17 Con Hạc Anh Tặng Em

Chương 2: Tớ nhớ Hanh quá nên phải sang thăm cậu ạ!



Rồi hắn lôi cả một gói kẹo ra, là kẹo nó thích. Bản chất nó không thích đồ ăn vặt nhưng cực thích kẹo. Cứ thế ngồi xuống ngẫm nghĩ lát kiểu gì giáo viên chả đổi chỗ rồi tùy tiện mà bóc một viên thả vào mồm.

Thế nhưng cấp 3 đâu phải cấp 2 mà giáo viên còn phải đi xếp chỗ ngồi cho học sinh. Đến lúc vỡ lẽ ra thì lớp đầy chỗ cả rồi, giáo viên điểm danh xong rồi mặt nó mới đần ra phỗng, thằng nhóc thì ngồi hí ha hí hửng. Bực quá, không làm gì được nên nó kệ luôn không so đo nữa. Nhưng hôm đấy nó mới biết cậu tên à Bảo. Cao Gia Bảo!

Hôm đấy cũng là ngày em gái của Hà Anh từ quê lên, con bé nó về quê hết cả hè để chơi với ông bà. Nói là chơi chứ thật ra ông bà chiều con bé nên nó thích về. Tối cùng ngày nhà cô Thu tổ chức tiệc gia đình, mời nhà nó sang chung vui cùng, ban đầu nó không đi nhưng mẹ Hoài ép ghê quá, không đi không được.

Cả nhau nó lôi nhau sang, tổng quan thì nó thấy là cô chú bên đấy rất tốt nên nó rất thích trừ thằng ranh con kia. Em gái tôi, con bé vừa thấy cậu ấy bước xuống cầu thang đã xí xớn ra đấy chào hỏi các thứ rồi hai đứa vui vẻ lắm cười nói miết xong còn thấy chỉ chỏ nó cơ mà. Nhưng nó cũng chỉ kệ chứ cũng chả làm gì.

Về bản chất thì Hà Anh là một đứa con gái cũng biết ý biết tứ chứ không phải kiểu nhắng nhít, nó cũng ngoan nên từ bé cũng được cưng chiều hơn cô em. Nó biết thế nên chiều cái Ngọc vô cùng nên cái hành động chỉ chỏ chị nó với một cái cậu bạn mà nó không ưa thì cũng không khiến nó khó chịu. Hà Anh điềm đạm mà!

Căn bản thì mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ nên cũng chẳng có gì đáng nhắc đến nhưng suốt bữa ăn cái Ngọc cứ dính lấy Bảo suốt thôi, chắc thích thằng bé rồi. Nhưng cậu có vẻ không mặn mà với em nó lắm, vừa mới nói chuyện ríu rít và với nhau cơ mà nhỉ? Ghét thật sự, em gái nó dễ thương thế cơ mà cũng chê.

Sáng hôm sau, nó lên lớp như ngày hôm qua. Hôm nay nó đã nhanh chân chuyển chỗ với một bạn nam ngồi một mình ở góc lớp khác. Bạn ý gầy tong teo à, trông cũng hiền hiền nên đồng ý luôn. Hôm qua cái Hiền với cái Ánh đều nghỉ vì một đứa thì đi chơi rồi, còn cái Hiền nó phải dẫn em nó đi nhập học nên không đi được. Dù sao cũng là ngày đầu đi học nên không ảnh hưởng gì nhưng hôm nay hai đứa bạn nó chắc sẽ đến thôi.

Sự thật là cả ba đứa nó chơi với nhau đều học rất khá, vẫn có đứa giỏi môn này kém môn kia nhưng không ai có một môn nào dốt quá như Hà Anh cả. Cái Ánh thì có nhờ bố nó đi cửa sau để vào lớp này để được học với bạn nhưng đây là bí mật giữa ba đứa nên không tiện kể cho lắm.

“Hà Anh ơi”

“ Ngồi đây”



Trời đánh thánh vật, nó thấy hai đứa bạn một cái là lòng rộn ràng hẳn:

“ Con ranh, đen đi nhiều thế!”

“ Tại tao mới đi biển về, quà cáp đầy đủ nhé” Vừa nói, Trương Ánh Ngọc vừa lôi ra một đống thứ linh tinh, móc móc tìm tìm.

“ Sao cậu lại chuyển chỗ?”

“Gì cơ, đứa nào đấy?” Nó ngẩng mặt lên, giật mình cái thót, cậu đứng đấy mặt hằm hè, nhăn nhó như cái bị rách

“ Ô hay, tôi ngồi đâu cũng đâu đến lượt cậu quản”

“ Cái Hà Anh quen biết gì cậu mà sân si thế!?”

Đúng Hiền, tên hiền mà không vừa đâu, Bảo chưa kịp lên tiếng nó đã ngoác mồm ra bênh bạn làm cậu cứng họng. Bảo cậu không cãi được thì không đúng nhưng nói qua nói lại xàm lắm, lượn luôn cho nước no trong. Thế là một đứa ngồi dưới cứ ríu ra ríu rít chuyện rôm rả, một đằng thì mặt mày đen sì, quay xuống hằm hè ghê gớm lắm.

Cậu tức mình, tối đấy cứ tính đi tính lại xem làm như thế nào để chơi cái Hà Anh một vố, nhưng mà hình ảnh nó tự nhiên xuất hiện trong đầu Bảo. Khổ, mới gặp được mấy hôm thôi, tiếp xúc thì thấy ghét ghét khó ưa vì nó lúc nào cũng lầm lì giờ nghĩ lại thấy cũng...đáng yêu mà. Èo, hình như cậu thích nó mất tiêu rồi... Cậu ta đánh tay kêu “bốp” một cái:

“Hà Anh ơi, Bảo tới bên Hà Anh đây”



(*mắ oi ad thấy xàm quá UwU)

“Nóng quá, nóng chảy cả mỡ lên”

“...”

“Nóng thế này thì không học được rồi”

Nó vừa mới tắm xong, phong thì điều hòa mát rượi mà mồm nó cứ lải nhau kêu nóng. Chẳng qua nó cứ lấy cơ để che lấp cái sự lười biếng của mình chứ Hà Anh nó lười chảy thây chảy thối ra nhưng ông trời ban ơn nên nó vẫn cứ học giỏi đều đều, chả thấy bao giờ nó sờ vào bài vở mà tiếng anh tiếng em cứ bắn vèo vèo. Nó đang lầm bầm một mình thì nghe thấy tiếng “cạch” mở cửa.

“Phòng mát lạnh mà kêu nóng, lười thì cứ nói.”

“Cậu bị điên à!!!”

Đêm hôm, tự nhiên có đứa mở cửa xồng xộc chui vào, nói năng linh tinh, vấn đề thằng ranh ấy nó không đi cửa trước mà nó đu từ cửa sổ, thằng Bảo, nó bay à?

“Sao cậu vào được đây?” Nó há hốc mồm kêu trời.

“Tớ nhớ Hà Anh quá nên phải sang thăm cậu ạ”