Ái Tình: Chỉ Mỗi Em Thôi

Chương 11: Đừng khóc, tôi thương....



Anh và cô ra về, " Để anh lái xe cho"

Cô liền qua ghế phụ ngồi.

Trên đường đi, " Anh nói xem bà ta bây giờ đã già rồi hay là đã chết rồi???"

" Bà ta đang ở nước ngoài, chắc cũng già lắm rồi, không sống được bao lâu nữa đâu"

" Vậy thì để bà ta hưởng già thêm vài năm nữa cũng được mà "

" Ai nói với em là chúng ta sẽ trả thù bà ta???"

" Không thì ai ạ???"

" Tô gia và Phùng gia cả Lại gia nữa"

" Ba gia tộc đó có liên quan gì ư???"

" Bé bị ngốc rồi, Phùng gia là của người dì cùng cha khác mẹ với mẹ ruột bé đấy"

" Vậy Tô gia và Lại gia thì sao???"

" Tô gia là kẻ thù của tôi, Lại gia đằng sau có Chu gia chống lưng, bé nói xem thế nào??? "

" Đúng nhỉ???"

" Bé cứ yên tâm đi, tôi sẽ cùng bế trả thù"

Nhìn thấy không phải đường về chung cư cũng không phải đường đến biệt thự Lưu gia

" Đây không phải đường về nhà???"

" Đưa bé đi gặp một người"

" Ai cơ???"

" Một lát sẽ biết thôi"

Đến một ngôi nhà ở nơi vắng người qua lại

" Đến nơi rồi"

Cô cùng anh vào trong nhà, thấy một ông cụ lớn tuổi ngồi

" Bố, con đến thăm bố đây"



Cô ngạc nhiên:" Đây là....."

" Là ông của bé đó"

Cô liền đi đến:" Ông không phải đã......."

" Lúc đó đúng thật là đã xảy ra hỏa hoạn, là anh đã cứu ông, nhưng sau khi ông tỉnh thì không nhận ra ai cả, mắt của ông cũng bị mù rồi"

Cô đến cạnh:" Ông nội, cháu gái đến thăm ông đây"

Anh:' Tại sao lại đối xử với một cô bé như vậy chứ???'

Cô liền ôm lấy anh:" Chú...."

" Đừng khóc, đừng khóc, tôi thương"

Một lúc sau, anh chở cô về.

" Đừng khóc nữa, có được không???"

Cô liền lau nước mắt:" Con muốn uống rượu được không???"

" Được, tôi đưa bé đi"

Đến quán bar Cloud 9, anh dẫn cô lên lầu:" Bé ở đây chờ tôi nhé, tôi đi lấy rượu cho"

" Dạ, được ạ" ngoan ngoãn nghe lời

Anh đi xuống dưới quầy lấy chai rượu và hai cái ly lên:" Uống đi"

Cô liền rót rượu uống. Vĩnh Thụy và Lạc Phong đến thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên. Anh đi đến, kéo họ sang bên kia.

Lạc Phong:" Chuyện gì vậy???"

" Đừng hỏi, để sau đi"

Vĩnh Thụy:" Uống nhiều quá không tốt đâu đó"

" Hai cậu xuống dưới chơi đi"

Hai người họ đi xuống, anh sang cạnh cô:" Đừng uống nữa, về thôi nào"

Cô say nên ngủ mất. Anh bế cô ra xe, đưa cô về biệt thự Lưu gia. Đến biệt thự Lưu gia, anh lái xe vào cổng, bế cô xuống xe. Anh hai:" Chú Mộ, em ấy...."



" Uống say rồi"

Lưu phu nhân:" Làm phiền cậu rồi"

" Không sao ạ"

Cô nắm chặt tay anh không buông ra:" Tôi bế cô ấy lên phòng ạ"

Lưu phu nhân:" Bên đó" chỉ phòng cô cho anh

Anh bế cô lên phòng và đặt cô lên giường. Cô kéo anh xuống:" Đừng đi, đừng đi mà"

" Được, được, tôi không đi, ngoan nào"

Cô buông anh ra nhưng vẫn nắm chặt tay anh. Anh không còn cách nào khác đành ngồi cạnh cô.

Anh là một người lạnh lùng, không tiếp xúc gần với phụ nữ nhưng khi ở cùng cô lại thay đổi hoàn toàn như một con người khác.

Sáng hôm sau, cô mở mắt nhìn anh chằm chằm

" Bé nhìn đủ chưa???" mở mắt nhìn cô

" Sao anh lại ở đây???"

"Bé nói xem"

Cô liền vén chăn lên xem

" Yên tâm đi, đây là Lưu gia, tôi không làm bậy đâu"

" Tối qua, làm phiền chú rồi" tỏ vẻ đáng yêu

" Dậy rồi thì thay đồ, mùi rượu nồng quá"

"Dạ, chú lấy xe về nhà đi ạ" đưa chìa khóa xe cho anh

" Vậy tôi về chung cư trước nhé"

" Dạ"

Anh ra khỏi phòng. đi xuống nhà:" Cô ấy dậy rồi, tôi xin phép ạ"

Lưu lão gia:" Mộ tổng, hôm qua sao con bé lại uống rượu say đến thế???"

" Buồn"