7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 44: Cửu Tử Chi Lộ 2





“Thái tử không còn, trẫm cũng không còn, giang sơn Thanh quốc liền đổ vỡ, ngươi xác định không nói sao?”Quân Bắc Hàn nghiêm túc nhìn Mạnh Tử Nam, trên mặt không có một tia vui đùa.Cuối cùng, Mạnh Tử Nam nước mắt tuôn đầy mặt thở dài, hắn nói: “Vi thần đã từng nhìn thấy quỷ hồn của Lãnh phi.”Quân Bắc Hàn nghe nói như thế, thần sắc ngẩn ra, bỗng nhiên đứng thẳng người, đầu cũng không quay lại rời đi.Lại là nữ nhân kia!Bởi vậy, mang nghi vấn, bao gồm Mạnh Tử Nam bỗng nhiên xốc khăn che mặt, đều đã sáng tỏ!Trăm phòng vạn phòng, vẫn để nàng ta lợi dụng sơ hở, lợi dụng một đám lão thần cổ hủ ngay thẳng, thay nàng ta đến Tử Vân cung trộm Vân Triệt!Quân Bắc Hàn nhanh chóng đi ra Tử Vân cung, đang muốn phái người đi tìm thì thấy Mộ Thanh Yên che mặt khóc thút thít chạy tới.“Hoàng thượng!”Mộ Thanh Yên bụm mặt, khóc thương tâm không thôi.Thân hình Quân Bắc Hàn chấn động, đỡ tay Mộ Thanh Yên, run rẩy.Hoàng hậu, nàng không sao chứ? Trẫm thật lo lắng cho nàng!”Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Thần thiếp không có việc gì, nhưng là thái tử, thái tử hắn...”“Thái tử hắn làm sao? Hắn ở đâu?”Quân Bắc Hàn kích động không thôi, nắm chặt cánh tay Mộ Thanh Yên.Chỉ thấy Mộ Thanh Yên lắc đầu, nàng nói: “Thần thiếp không biết, hắn bị cướp đi, thần thiếp vô dụng, thần thiếp đuổi không kịp!”Mộ Thanh Yên khóc lê hoa đái vũ, khiến người nhìn đã cảm thấy đau lòng.“Đừng sợ, có trẫm ở đây, trẫm nhất định có thể tìm thái tử về, đừng sợ.”Mộ Thanh Yên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt, gật đầu, ủy khuất không thôi.“Thần thiếp tin tưởng hoàng thượng nhất định có thể tìm thái tử về, tìm con của chúng ta về...”“Hôm nay nàng đã bị dọa sợ, trẫm đưa nàng trở về nghỉ ngơi.


Chuyện còn lại, liền giao cho trẫm làm, nàng chỉ cần thật tốt, trẫm cũng đã rất hài lòng.”Mộ Thanh Yên gật đầu, khóc không thành tiếng.“Trẫm đưa nàng về Tử Vân cung, phái người bảo vệ nàng thật tốt, bất kỳ kẻ nào cũng không thể xông vào làm tổn thương nàng.”“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn về Tử Vân cung, trở về, liền nghĩ tới hôm nay xảy ra chuyện, nhớ đến dáng vẻ của thái tử, thần thiếp chỉ sợ ngủ không yên.”Mộ Thanh Yên sợ hãi lắc đầu, thần sắc tái nhợt, khiến người ta không đành lòng.“Được được, vậy thì không về Tử Vân cung, trước tiên ở lại Ung Hòa Cung, có được hay không?”“Được.” Mộ Thanh Yên gật đầu: “Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ, thiếu chút nữa, liền không được thấy người rồi.”“Đừng sợ, về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”Quân Bắc Hàn một đường hộ tống Mộ Thanh Yên đến Ung Hòa cung, đưa vào bên trong tẩm điện của mình.“Trẫm đi trước phái người tìm kiếm thái tử, xử lý sự việc của đại thần, nàng trước tiên đợi, ngoan ngoãn chờ trẫm trở về, biết không?”“Thần thiếp biết.”Quân Bắc Hàn xoay người rời khỏi, Mộ Thanh Yên nhìn thân ảnh Quân Bắc Hàn rời đi, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười đắc ý.Đột nhiên, cửa phòng bị đóng lại, thân hình Mộ Thanh Yên lóe lên, không có tung tích.Vùng ngoại ô hoang dã, sắc trời dần ảm đạm.Trên một con đường nhỏ yên lặng không người, mặt Mộ Thanh Yên không chút thay đổi tiếp tục ba quỳ chín lạy.Đột nhiên, một cái bóng mờ xuất hiện ở trước mắt nàng, nương theo mà đến còn có tiếng cười bén nhọn của Dao Cơ.Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, nàng nhìn thấy bên trong hư ảnh có một “Mộ Thanh Yên” trở lại bên người Quân Bắc Hàn, được hắn đưa về Ung Hòa cung nghỉ ngơi.“Tư Mệnh, từ nay về sau sẽ không có chuyện của ngươi, ta sẽ hạnh phúc, ngươi xem đi! Ha ha ha...”Đột nhiên, Dao Cơ thu lại cười to, lộ ra khuôn mặt dữ tợn khủng bố.“Thương Lăng đến, ta muốn ở bên hắn.


Tốt nhất là ngươi ba quỳ chín lạy, chớ quên con trai ngươi còn ở trong tay ta, nếu như ngươi dám xằng bậy, ta sẽ giết hắn, khóa hồn hắn, để cho hắn trọn kiếp không được siêu sinh!”Dao Cơ lộ ra một nụ cười ngọt ngào lại hạnh phúc, hư ảnh nhoáng lên, biến mất trước mặt Mộ Thanh Yên.Trong nháy mắt hư ảnh biến mất đó, Mộ Thanh Yên biết Dao Cơ đã rời khỏi.Lúc này, nàng không oán không giận, không nhanh không chậm, chậm rãi đứng dậy, xoa xoa đầu gối.Dao Cơ quá ngu, tự đào mồ chôn thân.Nàng ta quá vội vàng, quá khẩn cấp muốn có được Thương Lăng, muốn chứng minh nàng ta không thất bại, muốn khoe khoang nàng ta thắng lợi.Nhưng lúc này nàng ta còn không tự, chẳng mấy chốc nàng ta sẽ có tai vạ.Mộ Thanh Yên cười lạnh, khi nàng và Quân Bắc Hàn ở chung, trước nay không phải là như thế.Quân Bắc Hàn thậm chí còn hiểu nàng hơn, rất hiển nhiên, lúc Dao Cơ xông lại, chưa kịp nói gì thì Quân Bắc Hàn đã phát hiện.Sở dĩ không vạch trần, là trấn an, nhất định là bởi vì hắn đã có tính toán.Mộ Thanh Yên thở phào một hơi, tất nhiên Quân Bắc Hàn đã khống chế Dao Cơ, như vậy nàng cũng không cần ba quỳ chín lạy mãi.Nàng nhìn sắc trời dần tối, hít sâu một hơi, rất nhanh chạy tới thôn trang gần nhất.Lúc này, nàng cần một con ngựa.Triệt nhi chảy máu không ngừng, không chịu nổi bất kỳ một phút chậm trễ nào nữa!Ung Hòa cung.Quân Bắc Hàn chậm rãi đi vào bên trong tẩm điện “Mộ Thanh Yên”, nhìn thấy nàng đang ngồi bên cạnh bàn trang điểm chải đầu.“Hoàng thượng, người tới rồi?”Mộ Thanh Yên đứng lên, nhìn Quân Bắc Hàn, một đôi mắt sưng đỏ, có thể thấy được đã len lén khóc hồi lâu.“Mắt sao lại sưng như vậy? Đừng khóc, khóc sẽ hỏng, liền khó coi.”Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên, vẻ mặt ôn nhu, bên khóe miệng còn chứa đựng nét cười.“Thần thiếp lo cho thái tử, ăn không vào, ngủ không được, thật khó chịu.”Mộ Thanh Yên nói, nước mắt dần dần tràn ngập mi mắt, nước mắt chảy xuống, cả người như lê hoa đái vũ, phiêu linh rách nát.“Trẫm đã phái người đi tìm, nhất định rất nhanh thì có thể tìm được.”“Hoàng thượng, chuyện này người có hỏi Mạnh thái phó không?”Quân Bắc Hàn hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu, mang theo tức giận.“Khỏi phải nói lão thất phu kia, ngu xuẩn mất khôn, thông thái rởm! Cái gì cũng không chịu nói! Trẫm không phải là không thể giết hắn!”“Hoàng thượng bớt giận! Thái phó trung quân ái quốc, cũng là vì muốn tốt cho hoàng thượng, hoàng thượng đừng trách hắn.”Quân Bắc Hàn thu lại tức giận, quay đầu, nhìn về phía Mộ Thanh Yên, hắn vui mừng cười.“Hoàng Hậu thật là khắp nơi vì trẫm suy nghĩ.

Đến lúc này, nàng còn có thể tha thứ cho hắn, rộng lượng như vậy, hắn làm sao lại không nhìn thấy?”Mộ Thanh Yên cúi đầu, có chút ngượng ngùng.“Hoàng thượng khen nhầm, thần thiếp chỉ là làm hết bổn phận của mình.”“Còn khổ sở sao?”Mộ Thanh Yên gật đầu: “Thái tử chưa thấy, thần thiếp có thể không khổ sở sao?”“Trẫm cùng nàng đi ra ngoài một chút đi.”“Đa tạ hoàng thượng.”Quân Bắc Hàn mang theo Mộ Thanh Yên đi ra tẩm điện, chậm rãi tản bộ ở hậu viện Ung Hòa cung.Dưới ánh trăng, trong viện tràn ngập một tầng sương mù, xa hoa.Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên hai người chậm rãi tản bộ.“Đêm sâu, trời lạnh.” Quân Bắc Hàn quay đầu nói với thái giám phía sau: “Tiểu Linh Tử, đi đem áo choàng trẫm định chế cho hoàng hậu lại đây.”“Vâng, hoàng thượng.”“Hoàng hậu, nàng vừa mới sinh thái tử, thân thể không tốt, không thể cảm lạnh, trẫm cho người làm, rất đẹp, nàng nhất định sẽ thích.”“Chỉ cần là hoàng thượng tặng, thần thiếp cái gì cũng thích.”Quân Bắc Hàn cười khẽ, một đôi tròng mắt trở nên hết sức sâu thẳm.Lúc này, Tiểu Linh Tử đi tới, trong tay bưng một kiện áo choàng lông cừu trắng tinh xinh đẹp.“Thật xinh đẹp!” hai mắt Mộ Thanh Yên tỏa sáng.“Trẫm mặc cho nàng.”Quân Bắc Hàn mang áo choàng tới, nhẹ nhàng khoác lên người Mộ Thanh Yên.Áo choàng rơi xuống, nụ cười Quân Bắc Hàn trong nháy mắt biến mất, ánh mắt lóe lên một tia sát khí.“Hoàng thượng, người làm sao thế?”Mộ Thanh Yên nhìn thấy thần sắc Quân Bắc Hàn, kinh ngạc không thôi.Quân Bắc Hàn không nhanh không chậm lấy từ trong tay áo ra một lưỡi dao sắc bén, phía trên lưỡi dao còn lóe ánh sáng xanh lạnh lẽo, làm cho lòng người đầu run lên.“Cái này...!Đây là cái gì?”“Đây là Trảm Tiên Nhận.”Mộ Thanh Yên sắc mặt trắng bệch, lui lại mấy bước, nàng ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.“Hoàng thượng, người đây là ý gì?”“Có ý gì? Một bó Khổn Tiên Thừng, pháp lực toàn bộ biến mất, ngươi không biết ngươi đã lộ ra nguyên hình sao?”Quân Bắc Hàn nhìn Dao Cơ trước mắt, cười lạnh một tiếng, cười đến sát khí lạnh thấu xương.Dao Cơ khiếp sợ lui lại một bước, nhanh chóng vươn tay sờ lên khuôn mặt mình.Quả nhiên, trên má trái nàng ta, sờ thấy cái kia làm nàng ta căm hận, khiến cho nàng ta thống khổ, khiến cho nàng ta vạn kiếp bất phục huyết sắc mạch lạc, bên trong còn có từng con Thực Cốt Trùng đang bò!Sau đó nàng ta hét thảm một tiếng, thống khổ kêu gào.“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!”Dao Cơ từng bước lui lại, nàng ta dùng lực kéo khoác trên người xuống, nhưng mà cái áo choàng này có kéo thế nào cũng không ra, Khổn Tiên Thừng!Lúc này, một đội thị vệ từ bên ngoài tiến đến, bao vây Dao Cơ lại.“Cái Lần này ngươi còn có thể trốn?”Trong tay Quân Bắc Hàn cầm thanh Trảm Tiên Nhận từng bước tiến tới gần Dao Cơ.“Tại sao? Tại sao có thể như vậy? Thì ra ngươi một mực gạt ta?”“Ngươi là tiên, ta là người, thực lực chúng ta vốn không ngang nhau, thực lực không giống nhau, cũng chỉ có thể đua trí lực, không phải sao?”Quân Bắc Hàn đưa tay, bắt lấy cố tay Dao Cơ, Trảm Tiên Nhận để trên cổ tay nàng ta.“Ngươi cho rằng ngươi giả bộ rất giống, nhưng từ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã phát hiện, cơ bản khí chất của ngươi không thể so với nàng.”“Ngươi biết Thanh Yên yêu Triệt nhi nhiều thế nào sao? Không thấy Triệt nhi, nàng sẽ chỉ đi tìm, sẽ không trở về.”“Ngươi biết trước đó, Thanh Yên vì cứu Triệt nhi, nàng đã giết ba đại thần, đánh Mạnh Tử Nam trọng thương sao? Tha thứ cho hắn? Nói đỡ cho hắn?”Quân Bắc Hàn cười nhạt: “Triệt nhi không phải ngươi sinh ra, ngươi mới có thể rộng lượng như vậy.


Thanh Yên sẽ không giống ngươi, nét mặt giả bộ cùng muôn đời thánh mẫu, phía sau lại ác độc hơn bất kỳ ai.”“Mỗi một chỗ ngươi đều có kẽ hở, kỹ xảo kém đến mức ta không muốn nhẫn nhịn, chỉ bằng đức hạnh này của ngươi, ta coi như chuyển thế đầu thai ngàn vạn lần, cũng sẽ không thích ngươi bất kỳ lần nào.”Quân Bắc Hàn mỗi một câu, rơi trên người Dao Cơ đều giống như một lưỡi dao đâm vào trong lòng Dao Cơ, khiến toàn thân nàng ta run rẩy.“Ngươi nói bậy, ngươi không phải Thương Lăng, ngươi không có ký ức của hắn, ngươi không thể đại diện hắn nói chuyện!”“Ta không phải Thương Lăng, vậy ngươi tới đây làm chuyện xấu gì?”“Ngươi, ngươi chỉ là chuyển thế của hắn, chờ ngươi trở về, ngươi sẽ hối hận! Tư Mệnh tính là gì, nhỏ bé lại hèn mọn, vĩnh viễn sống ở trong một góc!”.