71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 47: Nửa Người Nửa Rắn Hỏi Phần Hai





Có thích trẻ con không?
Cố Trường An không biết nên trả lời thế nào.

Cái này không phải tại vì câu hỏi này khó hay không, trước giờ, anh vẫn vui vẻ chăm sóc bọn nhỏ ở cô nhi viện, nên đương nhiên anh thích trẻ con.

Nhưng anh không hiểu vì sao sinh vật nửa người nửa rắn lại đột nhiên hỏi anh cái này.

Sinh vật nửa người nửa rắn này dường như có một khiếu hài hước vui vẻ.

Nếu hắn thực sự là binh lính của tinh hạm Noah đã mất tích hai mươi năm trước, với ngoại hình hiện tại của hắn, thì sự dẻo dai về mặt tinh thần của vị tiền bối này đã khiến Cố Trường An thở dài tự nhận không bằng - hắn đúng là có một trái tim không gì đánh bại được.

Vì thế, Cố Trường An thẳng thắn nói, "Tôi không rõ vì sao ngài lại đột nhiên hỏi câu này."
Sinh vật nửa người nửa rắn cười rộ lên, đồng thời nhìn về phía xa.

Katyusha, Nữ hoàng và Pampas đã bắt đầu tàn sát những con rắn nham thạch.

Chặng đường dài ngoẵng vẫn luôn bị Cố Trường An nhận hết những màn chiến đấu khổ cực, bọn họ đã lâu không thỏa sức đánh nhau như vậy rồi.

Ngoài thiết bị bắn như đạn dược, vũ khí laser chính đi kèm với cơ giáp có một số hình thức thay đổi để lựa chọn.

Binh lính thường đặt một hình thức mà họ quen sử dụng làm vũ khí mặc định.

Cả ba đã chọn các hình thức vũ khí rất khác nhau: Katyusha của Seryozha cầm một thanh đao dài khổng lồ, Pampas của Don cầm một thanh kiếm ánh sáng, và Nữ hoàng của Chamberlain sử dụng một chiếc roi ánh sáng.

Katyusha liên tục lặp đi lặp lại hành động vung đao, thu đao, dùng hết sức như xả giận chém vào lớp da dày cứng của rắn nham thạch, cứ như không thể chờ đợi để phá vỡ những con quái vật xấu xí này thành nhiều mảnh.


Sinh vật nửa người nửa thú thu tầm mắt lại, nhìn Cố Trường An, đầy ẩn ý nói, "Những việc tôi làm nhiều nhất chính là tự hỏi và nhớ lại, cả hai đều không phải chuyện gì tốt.

Từ người biến thành không phải người, đôi mắt cũng khác đi; sự hiểu biết về mọi thứ, quan điểm và thậm chí là cách quan sát mọi thứ cơ bản nhất cũng đều sẽ thay đổi."
Nói đến đây, sinh vật nửa người nửa rắn như bỗng nhớ lại cái gì, nhắc nhở Cố Trường An, "Đại tá, anh nên ghi hình tôi, lưu lại tất cả những gì tôi nói, giữ lại phân tích.

Bởi vì, tôi có thể sẽ quên những gì mình nói, anh biết đấy, tên của tôi là gì tôi cũng không nhớ được nữa."
Lời của hắn như ẩn chứa điều gì đó, Cố Trường An bỗng cảnh giác lên.

Tàu Conquest đương nhiên vẫn ghi lại tất cả những gì đang xảy ra, nhưng Cố Trường An không muốn ngắt giữa câu chuyện, vẫn làm theo lời hắn nói.

Anh dùng AI gọi hai robot ong đến, để chúng ghi hình sinh vật này ở hai góc gần hơn.

Sau khi ra lệnh xong, ngón tay Cố Trường An trên màn hình ánh sáng dừng lại.

Chẳng biết bạch tuộc tiên sinh sau khi nghe những lời hắn nói sẽ có tâm tình thế nào.

Cố Trường An khóa mắt trên sinh vật nửa người nửa rắn, nghe hắn nói tiếp, "Tôi là quân nhân, không phải nhà khoa học điên, không thể giải thích thay đổi này được."
Lúc hắn nhắc đến ba chữ "nhà khoa học", giọng nói của hắn ngập tràn thù hận và khinh thường.

Cố Trường An chú ý đến điểm này, ghi nhớ để chuẩn bị đặt câu hỏi, nhưng hắn đã cho đáp án.

Sinh vật nửa người nửa rắn nhìn lướt qua những con ong máy, nhắm mắt lại, như thở dài nói, "Tôi nghĩ, là một vật thí nghiệm bị vứt đi đã hấp thụ một lượng cực lớn bức xạ từ vụ nổ, ngay cả đến những tên Trùng tộc điên đó cũng không thể giải thích được hiện tại tôi rốt cục là loại quái vật gì - trừ phi bọn chúng lại bắt tôi lại một lần nữa để mổ xẻ nghiên cứu."
Cố Trường An bỗng mở to hai mắt, hai tay nắm chặt, "Tinh hạm Noah mất tích là do Trùng tộc? Các ngài bị..."
Lúc sinh vật nửa người nửa rắn gọi Cố Trường An lại, hắn đã viện cớ rằng muốn trình bày rõ tình huống đề về sau dễ bề giải thích, nhưng hiện tại dường như hắn đã quên mất mình nói gì, lại đang đắm chìm trong hồi ức, từ từ kể hết mọi chuyện.

"Loại Địa Cầu năm thứ 51, ngày 25 tháng 12, hai tổ A5, A6 của Tiên phong doanh xuất chinh bằng tàu Noah.

Mục tiêu của chúng tôi là hang ổ của Trùng tộc.

Lúc đó, chúng tôi cho rằng nó là hang ổ của Trùng tộc, nhưng sau khi bị tập kích, chúng tôi mới biết được từ bọn chúng rằng đó chỉ là một hành tinh chứa điểm nhảy bọn chúng tự xây dựng.

Anh có biết điều này không?"
Hắn nói chuyện có trật tự rõ ràng, ngày tháng cũng nhớ rất rõ, chẳng có vẻ nào là người không nhớ được tên mình cả.

Băn khoăn trong lòng Cố Trường An càng tăng lên, nhưng anh vẫn trịnh trọng đáp, "Ba tháng trước, bọn tôi đã cho nó nổ tung rồi."
Sinh vật nửa người nửa rắn cười lớn, ánh mắt tán thưởng nhìn anh, "Chơi đẹp lắm."
Cố Trường An đặt nghi vấn, "Trước khi tàu Noah mất tích, tọa độ tinh hạm xuất hiện bất thường, còn có lúc tọa độ biến mất, lúc ấy không thể phân tích được tàu Noah đang lưu lạc nơi nào.

Dựa theo lời của ngài, tàu Noah bị Trùng tộc tập kích, vậy thì, ngài có biết tại sao lại xảy ra chuyện tọa độ bất thường không?"
Sinh vật nửa người nửa rắn không có câu trả lời, "Tôi cũng không rõ.

Thực ra, chúng tôi thậm chí còn không biết được rốt cục tại sao Trùng tộc lại có thể đột nhiên tập kích.

Lúc ấy, tàu Noah không xảy ra chuyện lạ gì, không thấy được tinh hạm nào khả nghi lại gần.

Tôi chỉ nhớ rõ bỗng nhiên có một ánh sáng trắng nuốt chửng mọi thứ, mà lúc tôi tỉnh lại, tôi đã ở trên bàn mổ của lũ đó, các chiến hữu của tôi..."
Nhất thời, hắn khó có thể tiếp tục.

Khuôn mặt tạc từ nham thạch của sinh vật này khó làm ra biểu cảm gì, nhưng đau đớn của hắn quá sâu, ai ở đây cũng có thể cảm thấy hắn đang rất đau lòng.


Cố Trường An không biết nên nói cái gì.

Giờ phút này, bất cứ lời an ủi nào cũng không đủ.

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, sinh vật nửa người nửa rắn mạnh mẽ nói tiếp, "Chúng tôi trở thành vật thí nghiệm - hoặc là, ít nhất thì, đây là những gì lũ Trùng tộc giống đực kiêu căng đó gọi chúng tôi.

Tôi chẳng nhớ rõ rốt cục mình bị thí nghiệm bao nhiêu lần nữa.

Ngay từ lúc đó, tôi đã bắt đầu biến thành quái vật, chỉ là không phải quái vật hoàn toàn như bây giờ.

Các chiến hữu của tôi liên tiếp chết đi, mà không chết thì cũng thành những sinh vật dị dạng mất trí bị nhốt cùng một chỗ liên tiếp giết sạch nhau...!Lúc ấy, tôi không muốn từ bỏ, bởi vì tôi vẫn muốn quay lại gặp một người."
Lửa giận trong lòng Cố Trường An ngày càng bùng lên mạnh mẽ, nhưng lòng bàn tay của anh lại lạnh ngắt.

Cách tàu Revelation mất tích hoàn toàn giống cách tàu Noah mất tích, mà những binh lính trên tàu Noah bị ngược đãi làm vật thí nghiệm như vậy, vậy thì, những chiến hữu trên tàu Revelation...!
Cố Trường An bỗng nhiên chú ý đến một chi tiết, tuyệt vọng bắt lấy một tia hy vọng, hấp tấp nói, "Ngài nói Trùng tộc giống đực ư? Hiện tại Trùng tộc giống đực đã sớm thất thế..."
Nếu những kẻ thực hiện thí nghiệm vô nhân đạo đó là Trùng tộc giống đực, vậy thì hiện giờ Trùng tộc giống đực đã thất thế, liệu tàu Revelation có khả năng nào sẽ không gặp phải chuyện tương tự hay không?
Sinh vật nửa người nửa rắn ngắt lời anh, tiếp tục nói, "Lúc chúng tôi bị bắt, Trùng tộc giống đực vẫn là lãnh đạo tối cao của Trùng tộc.

Bọn họ là những cá thể tinh anh hiếm hoi, có vẻ như đều là các nhà khoa học, đam mê cải tạo loài người.

Mà, số lượng Trùng tộc giống cái khổng lồ thì chỉ là những kẻ chiến đấu và phương tiện nhân giống mà thôi."
"Tôi không thể bảo đảm được tất cả những gì tôi nói là sự thật, nhưng theo lời bọn họ, để tồn tại sau những thảm họa thiên nhiên ngày càng khắc nghiệt, việc cải tạo gene của con người đã phổ biến trong thời kỳ hậu tận thế của Trái đất, cũng chính là đầu thế kỷ thứ ba mươi.

Trùng tộc là một trong những thành công do đánh bậy đánh bạ mà thành.

Nhóm các nhà khoa học đó say sưa với cái thứ uy quyền của thần bọn họ tự gán cho mình, đã biến mình thành những Trùng tộc giống đực và cải tạo một số lượng lớn Trùng tộc giống cái.

Những con người còn lại thì bị bọn họ lừa gạt, đều đi vào khoang đông lạnh."
"Mà Loại Địa Cầu và nhân loại trên Loại Địa Cầu là chủng tộc được tạo ra từ những người Trái Đất còn sống sau khi rời khỏi khoang đông lạnh.

Lũ Trùng tộc giống đực đó muốn rau củ tươi mới, mà cũng muốn thỏa mãn đam mê thí nghiệm của mình nên đã tạo ra chúng ta."
"Nghe nói, loài người trên Loại Địa Cầu là những vật thí nghiệm cuối cùng, thật sự nếu không thành công nữa thì bọn họ sẽ dùng hết những con người Trái Đất đang được đóng băng để bảo tồn."
Sinh vật nửa người nửa rắn đấm một phát vào bờ, "Chúng ta từ đầu đến cuối đều sống trong một lời nói dối! Chúng ta không bị mất đi một nghìn năm ký ức, chúng ta là những con người của một ngàn năm trước bị cải tạo! Trùng tộc không phải là lãnh đạo của chúng ta, bọn chúng đã biến chúng ta thành thuộc địa và nô dịch! Chúng ta không ngu ngốc, chúng ta không kém cỏi về công nghệ, nhưng vốn dĩ có sự khác biệt ngàn năm phát triển giữa chúng ta và Trùng tộc!"
Kẻ địch của loài người rốt cục vẫn là bản thân loài người.

Cố Trường An thấy mình cũng chẳng ngạc nhiên, không thể không cười khổ.

Giờ phút này, anh đã không còn nghi ngờ thân phận của sinh vật này, nhưng anh lại có một nghi ngờ khác về hắn.

Một nghi ngờ khiến anh vô cùng đau khổ.

Sinh vật nửa người nửa rắn không phát hiện Cố Trường An đang cố kìm nén cảm xúc, vẫn nói tiếp, "Trùng tộc giống cái bị giống đực áp bức trong một thời gian dài.

Mà sau khi loài người Loại Địa Cầu sống sót thành công và bắt đầu sinh sản, Trùng tộc giống đực dần dần ưa thích loài người Loại Địa Cầu, tin rằng loài người Loại Địa Cầu là kết quả thí nghiệm thành công hơn Trùng tộc, bắt đầu càng tỏ ra miệt thị Trùng tộc giống cái."
"Vì vậy, một lần nữa, những Trùng tộc giống đực bắt đầu một kế hoạch cải tạo.

Chúng cố gắng tạo ra một phương án cải tạo khiến gene của loài người Loại Địa Cầu càng tốt hơn.

Sau khi thí nghiệm thành công, sử dụng nó để tự biến đổi bản thân bọn họ, cũng định cải tạo loài người Loại Địa Cầu thành chủng loại mới để thay thế Trùng tộc giống cái."

"Trên đây là một bản tóm tắt thông tin mà tôi nghe được lần lượt trên bàn mổ và trong lồng, vẫn cần được kiểm tra lại.

Tiếp theo là suy đoán của tôi: có lẽ kế hoạch của Trùng tộc giống đực đã bị Trùng tộc giống cái biết được.

Bọn chúng đã bị áp bức quá lâu, nhất định sẽ không chịu trở thành thứ rác rưởi bỏ đi."
"Ngay sau khi những đồng đội còn lại của tôi và tôi bị biến thành nửa người nửa rắn, Trùng tộc giống cái đã phát động một cuộc nổi loạn."
"Trùng tộc giống cái đã giết chết nhóm Trùng tộc giống đực thống trị.

Tất cả những Trùng tộc giống đực còn lại trở thành đồ chơi và thứ để sinh sản.

Còn chúng tôi, những thí nghiệm, bị vứt bỏ ở đây."
"Lũ Trùng tộc giống đực đã luôn muốn biến nơi này thành một môi trường có thể sống được như Trái đất, và đã phát triển một số loại bom năng lượng hủy diệt chạy bằng bức xạ được thả thường xuyên để biến đổi cảnh quan và thành phần không khí.

Đây là những gì chúng tôi đã nghe được lũ Trùng tộc giống cái khoe khoang tự mãn trước khi chúng tôi bị ném bom năng lượng.

Bọn chúng không mong chúng tôi sống sót, mà tôi thì vẫn giữ được lý trí của mình..."
Cố Trường An nhạy bén nhận ra một từ, "Chúng tôi?!"
Sinh vật nửa người nửa rắn nhắm mắt lại, "Bọn họ đã chết.

Tôi đã giết hết bọn họ."
Cố Trường An nghiêng mặt đi, nhìn những con rắn nham thạch khổng lồ đó, nhìn những đồng đội đang hăng hái chiến đấu không biết bao lâu, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía gương mặt của sinh vật kia.

Cố Trường An nói, "Ngài đã chịu khổ rồi."
Sinh vật nửa người nửa rắn hơi run lên, hồi lâu cũng không nói gì được.

Cố Trường An lại không thể không hỏi, "Ngài là anh hùng của chúng tôi, chúng tôi sẽ mang ngài về.

Tôi đoán là ngài nhớ rõ, làm ơn hãy nói cho tôi số hiệu của ngài."
Sinh vật nửa người nửa rắn phủ nhận, "Tôi đã không còn nhớ rõ nữa."
Cố Trường An cắn chặt răng, ngăn bản thân mất bình tĩnh, thấp giọng nói, "Cơ giáp của thượng tá Seryozha tên là Katyusha, để tưởng niệm mẹ của cậu ấy."
Sinh vật nửa người nửa rắn cuối cùng cũng phát ra tiếng rên rỉ như dã thú bị thương.

Cố Trường An đối mặt với hắn, một bên gối khuỵu xuống, mạnh mẽ quỳ trên mặt đất.

"Thượng tá Konstantin."
Bài hát xưa ấy đã hát cho người chiến sĩ trẻ tuổi đóng quân nơi biên cương, trong lòng hoài niệm một cô gái nơi xa.

Hắn chiến đấu dũng cảm để bảo vệ tổ quốc, tình yêu với Katyusha sẽ mãi thuộc về hắn.

Editor đang khóc nên muốn nhắc các bạn: Chuẩn bị đi nhé, mọi thứ bắt đầu đổ vỡ dần dần từ đây, ahaha...........!(tuyệt vọng cười)