Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 125: Bộ mặt ta đáng sợ lắm sao???



- Thiên đại cơ duyên a chủ nhân, mau mau hốt nàng đi!

Iris trong đầu Thẩm Ngôn thì thầm xúi giục, con rồng một bên cũng thè lưỡi gật đầu lia lịa, nhìn tướng nó bây giờ nào có bộ dáng Chân Long bễ nghễ thiên hệ, thoạt nhìn giống như chó chực xương hơn.

Nó biết chủ nhân của nó quá yếu, mà đối với tính dâm như nó, thì hấp thu nguyên âm để mạnh lên là con đường không thể tốt hơn.

Nhìn một la lỵ một rồng trong não hải mình không ngừng xúi giục, Thẩm Ngôn khóe miệng giật giật, tiểu đệ ta toàn là thanh phần gì đây a.

Nhận thấy tâm tình của Trương Tố Tố đã có chút khởi sắc, Thẩm Ngôn thủ thỉ vào tai nàng:

- Anh có chuyện muốn nói với em!

- Chuyện gì a?

….

Thẩm Ngôn bắt đầu kể mối quan hệ phức tạp của hắn cùng năm người vợ, cũng giới thiệu qua Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba cho nàng nghe.

Sau khi kể xong, Thẩm Ngôn cuối xuống nhìn Trương Tố Tố rúc đầu trong ngực mình chờ đợi biểu hiện của nàng.

Trường Tố Tố cũng không có trả lời, mà là vươn đôi tay ôm lấy Thẩm Ngôn càng chặt, bầu không khí yên tĩnh có chút quỷ dị.

Giữa lúc Thẩm Ngôn đang muốn mở miệng an ủi nàng thì Trương Tố Tố ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Ngôn, thấp thỏm hỏi:

- Anh sẽ vẫn yêu em đó chứ?

Câu hỏi này khiến Thẩm Ngôn có chút bất ngờ, hắn còn tưởng nàng sẽ khóc lóc kể lể đâu, không ngờ Trương Tố Tố chỉ hỏi một câu như thế.

Không chút suy nghĩ, Thẩm Ngôn gật đầu chắc nịch.

- Nhất định sẽ! Anh yêu em như các người vợ của anh vậy, vì em là một trong số đó mà! Anh hứa với em sẽ mang lại cho em hạnh phúc cả đời.

- Không cần như thế, em chỉ cần một vị trí nhỏ trong trái tim anh, thế là đủ! Hơn nữa thân phận của em cũng không bằng các náng, em chỉ cần làm tình nhân của anh là được rồi!

Nghe Trương Tố Tố nói như thế Thẩm Ngôn là vô cùng cảm động, hắn hôn liên tục lên trán, lên má, lên môi nàng.

- Cám ơn em hiểu cho anh! Nhưng em không cần phải tự ti như thế, những người con gái theo anh, ai anh cũng tôn trọng cả.

Kỳ thực ở thế giới này, đa thê cũng là chuyện bình thường, phụ nữ tuy trời sinh tính tình gen tuông, nhưng cũng là phải biết kiềm chế một chút, bằng không cơm không lành canh chẳng ngọt, đôi bên đều là người đau khổ.

- Anh trùng hợp thiếu một vị trợ lý, em có bằng lòng làm trợ lý cho anh không?

Thẩm Ngôn một bên âm thầm đưa linh lực tiến vào cơ thể tiến hành trấn an tinh thần cho nàng, một bên mở niệng hỏi.

Trương Tố Tố nghe đến đó thì vô cùng vui mừng, làm trợ lý cho Thẩm Ngôn, đây chẳng phải giờ giờ khắc khắc có thể đi theo hắn sao, suy nghĩ một chút đã làm cho nàng động lòng rồi, bất quá nàng vẫn dè dặt hỏi:

- Em…có làm được không? Em sợ làm không được!

Thẩm Ngôn bất ngờ bế thốc nàng dậy xoay vòng.

- Em là cục cưng của anh! Nhan trị lại cao, đi theo làm mặt bài cho anh là được! Làm gì có khó khăn chứ!

- Ha ha ha, đáng ghét, mau bỏ em xuống!

Hai người bầu không khí âm lên nhanh chóng, Trương Tố Tố có trong lòng còn có chút đau khổ, trải qua người yêu dỗ ngọt tâm tình đã khá hơn không ít.

Thẩm Ngôn liếc nhìn đồng hồ một chút, đã 7h tối, hắn nhìn sang nàng bảo:

- Em mau vào tắm đi! Tý nữa cho em cái kinh hỉ!

- Hả! Kinh hỉ gì vậy?

- Một chút nữa rồi biết! He he

Bốp!

Thẩm Ngôn cười đùa đánh vào cái mông lớn của nàng một cái, hắn phải công nhân trong mấy nữ nhân của hắn, Trương Tố Tố là người có cặp mông to nhất, Dương Mật thì cặp bưởi bự nhất, còn Nhiệt Ba…ờm…tính tình manh manh dễ thương nhất.

Nhìn Trương Tố Tố xấu hổ chạy vào phòng tắm, Thẩm Ngôn nói với theo:

- Có cần anh vào kỳ cọ lưng cho không?

- Em mới không cần, vào anh lại cọ cái khác, em lại không tắm được!

Trương Tố Tố đỏ mặt nói đoạn liếc mắt vũ mị nhìn hắn, nhanh đóng cửa phòng tắm lại. Thẩm Ngôn nhìn bộ dáng của nàng mà hít sâu một hơi, tâm hồn la lỵ trong vóc dáng quý phụ nhân a, ai mà chịu cho nổi, chịu sao nổi?

8h tối, quán bar Lưu Hương.

Đây lúc trước vốn là địa bàn của Chu Đại Hải, bất quá từ khi hắn bị công an bế đi, địa bàn này rốt cục rơi vào trong tay của Cuồng Tử, bây giờ quán bar này đã có quy củ rất nhiều, không còn cảnh hút chích, gái gọi khi xưa.

Thẩm Nhất từ taxi bước ra, chạy qua bên kia mở cửa cho Trương Tố Tố, một tay thân sĩ đưa ra đỡ lấy tay nàng bước xuống.

Trường Tố Tố có chút rụt rè ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Ngôn bước vào quán bar.

Cuồng Tử vốn đang uống rượu cùng với đàn em, thấy đại ca đến vội vàng đến nghênh đón, theo sao là một đám đàn em đứng xếp hàng cung kính hô lớn:

- Chào đại ca, chào đại tẩu, chúc đại tẩu sinh nhật vui vẻ!!!!

Tràng diện có chút lớn dọa đến Trương Tố Tố hoảng sợ chui rúc vào trong ngực Thẩm Ngôn không dám nhìn Cuồng Tử.

Cuồng Tử dáng người cao lớn bặm trợn, đầu trọc, mắt híp, môi dày, mũi tẹt, mặt đầy tàn nhan, giống như cha mẹ dòng họ hắn có bao nhiêu cái xấu chắt lọc hết qua cho hắn vậy.

Cũng nhờ cái bản mặt này mà từ nho cho đến lớn, hắn đều hù dọa không ít người, kiếm được chỗ tốt cũng không ít.

- Này, mốt gặp tôi nhớ đeo khẩu trang vào, dọa sợ bảo bối của tôi thì làm sao!

Thẩm Ngôn đùa giỡn với Cuồng Tử, một tay ôm eo dẫn Trương Tố Tố còn đang ngượng ngùng lén lén nhìn lấy Cuồng Tử vào trong bao sương.

Cuồng Tử gãy gãy đầu, hắn nhìn đám tiểu đệ hỏi.

- Bộ mặt ta đáng sợ, mắc ói đến thế sao?

Đám đàn em nghe Cuồng Tử hỏi thế lắc đầu lia lịa.

- Cuồng Tử lão đại là siêu cấp soái, ta nhìn ngài một hồi cảm thấy tinh thần khai sáng!

- Đúng a, siêu cấp đẹp trai, ta nhìn một hồi muốn biến thành bê đê a!

- Đúng vậy, đúng vậy, Cuồng Tử lão đại như thần tiên hạ phàm, cái thế vô song, ta quý mến ngài như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt!

Đám tiểu để lại một trận vuốt mông ngựa…bất quá nhìn lâu gương mặt Cuồng Tử một hồi, đám này khóe miệng giật giật, cảm thấy cái bụng cuộn trào, không thể chịu đựng nổi chạy ra ngoài nôn khan.

- Ọe….ọe…

- Ụa…..

Gương mặt đang đắc ý của Cuồng Tử nháy mắt đen thui.

- Cút!!!

….

Trương Tố Tố mang theo chờ mong nắm lấy tay Thẩm Ngôn bước vào bên trong bao sương, vừa vào đến cửa nàng không khỏi lên tiếng kinh hô, hai tay che lấy miệng sợ mình thất thố.

Trong căn phòng được trang trí vô cùng xa hoa, đèn nến sáng trưng, dây ruy băng đầy khắp, bong bóng xanh vàng đỏ treo đầy phòng.

Nổi bật ở giữa căn phòng là tấm áp phích cỡ lớn: “Chúc mừng sinh nhật Trương Tố Tố - Tình yêu của anh!”

Trương Tố Tố khóe mắt dâng trào nước mắt hạnh phúc, giờ khắc này không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm tình sung sướng hạnh phúc của nàng.

30 năm…trọn vẹn 30 năm sống trong cá chậu chim lồng, sinh nhật lễ tết chưa bao giờ có người thân quan tâm qua, thế mà giờ đây, Thẩm Ngôn lại mang cho nàng một kinh hỉ quá lớn.

- Oa! Em yêu anh, yêu anh chết mất!

Trương Tố Tố hoa tay múa chân trực tiếp nhảy lên treo lên người Thẩm Ngôn, dâng cho hắn nụ hôn nòng cháy.

Thẩm Ngôn vuốt ve lấy bờ mông tròn vểnh của nàng, say sưa đáp lại.

- Khụ…khụ…

Hai người đang chìm đắm trong tình yêu, bất chợt có tiếng ho nhẹ phát ra sau lưng hai người.

...............................