Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 124: Thiên đại cơ duyên.



Hắn cuối đầu nhìn xuống, đôi chân mình không biết đã bị đông kết từ khi nào, hơi thở âm hàn tràn ra dập tắt cả hỏa diễm trên tầng giáp cốt.

- Không xong! Là võ giả…

Linh lực cuồn cuộn phóng thích đóng băng chân hắn, Long Bát ánh mắt co rụt nhìn về phía trực thăng phía xa, hắn thấy được một trung niên nhân mắt đeo kính, khoát lên người một trường bào xanh thẳm đang đứng trên đó, đôi tay đang thôi động pháp quyết, rõ ràng là đang khống chế hắn.

Xác nhận đối phương là của hội Ác Nhân, trung niên nhân từ phía xa sau khi dùng Hàn Băng chế trụ hắn, mở miệng ra lệnh.

- Tên lửa toàn lực oanh kích!

- Tuân lệnh!

Đồng thời trung niên nhân vung tay lên vận dụng tiếp công pháp:

- Kết Giới Tù Ngục!

Lập tức từ 4 phương 8 hướng chu vi ngồi nhà Trương Lâm dâng lên tầng tầng bình chướng băng điêu dày 5m cao đến 20m thập phần dọa người, đồng thời người dân xung quanh cũng được phía quân đội mau chóng sơ tán.

Hàn khí tràn ra không ngừng làm chậm tốc độ của Long Bát, khi hắn ngẩng đầu lên đã thấy được hơn 20 quả đạn đạo phóng về phía hắn.

- Ta mẹ nó!

Long Bát kém chút bị dọa chết, ai nghĩ đến một thằng nhóc lại có liên quan đến đám võ giã này cơ chứ, hắn không nói hai lời từ trong ngực móc ra một Lưới Điện Từ ném trên đất, đồng thời vận dụng toàn lực thôi động lấy lõi Chip, một tầng hỏa diễm từ thân thể Long Bát phóng thích ra ngoài, chấn vỡ băng điêu đang đóng băng hai chân hắn.

Long Bát ngoái nhìn một chút về phía Thẩm Ngôn đang đứng bên ngoài Kết Giới Tù Ngục, sự việc hôm nay chưa xong đâu, sau đó đó như một quả cầu lửa phóng lên trời bay đi.

Những quả đạn đạo bay đến đây nhất thời chạm phải phạm vi của Lưới Điện Từ, sóng điện kích thích ngòi nổ bên trong chúng, nhất thời gây nổ những quả đạn đạo này, tạo không gian cho Long Bát lách mình rời đi.

Ầm Ầm Ầm Ầm!!!

20 quả đạn đạo cùng phát nổ, cảnh tượng như diệt thế, khói lửa vung lên cao đến 2000m bên trên phóng thích ra nhiệt lượng khủng bố.

Kết Giới băng điêu run rẩy dữ dội, bảo vệ các nhà dân lân cận, Long Bát chật vật từ trong phạm vi vụ nổ bay đi, một chân hắn đã bị cháy thành than cốc, cơ thể vết thương vô số.

Tuy nhiên vẫn là còn giữ được một cái mạng, xem như cũng may mắn.

Trung niên nhân là trên máy bay nhảy xuống bên người Thẩm Ngôn, mắt nhìn Long Bát như lưu quang trốn đi, mở miệng thở dài:

- Đám chuột này đúng là khó giết!

Hắn giải trừ Kết Giới Tù Ngục, băng điêu lập tức tan chảy, hóa thành nước dập tắt đám cháy trong khuôn viên vụ nổ.

Lại nhìn về phía Thẩm Ngôn mỉm cười giới thiệu:

- Chào cậu! Tôi là Nam Cung Doanh, tổ trưởng Lân Tổ, tôi có việc ở Chiết Giang này, nghe Chiến Thiên nói hỗ trợ cậu nên tôi sẵn tiện chạy qua đây!

Thẩm Ngôn thở dài một hơi bắt tay với Nam Cung Doanh, tỏ vẻ cảm ơn.

- Cảm ơn đại bá, ta là Thẩm Ngôn tổ trưởng Đội Phản Ứng Nhanh, nếu không có người thì hôm nay giúp đỡ thì ta cũng không sống được!

Hai người bắt tay với nhau, Nam Cung Doanh cảm nhận được tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của Thẩm Ngôn, có chút ngoài ý muốn, độ tuổi này của Thẩm Ngôn đã đến Trúc Cơ sơ kỳ, quả là nhân tài trong vạn có một.

Nam Cung Doanh càng nhìn Thẩm Ngôn thuận mắt, tuy lúc trước có chút bất mãn khi không tự nhiên có một tên tổ trưởng tu vi Luyện Khí kỳ xét về vai vế lại ngồi ngang hàng với mình, nhưng nay được gập mặt, chứng kiến tu vi đề thăng như ngồi tên lửa của Thẩm Ngôn, Nam Cung Doanh cũng không còn biết nói gì hơn.

Sau khi tốn nửa ngày dọn dẹp đống lộn xộn cùng tìm hiểu kỹ ngọn nguồn, Nam Cung Doanh vô cùng tức giận, không ngờ một vị tổ trưởng bên mình lại bị Ác Nhân hội để mắt đến, đây không phải là đánh mặt quân đội, khiêu khích đám võ giả thượng tầng sao?

- Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho người điều tra rõ, đây là hai tấm Truyền Tống Phù, khi dùng sẽ giúp cậu truyền tống ra một địa điểm bất ký cách điểm ban đầu 5km, là vật bảo mệnh vô cùng quan trọng, nhớ dùng cẩn thận!

Xét thấy tu vi yếu nhớt hiện tại của Thẩm Ngôn, Nam Cung Doanh từ trong ngực móc ra hai tấm phù cho Thẩm Ngôn làm vật bảo mệnh, Thẩm Ngôn cũng là mỉm cười nhận lãnh, chỗ tốt tất nhiên là phải lấy a.

- Cảm ơn Nam Cung đại ca!

Thẩm Ngôn xòe tay chộp lấy hai tấm phù, cười hề hề cảm ơn Nam Cung Doanh rối rít.

Nam Cung Doanh thấy tình cảnh này khóe miệng giật giật, tốt sảng khoái nha, ít nhất ngươi cũng tỏ vẻ khiêm tốn đẩy đưa mới cuối cùng nhận chứ.

Hắn mỉm cười lắc đầu leo lên trực thăng trực tiếp ly khai.

……….

Đâu đó cách nhà Trương Lâm 5km, một bóng người như lưu quang rơi xuống mặt đất tạo nên một cái động lớn, khói mù tán đi, từ trong đó thình lình bò ra một người toàn thân là máu, cánh tay phải hắn bị chặt đứt, khuôn mặt vặn vẹo bị đốt cháy hoàn toàn biến dạng chỉ còn ló ra đôi mắt đục ngầu, người này chính là Trương Lâm.

Trên tay trái hắn, một tấm phù lục vừa mới tiêu thất, rõ ràng là Truyền Tống Phù, đây là vật bảo mệnh mà hắn đạt được khi tình cờ rơi xuống một hầm mộ cổ.

- Trương Tố Tố! Con tiện nhân…dám cho người ám toán ta, ta thề có một ngày ta sẽ quay về giết hết chúng bay!

Trương Lâm ngửa mặt lên trời rống giận, dây thanh quản của hắn bị hỏa diễm thiêu cháy gần đứt, phát không ra tiếng người, giờ đây Trương Lâm hoàn toàn giống như một con quái vật, người bình thường nhìn thấy bộ dạng của hắn chỉ sợ sợ vỡ gan mà chết.

…….

Trương Tố Tố đã được Thẩm Ngôn an bài trong một căn phòng cùng tầng với phòng của hắn, gần với phòng của Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba.

Tuy việc xảy ra có chút ngoài ý muốn, nhưng nói chung rốt cục cũng theo ý muốn ban đầu của hắn.

Thẩm Ngôn trở về khách sạn, sau khi cho Thẩm Nhất vào Tử Giới Vực dưỡng thương, Thẩm Ngôn đi qua phòng của Trương Tố Tố.

Đứng trước cửa phòng nàng, hắn hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình, cẩn thận gõ cửa.

Cốc Cốc Cốc

- Ai?

Từ bên trong vang ra tiếng nữ nhân yếu ớt, Thẩm Ngôn đau lòng hô lên:

- Là anh, Thẩm Ngôn!

Cánh cửa nháy mắt mở ra, từ bên trong lao ra một mỹ thiếu phụ phong vận thành thục, nàng bất chấp nơi đây là hành lang khách sạn, mạnh mẽ nhào đến ôm lấy Thẩm Ngôn, òa khóc lớn.

- Oa…Thẩm Ngôn, làm em sợ muốn chết, cha…cha em vì sao lại đối với em như thế, tại sao lại như thế chứ!...

Nhận thấy Trương Tố Tố bị đả kích không nhỏ, Thẩm Ngôn siết lấy eo nàng càng chặt, nhấc bổng nàng lên đi vào trong phòng, chân vươn ra đá cảnh cửa khép lại.

Bị tình lang bất ngờ bế công chúa đi đến bên giường, Trương Tố Tố có chút ngượng ngùng, đang muốn nói gì đó thì bất chợt một đội môi đã áp tới.

Thẩm Ngôn đè Trương Tố Tố ra giường, 4 cánh môi mạnh mẽ hòa quyện lại với nhau, hắn biết giờ phút này chỉ có tình yêu mới có thể xoa diệu nổi khổ tâm linh của nàng.

Sau hơn 5 phút hôn nhau say đắm, hai người mới tách môi nhau ra, nhìn Trương Tố Tố thở hôn hển mắt long lanh nhìn xem mình, Thẩm Ngôn thướng tiếc đem nàng ôm vào lòng, gạt đi giọt nước mắt còn vương trên đôi gò má của nàng, bắt đầu kể lại công pháp tà ác mà Trương Lâm đang tu luyện cho nàng nghe.

- Em…em sẽ không chết chứ?

Cuộn tròn trong lòng Thẩm Ngôn, nghe lấy giọng nói từ tính của hắn. Sau khi biết rõ tường tận câu chuyện, Trương Tố Tố ngước mắt lên nhìn lấy Thẩm Ngôn, bắt đầu lo lắng tố chất thân thể của mình.

Còn đối với cha nàng? Trương Tố Tố tâm đã chết từ lâu, đối với hắn đã vô cùng thất vọng cùng khiếp sợ. Bây giờ nghe Thẩm Ngôn nói Trương Lâm có lẽ đã chết trong vụ nổ, nàng cũng thở dài, xem như giải thoát cho đôi bên.

- Em yên tâm, cơ thể của em anh đã có cách xử lý rồi!

Kỳ thực nãy giờ Thẩm Ngôn đã tham khảo qua ý kiến Iris, trải qua hệ thống xác nhận, Thẩm Ngôn biết được [Long Thần ái mộ] về bản chất, nó cũng giống như Đoạt Sinh Công, hấp thu nguyên âm của đối phương, nhưng kỹ năng của Thẩm Ngôn lại có thế mạnh ở chỗ.

Nó có thể bù đắp nguyên dương thiếu hụt vào cơ thể nữ nhân, đồng thời tiến hành ôn dưỡng, cải tạo thân thể cho nàng, chi tiết này hoàn toàn bù đắp được thuật thái âm bổ dương tàn bạo của Đoạt Sinh Công.

Hơn nữa đối với Trương Tố Tố, Dâm Long là có hứng thú rất đặc biệt, nãy giờ Thẩm Ngôn thoải mái vuốt ve thân thể Trương Tố Tố, nhiều lúc chịu kích thích quá lơn xém chút vác thương lên ngựa rồi.

Đủ có thể thấy nguyên âm của Trương Tố Tố dồi dào đến mức nào.

- Thiên đại cơ duyên a chủ nhân, mau mau hốt nàng đi!

....................