Âm Thanh Của Cô Ấy!

Chương 23: Bình yên của Hạ Mộc



Cuối cùng vì ký túc xá của trường học bị quá tải nên đơn đăng ký của Hạ Mộc có như không có. Cô nghe điện thoại xong quay lại chỉ có thể cười trừ với Tạ Thần rồi nói:"Chắc là phải quấy rầy cậu rồi, ký túc xá không có chỗ cho tớ."

"Ở ký túc xá không thoải mái đâu, chung đụng nhiều người. Đi theo tôi!"

Tạ Thần dẫn đi vào một khu dân cư, trông cũng an ninh và yên tĩnh lắm. Hắn chọn một nhà ở giữa khu phố, sau đó cắm chìa khóa mở cửa.

"Vào thôi."

Hắn thấy Hạ Mộc do dự mãi chẳng bước vào, nên mới giục. Cô nghe vậy mới chậm rãi đi vào bên trong, theo đánh giá của cô thì ngôi nhà này trang trí đơn giản, lại gọn gàng ngăn nắp vô cùng.

Cô không biết đây là nhà của ai, liền chạy tới gần Tạ Thần không dám đứng quá xa hắn.

"Đây là nhà người quen của cậu hả Thần?"

"Đây là nhà của chúng ta. Sau này cùng ở đây nhé?"

Hạ Mộc trợn mắt nhìn hắn, với một thiếu niên mới lớn như hắn thì làm sao có thể mua nhà được?

"Trường cấp cho đấy, đợi tôi học xong kiếm được tiền sẽ mua lại luôn."

"Trường của cậu tốt quá vậy?"

Ngôi nhà hai phòng ngủ, một toilet với diện tích hơn năm mươi mét vuông này mà được trường cấp. Ngôi trường đó của Tạ Thần là của nhà tài phiệt à, sao mà giàu quá vậy?

"Tại vì tôi học giỏi, thủ khoa của trường nên được ưu ái đấy."

Tạ Thần giải đáp thắc mắc cho cô ngay, sau đó hắn còn cong môi cười với cô.

Má lúm đồng tiền là thức đặc sắc nhất trên gương mặt của Tạ Thần, thật sự lúm rất sâu rất hút hồn. Cô thấy hắn đang tự hào, bèn chêm thêm muối vào câu chuyện:"Thần Thần thật giỏi, tớ... Xem thường cậu rồi. May quá, may mà tớ kết bạn với cậu cho nên được cho ở ké nè."

"Dọn đồ đạc vào phòng đi, căn phòng đó sau này là của cậu."

Tạ Thần mở cửa căn phòng gần cửa sổ, sau đó giúp cô đem hành lý vào. Chuyện này đối với Hạ Mộc có chút hơi mơ hồ, cô và Tạ Thần thật sự sẽ chung sống với nhau ư?

Cô... Còn chưa có nghĩ tới chuyện này!!!



Cuộc sống của hai người không quá ồn ào náo nhiệt, ban ngày cả hai đều ở trên trường có tối tối mới trở về nhà thôi. Lịch học của Tạ Thần rất dày, hắn bận suốt trên máy tính. Cô thấy hắn dành toàn bộ thời gian để gõ máy tính, nghĩ chắc là hắn bận lắm.

Rảnh rỗi ở nhà Hạ Mộc ngồi xem tivi ở phòng khách, cũng không có quấy hắn. Tới giờ cơm thì cô chủ động làm, hôm nào cô học về trễ hơn hắn thì Tạ Thần cũng sẽ vào bếp mà không nạnh hẹ gì cô.

Cuộc sống như vậy rất tốt, Hạ Mộc cảm thấy thật sự thoải mái.

Hôm nay là cuối tuần cô rảnh rỗi ở nhà, Tạ Thần cũng không có đi học, hắn ở trong phòng ôm laptop suốt cả buổi sáng rồi.

Hạ Mộc vốn có chuyện muốn nói với hắn, cô bưng ly sữa nóng sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Chờ đợi hồi lâu, cũng không có ai cho cô vào. Cô sợ hắn không nghe thấy tiếng gõ cửa nhỏ nên cố ý gõ mạnh hơn...

Cũng không có phản ứng?

Hạ Mộc bắt đầu sốt ruột, cô tự động đẩy cửa vào luôn, cô sợ hắn xảy ra chuyện gì đó.

"Thần à?"

Cô thò đầu vào trước, nhìn thấy Tạ Thần đang tập trung đánh máy, hắn không đeo máy trợ thính nên vừa rồi mới không nghe cô gõ cửa.

Hạ Mộc đi vào phòng, khi cảm nhận được sự chuyển động của cô, Tạ Thần mới giật mình rời mắt. Hắn thấy cô liền kéo máy trợ thính đeo vào, hắn hỏi:"Có chuyện gì thế?"

"Tớ gõ cửa mấy lần mà không thấy cậu trả lời nên mới tự ý đi vào."

"Xin lỗi, tôi không nghe thấy." Hắn mím môi đáp.

Hạ Mộc nhét ly sữa nóng vào tay hắn, cô cười cười:"Không phải trách cậu, tớ sợ cậu có chuyện gì đó thôi à."

"Lần sau tôi sẽ đeo máy trợ thính, không để cậu lo lắng nữa đâu."

Hạ Mộc ngồi xuống giường của hắn, đây là lần đầu tiên cô hỏi, tự nhiên rất muốn hỏi vấn đề này:"Máy trợ thính đeo nhiều không tốt phải không?"

"Tại vì xài máy tính âm thanh dễ bị nhiễu nên tôi mới không đeo. Không có gì, sau này không bỏ qua lời nói của cậu nữa đâu."

"Cái này... Cậu cầm đi."

Hạ Mộc đem phong bì nhét vào tay của Tạ Thần. Hắn nghi ngờ mở ra, bên trong có rất nhiều tiền, hắn liền nhìn sang Hạ Mộc khó hiểu.



"Tớ bán căn nhà ở thành phố A rồi, sau khi tính toán chi trả học phí của tớ thì còn lại từng ấy. Cậu cho tớ ở, nuôi tớ ăn vậy cậu cầm hết chỗ này đi. Sau này tớ đi làm thêm, có thể phụ cậu chút nữa."

"Nghĩ cái gì vậy, không cần."

Tạ Thần trả lại phong bì vào tay cô, hắn không cần cô đưa tiền, chỉ cần cô đừng đi là được.

Hạ Mộc không muốn mắc nợ người khác, cô đẩy lại về phía Tạ Thần phong bì rồi nói:"Cậu cầm đi, nếu không ngày mai tớ dọn đi luôn. Sao mà cứ để cậu lo cho tớ được, chúng ta bằng tuổi nhau, hơn nữa cậu..." Cậu cũng khổ sở mà.

"Vậy cậu giữ cho tôi đi, khi nào cần tôi sẽ gọi cậu đưa."

"Vậy cũng được, lúc nào cần cậu nhớ nói với tớ đó. Không được ngại đâu?"

"Biết rồi."

Thấy Tạ Thần chịu nhận tiền, Hạ Mộc cười tít cả mắt. Thật ra cô có một vấn đề nữa, cô luôn muốn học ngôn ngữ cơ thể. Hạ Mộc thừa biết máy trợ thính đeo hoài sẽ không tốt, Tạ Thần vì sự có mặt của cô mới phải sử dụng thường xuyên như thế.

"Thần à, cậu có sách học ngôn ngữ cơ thể không?"

"Không cần cậu học, tôi sẽ luôn đeo máy." Hắn từ chối ngay sau khi nghe cô hỏi.

"Tớ muốn xem, cậu để ở đâu đấy Thần?"

"..." Cho hắn chút mặt mũi không được sao?

Tạ Thần mím môi không đáp.

Cô kéo tay hắn, giở giọng mè nheo:"Thần à, Thần à cho tớ xem với. Cậu để ở đâu, tớ tự đi lấy cũng được. Thần à... Thần đẹp trai à..."

"..."

Tạ Thần kéo ngăn tủ lấy ra quyển sách đưa cho cô, sau đó hắn lại cố ý cắm mặt vào máy tính.

Hạ Mộc vui vẻ nhận lấy quyển sách rồi mở ra xem, cô cười với hắn, còn tiện tay đem máy trợ thính của hắn kéo xuống.

Cô nằm ở trên giường của hắn đọc sách, còn hắn chăm chú vào màn hình máy tính hai tay hoạt động liên tục. Thời gian cứ thế trôi qua, giây phút này yên bình biết bao...
— QUẢNG CÁO —