đó thưa chủ nhân, ngài còn phải nắm vững căn cơ của mình đã.

Thẩm Ngôn không còn gì khác hơn là cất đám Chip này vào trong nhẫn trữ vật.

Một chủ hai tớ rất nhanh ra khỏi tửu điếm.

- Thẩm Ngôn, chúng tôi vừa mới đăng nhập vào, anh ở đâu thế?

Người truyền âm tới chính là Kiều Phượng Nhi.

- Tôi đang dự định đến Vạn Thương Thành để mua một số thứ, hẹn nhau gặp mặt trước cửa Vạn Thương Thành nhé!

- Ok!

Đám người rất nhanh tụ họp tại Vạn Thương Thành, Thẩm Ngôn đằng xa đi tới đã thấy được hai nữ Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi. Ngoài ý muốn còn có Tống Thanh Thư đứng sau lưng hai người.

Tống Thanh Thư kể từ khi tăng cấp lên Nhị tinh trong lúc chiến đấu, chẳng may bị Trương Lăng Đông giết, hiện tại lại rơi xuống Nhất tinh đỉnh phong rồi.

Sau khi bắt chuyện với hai nữ, Thẩm Ngôn vỗ vai Tống Thanh Thư an ủi.

- Con người ai chẳng trải qua thất bại, quan trọng là sau thất bại phải biết cách đứng lên, anh hiểu ý tôi chứ?

Tống Thanh Thư nhìn sâu vào đôi mắt Thẩm Ngôn, hiện lên sự kiên định cùng ẩn ẩn có nét chán ghét.

- Tôi biết rồi. Tên Trương Lăng Đông đó chỉ là đá kê chân của tôi mà thôi!

Thẩm Ngôn nhìn qua Tống Thanh Thứ tỏa ra lệ khí cùng cừu hận, hắn nhíu nhíu mày, lấy thù hận làm động lực, cái này quá cực đoan, thậm chí có thể gây ra những hậu quả khôn lường.

Tống Thanh Thư lại nói tiếp.

- Còn anh nữa Thẩm Ngôn, khi tôi vào đây tôi đã nghe kể hết chuyện xảy ra sau khi tôi bị Trương Lăng Đông đánh bại rồi, Kiều Phượng Nhi là của tôi! Không phải của anh! Với thực lực nhỏ yếu hiện tại của anh, bảo vệ Kiều Phượng Nhi là không thể, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ nàng khỏi móng vuốt của Trương Lăng Đông mà thôi!

Lời nói của hắn rất nhẹ nhàng, tựa như mây bây.

Nhưng nó như là một lời khẳng định chủ quyền. Rằng tuy tao yếu hơn Lăng Đông nhưng thứ Nhất tinh sơ kỳ như mày đối với tao cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi.

Tống Thanh Thư kể từ khi nghe thiên hạ đồn đoán, hắn đã xác định tình địch thực sự của hắn là Thẩm Ngôn chứ không phải Trương Lăng Đông kia.

Trước đây hắn thuần túy xem thường lấy Thẩm Ngôn, nhưng khi biết tâm ý của nữ thần Kiều Phượng Nhi đang dần yêu mến Thẩm Ngôn. Hắn đã ngày càng đố kỵ và ghen ghét, hắn quyết định công khai chủ quyền với Thẩm Ngôn.

- Này, tôi thích ai là chuyện của cá nhân tôi, anh có quyền gì mà can thiệp, với lại tôi cũng chả có cảm tình gì với anh!

Kiều Phượng Nhi nghe Thanh Thư quát tháo trước mặt Thẩm Ngôn, nàng thực sự tức giận không thôi, người ngoài nghe được còn lầm tưởng mình là bạn gái của Tống Thanh Thư đâu.

Thẩm Ngôn đưa tay ngăn lại Kiều Phượng Nhi muốn phát tác. Hắn nheo mắt lại nhìn kỹ Tống Thanh Thư, trong mắt có tia hàn quang chớp hiện.

- Tôi giờ giờ khắc khắc muốn được cạnh tranh công bình với anh!

Nói rồi hắn ngang nhiên nắm tay hai nữ kéo vào trong Vạn Thương Thành, hai người ai cũng không phản kháng, vui vẻ không thèm để ý đến Tống Thanh Thư mặt như màu gan heo đứng ở phía sau.

Lần cạnh tranh đầu tiên, lấy Thẩm Ngôn chiến thắng nghiền ép mà qua.

Tống Thanh Thư chí ít hiện giờ còn có giá trị lợi dụng với Thẩm Ngôn, vả lại cũng mang cho hắn một cơ duyên lớn như Vòng Kim Long. Hắn cũng không muốn giết chết con hàng này, tuy nhiên nếu Tống Thanh Thư vẫn còn muốn nhảy nhót trước mặt hắn, hắn cũng không ngại lật tay liền diệt.

- Đây là 100 Chip trung cấp, hai em cầm lấy mà mua đồ!

- A…

Kiều Phượng Nhi cầm lấy bọc tiền mà có chút xấu hổ, cư nhiên lại xưng hô ‘em’ ngọt xớt rồi, nàng nhưng là lớn hơn Thẩm Ngôn tận 8 tuổi a.

Thẩm Ngôn cũng chả thèm để ý, đã chấp nhận khiêu chiến của Tống Thanh Thư, thì cũng nên thể hiện ra phương thức truy đuổi một chút, cách gần nhất chính là xung hô thân thiết hơn, dù gì hai nữ cũng không thoát khỏi tay của mình.

Còn lớn hơn hắn tám tuổi sao? Hắn không quan tâm, Trương Tố Tố mỹ miều hơn hắn 10 tuổi hắn còn ‘lái’ được, hơn 8 tuổi có là gì.

- 100 Chip trung cấp? Số tiền thật lớn a, Thẩm Ngôn số tiền này chúng em không thể nhận!

Không có lọt vào ngượng ngùng mà quên đi trời đất như Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi là thanh thuần hơn nhiều, nàng đơn giản nghĩ nếu nam nhân của nàng có thể làm nam nhân luôn của chị mình, thế thì còn gì bằng.

Hai nàng ngày sau sẽ mãi mãi được ở chung với nhau, khi đó sẽ rất là vui vẻ a.

Điều khiến nàng chú ý hơn lúc này chính là 100 Chip trung cấp, đây là một số lượng tiền rất lớn a.

- Đúng rồi đó Thẩm Ngôn, anh…anh cho chúng em nhiều như thế! Anh nên giữ lại một ít a!

Kiều Phượng Nhi lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp nói với Thẩm Ngôn.

- Không sao! Đây là một câu chuyện dài…

Thẩm Ngôn đại khái bịa chuyện té núi lượm được truyền thừa các kiểu, hắn kể thập phần sinh động làm hai nữ cười nghiêng ngã.

Tuy là biết Thẩm Ngôn nói xạo chọc cho mình vui nhưng Kiều Phượng Nhi cũng không có đào sâu vào, ai mà chẳng có của mình một chút ít bí mật cơ chứ.

Mà đứng một bên Tống Thanh Thư bị cho ăn cẩu lương ngập mồm, hắn hừ một tiếng khinh thường thầm nghĩ.

- Đàn ông mà chỉ giỏi miệng mồm, quả thật không dùng được, tao xem mày lúc gặp Trương Lăng Đông, xử lý hắn thế nào!

Mở ra bảng danh sách vật phẩm trong Vạn Thương Thành, Kiều Phượng Nhi giải thích một chút cho Thẩm Ngôn ba người.

- Em đã nghiên cứu kỹ, vòng ba tổ đội chiến này, sẽ không có Sp hay khôi lỗi tham dự vào, thuần túy là chém giết với nhau nên thuốc trị thương là thứ rất cần thiết, mặc dù Kiều Hoàng Nhi là một pháp sư hỗ trợ nhưng mỗi người có thuốc thị thương bảo mệnh vẫn là tốt hơn.

Vừa nói nàng vừa nhìn tới Thẩm Nhất đứng sau lưng Thẩm Ngôn cùng Iris đang treo trên cổ hắn, ý tứ không nói cũng rõ.

Nói xong nàng mua cho mỗi người 50 viên thuốc trị thương nhất giai để mọi người lưu trữ trong nhẫn trữ vật của mình.

Kế đến là vũ khí, vì ai cũng có món vũ khí vừa tay rồi nên ai cũng không mua gì thêm.

Ngón tay thon dài của Kiều Phượng Nhi không ngừng lướt trên màn hình, kế tiếp nàng mua ra 3 viên đá màu trắng đục đưa cho ba người.

Cầm viên đá trên tay Thẩm Ngôn dò xét.

“Vật phẩm: Air Armor

Đẳng cấp: Nhị giai.

Khi bóp nát viên đá sẽ tạo ra một lớp giáp không khí lưu chuyển quanh thân, dày khoảng 5cm, chống lại thương tổn từ công kích vật lý cùng một số pháp thuật.

Tác dụng: 1 giờ.

Thời gian hồi: 24 giờ.”

- Air Armor? Sao lại là tên tiếng anh?

Kiều Hoàng Nhi hi hi cười ôm lấy cánh tay Thẩm Ngôn hỏi.

- Anh sẽ không nghĩ Vạn Thương Thành chỉ có mình dân Hoa Hạ chúng ta chứ?

- A…sao anh quên mất điều này nhỉ?

Thẩm Ngôn vỗ đầu, hắn quên mắt Vạn Thương Thành là nơi buôn bán của người cường hóa trên toàn thế giới, chỉ trừ đám Ác Nhân cùng Thú Nhân ra, mọi buôn bán của người cường hó đều thực hiện trên cái chợ này.

- Hì hì, Air Armor là công nghệ do các nhà khoa học ở Anh sáng chế ra, đều có bản quyền cả, nên tên tất nhiên phải giữ nguyên rồi! Sỡ dĩ nó chỉ có Nhị giai vì khi người cường hóa tiến cấp Tam tinh, ai cũng có kỹ năng thiên phú [Giáp cốt] cả, nên đâu cần gì mà sử dụng Air Armor nữa chứ, nói trắng ra nó là phụ trợ cho người cường hóa đê giai như chúng ta thôi!

Cảm nhận bộ ngực nảy nở của Kiều Hoàng Nhi đang ‘vô tình’ cọ cọ vào cánh tay mình, Thẩm Ngôn thật là thoải mái không thôi, thầm nghĩ phụ nữ sao khi đã mở lòng, ai cũng như lang như hổ ah.

Kiều Hoàng Nhi đôi môi kề vào tai Thẩm Ngôn nói nhỏ, hương khí từ môi thơm nàng phả vào tai Thẩm Ngôn.

- Anh theo đuổi chị em, nhưng nhớ đừng bỏ quên em đấy nhé!

Thẩm Ngôn bật cười vỗ vỗ đầu nàng.

- Em còn là con nít!

- Em bằng tuổi anh đó!

- Nhưng vẫn là con nít!

- Anh…

- Khụ…khụ…mọi người đang nhìn kia kìa!

Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Kiều Hoàng Nhi, con hàng này rõ ràng là một cái liếm cẩu, chẳng hề quan tâm mặt mũi gì cả.

Nhận thấy ánh mắt đố kỵ cùng ai oán của mọi người xung quanh, Kiều Hoàng Nhi co rụt cổ lại, chu mỏ xùy một tiếng, bộ dáng dễ thương cực kỳ.

Trong lòng đám người xung quanh lại trải qua một hồi tru tréo.

- Mẹ nó quá dễ thương a!

- Tiểu tử này có vận khí ứt chó gì mà được tiên nữ như thế để ý tới a!

- Tại sao ta không được diễm phúc thế kia chứ!

Càng đừng nói đến Tống Thanh Thư lúc này, hắn đang nghĩ có nên cướp luôn tiểu mỹ nữ Kiều Hoàng Nhi này luôn không, được cặp song sinh tỷ muội hầu hạ, cảm giác đó sướng phải biết a.

Sau một hồi mua thêm vài thứ lặt vặt, Kiều Phượng Nhi giới thiệu cho mọi người một thứ trang bị không thể thiếu cho cuộc thi.

Đó là Đá kỹ năng.

Người cường hóa hơn võ giả ở chỗ, bọn họ có Đá kỹ năng.

Đá kỹ năng như tên gọi, trong đó ẩn chứa nguồn năng lượng nguyên tố cuồng bạo, chỉ cần phóng thích, nó sẽ theo ý chí của chủ nhân mà công kích địch nhân.

Người cường hóa có thể dùng Đá kỹ năng sinh sinh mài chết một võ giả cấp thấp, nhưng yếu tố đầu tiên là hắn phải giàu!

Trên lý thuyết, người cường hóa có thể học tất cả các kỹ năng này, nhưng vấn đề ở chỗ nó quá tốn thời gian để luyện tập thành thục, trong khi bọn họ chỉ cần chú trọng vào những kỹ năng chính của mình, làm cho chúng trở nên mạnh mẽ.

Khi đó họ sẽ có nguồn tiền lớn, mua những kỹ năng này sử dụng không thơm sao?

Đá kỹ năng này vô cùng đắt đỏ và hiếm gặp. Kỹ năng cấp độ càng cao lại càng đắt.

Đá kỹ năng chia làm cấp 1 đến cấp 10 truyền thuyết.

- Hiện giờ chúng ta chỉ có thể mua Đá kỹ năng cấp 2 trở xuống mà thôi, loại vật phẩm này giá cả vẫn rất là đắt đỏ!

Thẩm Ngôn nhìn đến giá một viên Đá kỹ năng cấp 1.

“ Đá kỹ năng: Đạn khí nén (cấp 1)

Hiệu năng: khi sử dụng sẽ giả lập ra một khẩu súng trường, băng đạn có 10 viên đạn khí nén. Khi đạn bắn ra chạm vào mục tiêu sẽ tạo ra một vụ nổ nhỏ, gây sát thương và gây choáng địch nhân tạm thời.

Khi bắn hết đạn, kỹ năng tiêu thất.

Giá bán: 5 Chip trung cấp ( 10 Coin)”

- 5 Chip trung cấp? Quả thật là rắt mắc, bất quá còn có thể mua bằng Coin sao?

- Đó là tất nhiên, Coin là thứ tiền tệ có thể đổi sang Đô-la Mỹ, đối với những trung tâm nghiên cứu Đá kỹ năng thì phần nhiều họ thích giao dịch bằng Coin hơn, có thể mua vật tư từ thế giới thực để tiếp tục phát triển!

Tống Thanh Thư rốt cục cũng chen vào được một câu, biết sao được, ba người này không làm sao quan tâm đến hắn, hắn còn nhầm tưởng mình là không khí đâu.

- Đáng tiếc các mỏ khoáng ở đây đều trực thuộc các Guild, chúng ta mới gia nhập, cũng chưa thể đi đào khoáng được, nếu không có thể tiết kiệm được một chút Chip trung cấp!

Thẩm Ngôn nghe Kiều Hoàng Nhi nói thế thì vỗ đầu nàng an ủi.

- Không sao cả tiền của anh cũng là tiền của hai em mà! Thoải mái đi!

Nghe thấy câu nói đầy ám mụi của hắn, Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi đều đỏ mặt không thôi, gia hỏa này lời hôm nay nói r tại sao lại đầy tình ý như thế chứ, làm các nàng ngượng chết.

Thẩm Ngôn rất thẳng thắn, trước đây đối với chuyện hai nữ, hắn vốn muốn nhàn nhã để từ từ bồi đắp tình cảm, nhưng một khi Tống Thanh Thư đã công khai theo đuổi Kiều Phượng Nhi, nếu Thẩm Ngôn không làm ra động tác, hắn còn phải đàn ông nữa không chứ?

Bước ra khỏi Vạn Thương Thành tổ đội Thẩm Ngôn gương mặt ai cũng có thể thấy sự thỏa mãn.

Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả.

Bây giờ chỉ cần tới quảng trường Thánh Dương Thành, đăng ký với chủ Guild là sẽ được dự thi mà thôi.

Nơi quảng trường giờ khắc này tụ tập hơn 10.000 người. Người người trò chuyện, vui cười không khí thập phần huyên náo.

Đây là những ứng viên vượt qua hai vòng đầu, gần như là chắc suất vào Guild mình lựa chọn.

Nói là ‘gần như’ bởi vì nếu bọn họ có tham gia vòng 3, nguy cơ bị đào thải vẫn là rất cao nếu bị ‘giết’ chết.

Bao quanh quảng trường là mười khán đài lớn, đại diện cho mười công hội đứng đầu. Những ứng viên trực thuộc Guild nào thì sẽ đứng vào vị trí khán đài của guild đó.

Hiện tại chưa đến thời gian của cuộc thi nên trên các đài cao hoàn toàn trống không, chỉ có một số tên nhân viên đang đứng quản lý hàng ngũ của thành viên mới guild mình.

Trương Lăng Đông lúc này đang đứng trên đài cao, mắt dõi xuống đém người như muốn tìm kiếm ai đó.

Lâm Thác Lan từ phía sau đi đến vỗ vỗ vay hắn.

- Tôi khuyên cậu nên từ bỏ cô ấy đi, người ta cũng đã có người mình thích rồi, tội tình gì vậy chứ?

Mấy ngày nay tâm tình của Trương Lăng Đông cực kỳ xấu, nhất là sau khi biết Kiều Phượng Nhi đã thực sự có tình yêu mới, không còn đoái hoài đến hắn, trong tâm hắn càng là thù hận hơn.

- Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, khi xưa Phượng Nhi cho là tôi không giúp, bỏ mặc sống chết của gia đình nàng, nên nàng ấy mới hận tôi như thế, chỉ cần tôi giải thích…

Lâm Thác Lan nghe Trương Lăng Đông vẫn còn cố níu kéo quá khứ không bỏ, hắn kéo lấy vai của Trương Lăng Đông nói lớn.

- Này! Cậu có nghe tôi nói không? Kiều Phượng Nhi đã yêu người khác rồi, dù cho cậu có giải thích gãy lưỡi, người ta cũng không yêu cậu đâu! Huống chi, Thẩm Nguyệt Lan hội trưởng đối với việc cậu tự tung tự tác rất là tức giận đấy, cậu liệu mà suy tính kỹ những việc mình muốn làm!

Trương Lăng Đông nghe đến cái tên Thẩm Nguyệt Lan, bất giác trong đầu hắn hiện lên một nữ tử dung nhan tuyệt thế, nhưng lại vô cùng băng hàn và tàn nhẫn, hắn bất giác rùng mình.

Bất quá.

Kiều Phượng Nhi là tình yêu đầu đời của hắn, là thanh mai trúc mã mà hắn không thể quên trong kiếp này rồi. Việc không thể ứng cứu gia đình nàng luôn day dứt lòng hắn bấy lâu nay.

Bây giờ gặp lại người xưa, hắn muốn bằng mọi cách đoạt nàng trở lại.

Trương Lăng Đông gạt tay Lâm Thác Lan ra, nghiêm mặt nói:

- Chuyện tôi với Kiều Phượng Nhi, anh đừng xen vào, cùng lắm thì…tôi rút khỏi Guild Bạch Dương!

- Cậu…!?

Nhìn thấy Trương Lăng Đông biến mất trong dòng người. Lâm Thương Lan thầm mắng.

- Đúng là thứ óc heo mà! Nguyệt Lan hội trưởng dễ dàng cho cậu đi vậy sao? Với thành viên cao tầng như cậu mà muốn thoát ly công hội chỉ có con đường chết mà thôi!

…...........