Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 151: Cao tầng Thú Nhân.



- Đinh! Qua hệ thống truy xét. Vỏ ngoài thủy tinh là một lớp ngăn trở khí tức hệ thống phát tán ra ngoài. Theo Iris tính toán suy đoán, Thú Nhân này là một loại thức tỉnh khi từ còn là bào thai, đây có lẽ là một đột biến hay một công nghệ nào đó mà đám Thú Nhân áp dụng vào thứ này, một khi nó sinh ra, nó sẽ mang lại lợi ích cho chủ nhân vô cùng lớn.

- A!? Vậy đây là bảo vật a. Thức tỉnh khi còn là bào thai a.

Thẩm Ngôn mừng rỡ, nên biết con người cần đến 20 năm để thức tỉnh hệ thống, động vật thì ngắn hơn ¼, chỉ cần năm năm là thức tỉnh.

Nhưng thức tỉnh hệ thống từ khi còn là bào thai, tiềm lực phát triển kinh người a.

Đây là cơ duyên a.

Vừa lúc hắn đang muốn kiếm một con Pet cho mình, vừa lúc nó sinh ra, hắn sẽ dùng hệ thống [Đồng hóa] nó, Thú Nhân này quả thật là không tệ.

- Iris, ngươi biết đây là con gì không?

- Dạ biết thưa chủ nhân, đây là con….

….

Ầm!

Ở một nơi thật sâu trong rừng rậm, trong một pháo đài dưới lòng đất.

Một vị mỹ nữ đang vô cùng tức giận vỗ nát cái bàn trước mặt, một đám thú nhân cuối gầm mặt xuống không biết nói gì.

Đây là một nữ nhân tuyệt đẹp. Nhìn sơ nữ nhân có làn da rất mềm, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ, mịn tựa lụa, co giãn như cỏ lau. Đôi mắt trong suốt dịu dàng ướt nước khảm trên khuôn mặt hoàn mỹ. Khuôn mặt quá hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo, sắc đẹp tuyệt trần.

Quan trọng hơn là khuôn mặt xinh đẹp này có phần yêu khí, cái khí chất quyến rũ yêu diễm. Trong đôi mắt dịu dàng kia tuy không nhìn chăm chú lại khiến người khác nhìn một cái sẽ chìm đắm linh hồn vào đó. Đây là sự yêu mị không phóng đãng mà lại phong tình vạn chủng.

Nếu nói khuôn mặt mỹ diễm làm cho ai nấy ngạc nhiên thì toàn thân nữ nhân xinh đẹp khiến cho mọi người giật mình.

Thân dưới của nữ nhân xinh đẹp là đôi chân trắng mịn thon dài, ngồi ngay ngắn trên ghế cũng khoảng một thước bảy. Trên đầu nữ nhân này có hai cái tai với lớp lông trắng như tuyết, tỏa sáng mềm mịn, nhìn thoáng qua là biết thân hồ yêu. Kinh diễm hơn là cô gái còn có sáu cái đuôi trắng mềm mại đang xoay quanh trên ghế.

- Nói đi! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Đám thú nhân phía ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một lúc sao có một nam trung niên với tay sói trên đầu, bước ra quỳ xuống nói.

- Thưa bệ hạ, con của thần làm việc trước giờ luôn cẩn thận không hề sai sót, nhưng lần này đi ra làm nhiệm vụ, gặp phải cường giả nên nhiệm vụ…thất bại, con ta cũng đã bị giết.

Nam trung niên nhân nói đến đây mà trong mắt tràn đầy cừu hận.

- Thế tại sao con Chip lại bị đám kia biết được, ngay cả A Ly con ta cũng bị bắt? Chẳng phải con ngươi ham sống sợ chết khai ra sao?

- Vấn đề này hạ thần còn chưa rõ, nhưng thần thề với bệ hạ con của ta sẽ không…

Bốp!

Không đợi tên nam nhân trả lời, nữ vương xinh đẹp ánh mắt âm lãnh, một tát quất bay tên nam nhân văng ra xa.

- Ta không cần biết lý do, Ngao Tuyên, ta cho ngươi nửa tháng, bằng mọi cách tìm ra con ta, nếu không xách cái đầu ngươi về đây!

Nữ vương tức giận khí tràng chấn bát hoang, muông thú quỳ dưới đất lạnh run.

Nàng lại nhìn sang một lão già, lão nhân này đầu tóc bạc phơ râu dài tới bụng, trên thân lão còn mang một cái mai rùa, rõ ràng từ một con ô quy tiến hóa ra.

- Quy lão, kế sách này là do ngươi bày ra, ban đầu ngươi cam kết ta lấy Thú Đản làm mồi dụ để bên kia trao đổi Chip cao cấp qua đây, bây giờ thì sao?

Quy lão quỳ sụp trên đất, run rẩy nói.

- Xin nữ vương tha mạng a!

Trong lòng hắn thì mắng thầm.

- Tiện nhân này, không phải ta bày kế để ngươi hấp thụ Chip để thăng cấp Thất tinh sao? Giờ quay lại cắn ngược ta?

Nữ vương không muốn nghe ngụy biện nữa, phất tay nói.

- Ngươi cũng giống như Ngao Tuyên, trong vòng nửa tháng tìm cho ra con ta, nếu không kết quả cũng giống như hắn, đem đầu về đây!

- Dạ, lão nô tuân mệnh.

Hai người hối hả chạy ra khỏi phòng, đám thú cũng vội vã lui ra, tránh tai bay vạ gió.

- Nữ vương, ngài làm việc quá quyết liệt! Đám trưởng lão kia sợ sẽ dị nghị!

Một tên thanh niên tuấn tú đứng bên cạnh khuyên nhủ, dáng người tên này vô cùng uy vũ, gương mặt chữ điền, đôi mắt tinh mang như sao trời ân cần khuyên nhủ nữ vương mình.

Hắn là từ một con báo tiến hóa mà ra.

- Mặc kệ đám già đó dị nghị, bọn chúng cũng đã bất mãn ta từ trước rồi, nếu không phải sợ thực lực ta quá mạnh, sợ đám võ giả kia phát giác, ta đã tự thân đi tìm con ta rồi.

Tên nam tử thở dài, nữ vương hắn vẫn luôn cố chấp như thế a.

Ở Thú Nhân, người lực lượng đạt tới Ngũ tinh, đã có thể hóa hình mà tiến hóa thành hình người rồi, duy chỉ có một số đặc điểm như tai hay đuôi, hoặc răng nanh có thể đã ăn sâu vào trong gen di truyền rồi mới không thể nào thay đổi.

Phải đợi đến khi đạt đến Bát tinh, bọn chúng mới có thể hoàn toàn hóa hình thành người được.

Lúc này, Ngao Tuyên đang ở bên ngoài nói chuyện với Quy lão.

- Này Quy lão, ta sắp không chịu đựng nổi rồi! Con của ta vừa bị hại chết mà con ả đó không có một lời thương tiếc, nó không có công cũng có sức chứ, còn đằng này…

Quy lão vội vã kéo Ngao Tuyên qua một góc, sau khi nhìn quanh không thấy ai, lão mới nhìn hắn:

- Cậu muốn chết à! Tai mắt nữ vương rất nhiều, lỡ có ai nghe được, là đêm nay trên sàn nữ vương lại có một bộ lông sói đấy!

- Nhưng mà ta không thể chịu nổi, kêu đi tìm con của ả? Đùa sao, tám chín phần là nó rơi vào tay đám võ giả kia rồi, lần này nếu ta đi thì chỉ có chết mà thôi! Nếu không phải Quy lão ra cái ý kiến củ chuối đó, cái gì mà thay mận đổi đào, giờ thì hay rồi, mồi với cá đều mất!

Quy lão nghe Ngao Tuyên luyên thuyên một hồi, mặt hắn đen thui, kế này là do hắn nghĩ ra a, ngươi có thể nói xấu sau lưng ta được không, cần gì nói chính diện vậy?

- Này! Ngao Tuyên, dùng cái đầu đi, cậu không còn là động vật bốn chân nữa đâu, cậu yên tâm, tôi đã có liên lạc với một bộ phận cao tầng, chỉ cần đúng thời điểm phối hợp, chúng ta sẽ lật đổ con ả đó.

Quy lão bắt đầu giở giọng lôi kéo, Ngao Tuyên thoáng chốc trầm mặc, tuy ngoài miệng chửi bới như thế, nhưng trong lòng của nó vẫn có một nỗi kinh sợ không tên với nữ vương.

- Có thể cho ta suy nghĩ một chút sao?

Quy lão vỗ vỗ vay hắn.

- Ta cho cậu nhiều nhất hai ngày, bây giờ đang thời gian cấp bách, cậu đừng quên hết nửa tháng mà cậu không tìm ra Thú Đản, đầu của cậu không còn nằm trên cổ cậu đâu.

Quy lão thừa biết tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển này rất nhanh sẽ bị hắn dụ dỗ mà thôi, nên hắn cũng không ngại mà chèo kéo.

Có thêm một tên Ngũ tinh gia nhập, đó cũng là một phần lực lượng.

….

Thẩm Ngôn rất nhanh đã về đến nhà, hắn dùng một bao vải đen bao bọc lại Thú Đản một cách cẩn thận, sau đó giấu kỹ nó trong tủ quần áo phòng của mình.

Hắn thật thõa mãn hỏi Iris.

- Cái này chừng nào nó ‘nở’ vậy Iris?

- Thưa chủ nhân, theo tính toán thì khoảng 10 ngày nữa!

- À cũng được, thật háo hức a!

Thẩm Ngôn xoa xoa tay nói, hắn đạ biết trong đây là một con hồ ly rồi, có pet là hồ ly, mấy bà vợ hắn sẽ mê chết cho xem, tưởng tượng cái mỏ dài nè, lỗ tai trắng muốt nè, cái đuôi đầy lông nè…hít hà…chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

Sau khi giấu nó kỹ lưỡng, hắn đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha êm ái ở góc phòng. Chỉ chốc lát sau, Cổ Lệ Na Trát cũng đi đến, nàng theo bản năng ngồi xuống bên người Thẩm Ngôn, hai chân trắng nõn cuộn tròn lại, ngồi xếp bằng trên ghế, đầu gối vô ý chạm phải chân Thẩm Ngôn, thế nhưng tựa hồ nàng không phát giác mà Thẩm Ngôn thì cũng không để ý nói gì.

Bốn người ở phòng khách coi TV một lúc lâu, mãi tới khi bầu trời gần chạng vạng xuống, cả bốn bắt đầu đói bụng thì bọn họ mới nhận ra đã gần đến giờ cơm tối rồi. Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư xung phong nhận việc ra ngoài mua thức ăn.

Hai người lái xe đến siêu thị gần đó mua về một đống lớn nguyên liệu nấu nướng, đều là món mà các nàng thích ăn.

Thẩm Ngôn cũng không nói gì, hắn nhận lấy đồ xong liền đi đến phòng bếp, chuẩn bị trổ tài cho ba cô gái được thưởng thức một bữa tiệc phong phú.

Một bữa cơm bốn người ăn đến no nê vô cùng, ba đại mỹ nữ vỗ vỗ cái bụng đã hơi căng, vui vẻ khen hình như trình độ nấu nướng của Thẩm Ngôn tiến bộ hơn hẳn rồi.

Sau bữa ăn, bốn người lại đi tới phòng khách trên lầu một, thế nhưng so với không khí gượng gạo lúc chiều thì bầu không khí hiện tại đã hoàn toàn khác biệt. Do là trong lúc nấu cơm, bọn họ đã có thời gian tiếp xúc, trò chuyện với nhau nhiều hơn, vả lại cộng thêm một bữa mỹ thực qua đi, bây giờ bốn người giao lưu đã thoải mái và thân thiết hơn hẳn.

Cười cười nói nói, đến hơn 10 giờ, bọn họ mới lần lượt trở về phòng riêng của mình đi ngủ.

Trở về phòng, Thẩm Ngôn rất nhanh leo lên giường, hắn lâm vào trong tĩnh thần dưỡng khí, miệng nở nụ cười lẩm bẩm.

- Tử Giới Vực! Ta đến rồi đây!

………………………..