Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 47: Gương nhỏ lộ ra bí mật





Hạ Ngữ Mạt nhìn chằm chằm vào trong gương đến ngây cả người. Nàng nghi ngờ là ánh sáng quá yếu. Lại đứng lên dùng đá lấy lửa châm vào ngọn nến trên bàn.
Theo ánh nến bốc cháy làm sáng rực tấm gương, khuôn mặt cũng càng hiện ra rõ ràng nói cho Hạ Ngữ Mạt biết là nàng không phải đang nằm mơ.

Trước kia lúc dùng gương đồng nhìn không ra bởi vì bề mặt của nó ánh hoàng kim không thể hiện rõ ra nhan sắc trên mặt, mà cũng bởi vì đánh bóng không tinh xảo cũng làm cho gương mặt bị bóp méo.
Thế nhưng bề mặt gương thủy tinh thì không giống như vậy .
Hạ Ngữ Mạt nhìn khuôn mặt này một cách rõ ràng thì cuối cùng cũng hiểu rõ. Vốn tưởng rằng khuôn mặt này với khuôn mặt trước đây giống nhau, bây giờ lại phát hiện chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Làn da có chút đen lại càng giống như người thiếu dinh dưỡng, ngũ quan trên khuôn mặt thực sự bình thường ngoài ra còn đọng lại vài nét trẻ con nhưng lại không hề xuất sắc, không xấu nhưng cũng không thể gọi là đẹp, chính là hai con mắt một cái miệng nhét vào trong đám người trên đường thì sẽ được trở thành người qua đường giáp ất bính.
Hạ Ngữ Mạt tự mình so với Tư Đồ Hoàng Vũ thấy mình thật kém xa (Hg: chỗ này tớ chém!!)
Hắn tốt xấu gì thì cũng là một Hoàng Tử điện hạ của một quốc gia, nhiều vàng lại suất (đẹp), người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Tuy rằng không muốn tự mình hạ thấp bản thân mình, chỉ là trình độ thưởng thức của hắn quả thật không được tốt lắm, khó trách cái ả quận chúa kia khi nhìn thấy nàng thì bộ dạng như là hoàn toàn không thể tin được. Còn Hạ Oánh, phỏng chừng nỗi buồn bực nhất của nàng ta chính là nàng . Nàng ta đường đường một Hầu Tước phủ đại tiểu thư lại bị muội muội, cái người mà so với người hầu còn không bằng, đoạt hết nổi bật, hơn nữa thái độ nàng ta đối với Tư Đồ Hoàng Vũ rõ ràng hơn phân nửa đã là si mê.
Lòng ghen tị của nữ nhân có đôi khi tựa như lửa trên thảo nguyên, xuy xuy xuy có thể lủi tốt nhất vài lần. Đặc biệt bản thân các nàng lại xinh đẹp động lòng người như vậy mà không hiểu vì sao lại bại bởi một tiểu nha đầu bình thường. Đây thực sự là đả kích lớn nhất.

Hạ Ngữ Mạt trong phút chốc lại cảm thấy thông cảm cho các nàng.
Tắt đèn, quay trở lại nằm thì đột nhiên nàng có chút nhớ nhung tới cái người chỉ có động phòng không có tiệc cưới, phu quân hồng nhan họa thủy của nàng .
Nữ nhân có đôi khi chính là như vậy. Bởi vì mặt mũi nên rất hy vọng phu quân mình xuất sắc mê người, nhưng cũng đồng thời hy vọng hắn chỉ có thể là của mình, chỉ yêu thương một người là chính mình mà thôi. Tư Đồ Hoàng Vũ là loại người mà nữ nhân thấy đều đã mê như vậy, Hạ Ngữ Mạt chỉ không biết người tầm thường như nàng có năng lực buộc hắn thật chặt ở bên người hay không. Lúc người nào đó đang uể oải ở góc tường như nấm thì một cái đánh tiếng nho nhỏ vang lên trong phòng.
Nhẹ nhàng nhưng liên tục không ngừng.
Hạ Ngữ Mạt quay đầu lại nhìn thì phát hiện âm thanh đến từ mặt sau cửa sổ.
Đây chính là lầu hai!

Khánh Minh vì an toàn của nàng nên mới cố ý chọn một cái lầu, lấy tầng thứ hai làm phòng, hắn liền ngủ ở ngoài cửa cho dù ai cũng đừng nghĩ đánh lén.
Thế nhưng âm thanh này là đến từ mặt sau cửa sổ, chẳng lẽ còn có người võ nghệ cao cường hay sao?!
Hạ Ngữ Mạt thật cẩn thận tiêu sái đến bên cửa sổ, theo ánh trăng nhìn thấy hình chiếu ở trên giấy cửa sổ là một bóng dáng nho nhỏ — cái miệng kia vặn vẹo gì đó bề ngoài giống như cánh chim? Ma Tước?
Hạ Ngữ Mạt vỗ vỗ cửa sổ muốn dọa nó bỏ đi, lại không nghĩ rằng cái kia tiểu tử kia đánh càng hăng hái .
“Đừng gõ, ngươi mà gõ nữa thì tiểu thị vệ kia sẽ vào trong phòng biến ngươi thành tử điểu (chim chết)” Hạ Ngữ Mạt thấp giọng lặng lẽ nói, tay cũng mở cửa sổ ra. Trong nháy mắt, một bóng dáng cao lớn bao phủ cả người Hạ Ngữ Mạt. Khóe miệng Hạ Ngữ không ngừng co giật. Thật sự là tiểu tử kia nàng như thế nào liền đã quên đâu cho dù là bóng dáng chiếu rọi góc độ bất đồng lớn nhỏ cũng sẽ không giống với kia to lớn. Đại điểu toàn thân trắng như tuyết, lông vũ quanh cổ còn phát sáng. Hai tròng mắt đen bóng thâm thúy mà sắc bén ở dưới ánh trăng lóng lánh như mê người. (Hg: không hiểu sao edit đoạn này, mình thấy buồn cười như thế nào đóa!!!!)