9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 47: Cái Chết Bắt Đầu



RẦM... Chiếc bàn tròn nằm giữa hoa viên nứt một đường dài từ đầu bên này sang bên kia, tiếng răng rắc thêm tiếng gỗ mẻ đồng loạt nổ lên âm thanh đột ngột.

Nghịch Tiểu Nhi thất thời mất bình tĩnh, gân cốt trên trán nổi cộm lên, tròng mắt đỏ rượi trông rất kinh hãi.

"Lâm Mục! Hôm nay tên khốn kiếp nhà ngươi to gan dám đến tìm bổn nương, để ta phải thấy giống súc sinh nhà ngươi thêm lần nào ta giết chết lần đó!".

"Wéo wèo weo~ nhìn xem ai kia đang nổi giận kìa".

"Là kẻ nào!".

Hự! Ánh mắt sát khí vừa xoay qua nhìn liền khiến tên kia thở không nổi, ánh mắt nổi đầy gân máu, cổ họng khan khát, hơi thở nặng nề, gấp gáp...dụ gì đây?

"Từ bao giờ nhà của ta là nơi cho đám các ngươi tùy tiện ra vào? Không muốn chết thì nhanh cút khỏi đây?".

Ngữ khí Nghịch Tiểu Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, cô không biết vì sao lại mất bình tĩnh như vậy, rõ ràng cơ thể không muốn như vậy nhưng bên trong thì như đang đói khát.

"Bọn ta muốn nói chuyện với cô, không có ý làm phiền!".

Nói xong luồng ánh sáng trắng liền bay qua khỏi bức tường. Một đám người đã đứng chờ sẳn ở đó, một tên trong số chúng không kịp biến thành người che mắt đã bị Nghịch Nhi nhìn thấy bản chất thật... quạ đen.

"Quạ! Còn dám xuất hiện trước mặt ta! Không sợ chết?!".



Nghịch Tiểu Nhi chạy vụt tới đấm một phát vào tên đó, cô hung tàn và bạo ngạn, tròng mắt như tụ lại một chấm xung quanh là gân máu nổi chi chít, cổ tay hiện lên dòng gân đen kì lạ như chiếc kim đâm sâu vào trong da.

"Hự...ọc..!", hắn một phát bay ra xa, nôn ra một ngụm máu đen ngòm, khung xương ngực như muốn gãy vụn, đau đớn quằn quại dưới đất.

Tên bên cạnh lập tức đưa tay ra chắn ngang.

"Dừng lại, cô làm gì vậy hả?".

"Ta đã nói rồi, ngày nào ta còn sống trên đời thì đám quạ các ngươi đừng hòng sống yên với ta".

"Cô sao không nói lí lẽ...".

"Lí lẽ? Thế ngươi tính dùng lí lẽ thế nào để giải thích với ra đây? Đêm hôm khuya khoắt ngươi tranh thủ lúc ta không có nhà muốn tìm cô ấy nói thứ gì? Thú tinh tìm con người nói chuyện, nói ngươi xạo thì ta tin!".

Kỷ Hành Dục về nhà không thấy cô đâu, căn nhà tối đen như mực, hơi thở và mùi hương của cô cũng không còn lưu lại nhiều trong đây. Căn nhà lạnh lẽo, ảm đạm trong nháy mắt.

Trong nhà đã vơi nhưng bên ngoài thì nồng nặc mùi hương của Nghịch Nhi, là vô cùng nồng. Cổng sau...

Vốn Kỷ Hành Dục đã là người không dễ nói chuyện, ngày hôm nay tranh thủ được một ít thời gian có thể lôi kéo chủ ấn của hắn nào ngờ người này lại vô tình không nói lí lẽ hơn cả hắn, nói bọn họ trời sinh một cặp thiện ác lẫn lộn cũng không sai.



"Lũ quạ hạ đẳng tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta, thấy một giết một, giết đến khi nào chết hết thì thôi!".

"Kett-kétt-".

Bầu trời bỗng nhiên đen kịt, chi chít một đàn quạ bay kín cả trời, Nghịch Tiểu Nhi vừa trông thấy chúng cơ thể liền nóng lên rừng rực, cô siết chặt hai tay đến nổi cả hàng gân đen, vừa đau đớn vừa phẫn nộ.

Nam nhân y phục xám từ bên trên đáp xuống đứng trên bức tường nhìn Nghịch Tiểu Nhi nhếch môi cười.

"Nghe nói ngươi rất căm ghét bọn ta?".

Vụt... Nghịch Tiểu Nhi một phát nhảy lên đứng trước mặt hắn, lòng bàn tay cô run lên bần bật, từng lời nói được bật ra vô cùng châm biếm.

"Đến nộp mạng sớm vậy sao?".

Lâm Mục vốn chẳng hiểu thông vì sao hắn lại bị ghét như vậy, hay chỉ vì giống loài của hắn là quạ đen. Suy nghĩ còn chưa dứt cổ họng hắn đã bị một lực siết chặt đến thắt nghẹn lại, móng tay siết lấy yết hầu như muốn móc nó ra khỏi cổ.

"Bổn nương còn nhớ như in từng gương mặt của các ngươi, hôi thối bẩn thỉu, các ngươi thích ăn xác chết đến như vậy thì để hôm nay ta xem cho kĩ, mùi vị của xác thịt rốt cuộc ngon đến mức nào!", cô siết chặt tay, tròng mắt hiện lên một vệt đỏ, máu ở khóe mắt rỉ ra lăn dài xuống má, cảnh tượng này khiến tất cả bọn chúng đều ngạc nhiên tột cùng.

"Hôm nay ta cho các ngươi một mạng, về nói lại với Ngục Danh, bảo hắn mang trái tim mười kiếp trước hắn cướp đến trả cho bổn nương, đừng để bổn nương phải tự tay giành lại! Còn nữa, mang món quà này về dâng lên cho hắn, kết cục của hắn sẽ còn hơn thế này!".

Vừa dứt lời Nghịch Tiểu Nhi đã dùng sức siết chặt tháo rời đầu Lâm Mục vứt lên trời cho bọn quạ mang đi, cơ thể hắn cũng bị bọn chúng cướp lấy mang về. Đám người bên dưới nhìn thấy cảnh này không khỏi chết đứng, Kỷ Hành Dục nhìn bộ dạng hiện giờ của cô, vừa nghi vừa lạ.