1314

Chương 19: Cậu đã từng rung động chưa?



Thời gian lại bình tĩnh trôi qua. Cuối tháng 11, trời đã trở lạnh, bây giờ mà ra đường là phải mặc thêm vài cái áo ấm nếu như không muốn bị cảm lạnh.

Ngồi ở trong ký túc xá, Tần Chiêu chán nản lướt qua hết sàn thương mại điện tử này đến sàn thương mại điện tử khác, nhưng vẫn chẳng tìm được thứ gì ưng ý.

Đã sắp tới ngày sinh nhật của Giang Ngộ Tuyết rồi mà anh vẫn chưa nghĩ ra là nên tặng cái gì. Đối với anh, đây là một ngày cực kỳ cực kỳ quan trọng, những năm qua anh đều luôn dành thời gian gần cả tháng trước ngày này để suy nghĩ xem nên tặng cái gì cho hắn. Việc tặng quà cho hắn thật sự rất khó, bởi vì hắn chẳng thiếu thốn thứ gì cả, thế nên hắn căn bản là không có thứ gì là đặc biệt muốn sở hữu cả. Thứ duy nhất mà hắn muốn sở hữu chỉ có mô hình đồ chơi, à, còn có cả truyện tranh nữa. Đó là hai thứ duy nhất mà hắn dù có mua bao nhiêu, sưu tập bao nhiêu cũng không thấy đủ. Nhưng mà Tần Chiêu đối với phương diện này thì lại mù tịt, hoặc nói cách khác thì anh không đủ khả năng để mua được cho hắn những thứ hắn muốn. Mô hình đồ chơi thì đúng kiểu hàng còn chưa lên kệ là nhà sản xuất đã liên hệ và tặng luôn sản phẩm mới cho Giang Ngộ Tuyết trước rồi. Còn truyện tranh, những bộ truyện tranh mà hắn thường đọc, hắn đều đã sưu tầm đủ bộ, trừ phi là bộ truyện đó chưa ra hết thì mới chưa đủ bộ mà thôi.

Chính vì vậy nên những năm trước mình Tần Chiêu thường tự tay làm một vài món đồ thủ công nhỏ tặng cho Giang Ngộ Tuyết. Mặc dù năm nào hắn cũng đều rất thích món quà của anh, nhưng mà anh vẫn luôn cảm thấy những món quà ấy quá tầm thường, quá sơ sài, anh nghĩ rằng hắn xứng đáng có được một món quà tốt hơn như vậy. Thế nên, năm nay anh đã tích lũy được một khoản tiền kha khá, quyết định mua quà cho hắn. Nhưng mà bây giờ lại chẳng biết nên mua cái gì.

Kiều Tiểu Mạnh mới từ bên ngoài về, nhìn thấy Tần Chiêu liền hỏi, " Hey, lão Tần, đang làm gì đó? "

" A! Cậu về đúng lúc thật đấy! Mau qua đây, giúp tớ suy nghĩ xem nên mua cái gì mới tốt đây! "

" Hửm? Cậu muốn mua quà tặng ai à? "

" Thì cũng sắp đến sinh nhật của Tiểu Tuyết rồi mà. "

" Sắp đến? Ôi mẹ ơi, vẫn còn đến tận nửa tháng nữa mới đến mà. Cậu làm gì mà phải suy nghĩ sớm như vậy chứ? "

" Mặc kệ tớ! Cậu có giúp hay không? "

" Rồi rồi rồi, giúp cậu, giúp cậu! Nào, nói nghe xem ngân sách của cậu có bao nhiêu tiền? "

" 1500 tệ. "

" 1500 tệ thì cậu có thể cân nhắc đến y phục, khăn choàng, giày, đồng hồ hoặc là giày. Đa số con trai đều sẽ thích cái này. Ể, nhưng mà cậu với cậu ấy thân nhau như vậy mà cậu không biết cậu ấy thích cái gì sao? "

" Không phải là không biết, là mua không nổi! Còn về mấy thứ như là y phục, khăn choàng, giày dép các kiểu thì cậu ấy không thiếu, mỗi năm sinh nhật của cậu ấy thì rất nhiều nhãn hàng thời trang đang hợp tác với cậu ấy đều sẽ tặng quà cho cậu ấy, đồ mới chưa dùng ở nhà còn một đống kia kìa, cậu ấy không thiếu những thứ này, thậm chí là ăn Tết cũng chẳng cần phải mua đồ mới luôn á. "

" Hưmmm, nói cũng đúng. Một người mẫu thời trang như cậu ấy thì thiếu gì áo quần để mặc cơ chứ! Chúng ta phải nghĩ đến cái khác thôi. A, đúng rồi, cậu ấy thích đồ chơi mô hình! Cậu cứ mua mô hình cho cậu ấy đi. "

" Cũng không được. Những mô hình vừa mắt cậu ấy thì cậu ấy đều đã sở hữu toàn bộ rồi, còn những cái mà cậu ấy không có thì chắc chắn là do không thích hoặc là hàng còn chưa lên kệ. "

" Ôi đệt ~ Xem ra tặng quà cho rich kid cũng khó phết nhỉ. Người ta cái gì cũng có cả rồi! Mà nè, những năm trước cậu tặng cái gì cho cậu ấy thế? "

" Cũng không có gì, chỉ là một vài thứ đồ thủ công linh tinh mà thôi. Lúc đó không có tiền, không mua được cái gì cả nên mới bất đắc dĩ phải tự tay làm. "

" Ê, tớ biết rồi, hay là cậu tặng cho cậu ấy một con thú cưng đi. Tớ thấy con trai bây giờ cũng nhiều người thích nuôi chó, nuôi mèo lắm á. "

" Hơ hơ~ nhà cậu ấy có cả một bầy thú cưng. Tám con mèo, 6 con chó, 5 con chim, 2 con sóc, 2 con vịt với một bầy mấy chục con thỏ. Hơn nữa thỏ đẻ nhanh lại đẻ nhiều, cứ cách một đoạn thời gian ngắn là lại thấy một bầy thỏ con, vì thế có đếm cũng không đếm hết được, thỉnh thoảng còn phải bán bớt vài con thỏ chứ không nuôi nổi đấy. "



" Ôi trời ơi, thiệt luôn á hả? "

" Lừa cậu làm gì! "

" Vậy thì tớ chịu thua. Cậu ấy cái gì cũng có hết rồi, còn biết phải tặng cái gì nữa đây? "

" Vì thế mới có chuyện để nói. Chứ mà dễ dàng quá thì tớ còn hỏi cậu làm gì cái gì nữa chứ! "

" Ừmmmm, hay là tặng bánh kem? Sinh nhật thì không thể thiếu bánh kem đúng chứ? "

" Cậu ấy kiêng ăn đường. Mấy thứ ngọt lịm như bánh kem lại càng là kẻ thù của cậu ấy. "

" Vậy.... Bình thường thì sinh nhật của cậu ấy sẽ không có bánh kem hả? "

" Sẽ có. Nhưng mà cậu ấy sẽ không bao giờ ăn. Bình thường bánh kem cũng chi mua cho có cảm giác nghi thức thôi chứ cậu ấy chẳng động đến đâu, cậu ấy ghét đồ ngọt dữ lắm, cứ thấy đồ ngọt là né như né tà vậy. Thế nên, tớ cảm thấy nếu như tặng bánh kem cho cậu ấy thì chẳng khác nào đang ép cậu ấy phải ăn. Tớ không muốn ép cậu ấy như thế. "

" Ờ. Cũng đúng. Ể.... Có rồi! Hay là cậu mua nến thơm hoặc là huân hương gì đó tặng cho cậu ấy đi. Tớ thấy bình thường cậu ấy rất thích dùng mấy thứ đó á! "

" A~ hiểu rồi! Hehe, cảm ơn nhé! "

" Hầy~ không có gì! Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà. Nhưng mà tớ không hiểu, tại sao cậu lại để tâm đến chuyện này đến như vậy chứ? Cậu nhìn tớ đi, sinh nhật của cậu tớ đều hỏi cậu thích cái gì rồi trực tiếp mua luôn, như vậy không phải là tốt hơn sao? "

" Cậu không hiểu đâu. Tiểu Tuyết cậu ấy thích những món quà bất ngờ, nếu như trực tiếp hỏi rồi trực tiếp mua thì cậu ấy sẽ không thích đâu. "

" Ò~ Xem ra là cậu rất để ý đến việc cậu ấy thích cái gì, không thích cái gì nhỉ. "

" Đó là tất nhiên rồi. Cậu ấy là người bạn quan trọng nhất của tớ, vì thế tớ phải thật nghiêm túc mà đối đãi với cậu ấy. "

" Yiii~ Tiêu chuẩn kép ghê! Mà nè, quan hệ giữa cậu và cậu ấy thật sự chỉ là bạn bè thôi sao? "

" Ờm.... Không hẳn là vậy, nếu như nghiêm túc mà nói thì cậu ấy có ơn với tớ, những năm qua tớ được ăn ngon, mặc đẹp, được đi học trường tốt thì đều nhờ vào cậu ấy bỏ tiền, bỏ sức để giúp đỡ. Còn nếu như nói vui một chút thì cậu ấy giống như là kim chủ của tớ vậy, lúc trước thiếu tiền thì cũng chỉ có thể ngửa tay xin cậu ấy. Mà thứ cậu ấy đã cho tớ trong những năm qua không chỉ có tiền và một môi trường học tập tốt, cậu ấy còn cho tớ những thứ mà trước kia tớ chưa từng dám nghĩ đến như là ngồi máy bay, đi du lịch, cưỡi lạc đà, ngắm cực quang, leo núi, băng rừng, trượt tuyết..... Mỗi một trải nghiệm đều là một hồi ức vui vẻ và khó quên. Ngoài ra, cậu ấy còn dạy cho tớ rất nhiều bài học về cuộc sống, về con người, về cách làm người, làm việc, những bài học này thật sự là không bao giờ có thể tìm thấy được ở trong sách giáo khoa. Vì thế, Giang Ngộ Tuyết đối với tớ mà nói thì không đơn giản chỉ là một người bạn. Tớ cũng không biết nên gọi tên mối quan hệ này là gì nữa, nhưng nói tóm lại là mối quan hệ giữa tớ với cậu ấy rất đặc biệt. "

" Hầy~ mối quan hệ giữa hai người các cậu cũng phức tạp ghê nhỉ. Lão Tần này, trong 6 năm qua, cậu đã từng có khoảnh khắc nào rung động với Giang Ngộ Tuyết chưa? "

Tần Chiêu hơi khựng lại, nắm tay khẽ siết chặt, " Tớ.... Tớ không biết. Nhưng mà.... Tại sao cậu lại hỏi như vậy? "

" Tớ tò mò á! Tớ chỉ muốn biết là khi cậu ở cạnh một người đối xử tốt với cậu như vậy thì liệu rằng có khoảnh khắc nào cậu đã rung động với người ấy hay không thôi. "

" Tớ.... Không biết. Tớ thậm chí còn không biết cảm giác rung động là gì nữa. "

" Cảm giác rung động ấy hả? Là.... Trong một khoảnh khắc nào đó, cậu cảm thấy trái tim của cậu đột nhiên bị một dòng điện chạy qua, có chút tê dại, nhịp tim sẽ gia tốc, đập rất nhanh. "

Nắm tay của Tần Chiêu siết càng chặt, " Tớ.... Có rồi. Còn là rất nhiều lần. "

" Ây dô ~ Vậy thì đúng rồi. Tớ đoán đúng rồi, cậu thích cậu ấy, có đúng không? "

" Tại sao cậu lại cảm thấy như vậy? "

" Bởi vì cậu đã rung động với cậu ấy rồi nha. Đã vậy còn là rất nhiều lần. "

" Rung động... Chính là thích sao? "

" Không hẳn. Một lần rung động chưa hẳn là thích. Nhưng mà nhiều lần rung động, vậy chắc chắn là thích rồi. "

" Cậu lấy cái gì để khẳng định là rung động nhiều lần thì chính là thích? "

" Ờm.... Không có cái gì hết. Bất quá cũng có thể đổi một cách khác để xác định. Tớ hỏi cậu nhé, nếu như có một ngày cậu bắt đầu yêu đương và muốn kết hôn thì cậu muốn đối phương là ai? 3, 2, 1, trả lời! Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là ai? "

" Là.... Cậu ấy. "

" Giang Ngộ Tuyết? "



Hơi thở của Tần Chiêu bỗng chốc bị nén lại, đại não của anh trong giây lát chỉ còn duy nhất một suy nghĩ rằng: Anh thích Giang Ngộ Tuyết.

Loại thích này hoàn toàn khác biệt với tình bạn, loại thích này nhiều hơn là quyến luyến và ỷ lại, là ánh sáng khát vọng duy nhất trong sinh mệnh, là cây cỏ cứu mạng chấp nhất, là đem tất cả tình cảm mình thiếu thốn đều đặt trên người hắn.

Anh cũng không biết từ bao giờ mà tình cảm đã thay đổi.

Có thể là khi anh ngủ mơ thấy ác mộng, hắn đã ôm anh vào lòng, nhỏ giọng thủ thỉ với anh rằng, " Đừng sợ nhé, mình ở đây, mình ôm cậu, ở trong vòng tay của mình thì ai cũng không làm tổn thương được cậu. "

Hoặc có thể là khi hắn nắm tay anh, cùng nhau chạy trên đồng cỏ, cùng nhau thả diều, cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Cũng có thể là khi hắn ngồi bên cạnh anh, tựa đầu vào vai anh, cùng anh ngắm cực quang.

Cũng có thể là khi hắn nắm tay anh, dẫn anh băng rừng, vượt núi, cùng anh ngắm bình minh nơi thâm sơn hùng vĩ.

Cũng có thể là khi hắn nhường cho anh lát cắt ngọt nhất của quả dưa hấu ướp lạnh trong một ngày hè oi bức. Cũng có thể là khi hắn nhường cho anh cắn miếng đầu tiên của củ khoai lang nướng nóng hổi trong một ngày đông lạnh lẽo.

Cũng có thể là khi hắn dạy anh học bài, lúc anh không hiểu, hắn sẽ dùng bút gõ nhẹ lên trán anh, miệng tuy trách móc vài lời nhưng quay đầu sẽ dụng tâm mà giúp anh viết ra cả một cuốn sổ tay chỉnh lý lại kiến thức, chỉ ra cho anh tất cả mọi lỗi sai mà anh thường mắc phải khi làm bài.

Cũng có thể là đã từ rất lâu rất lâu về trước, khi lần đầu tiên anh gặp hắn, lần đầu tiên được vòng tay ấm áp của hắn ôm lấy.

Anh nhớ rất rõ, đó là một ngày đầu xuân lạnh giá, một ngày mà Côn Minh có tuyết rơi. Hắn xuất hiện cùng tuyết, nhưng lại không lạnh lẽo như tuyết, hắn giống như một vị thần, xuất hiện để cứu mạng anh, sưởi ấm anh, cứu rỗi cả tâm hồn đã sắp mục nát và thối rữa của anh.

Anh ngưỡng vọng hắn, nhưng đồng thời cũng ỷ lại vào hắn. Anh khát vọng chiếm hữu hắn, muốn chiếm hắn làm của riêng, muốn yêu đương cùng hắn, thậm chí là muốn kết hôn với hắn. Muốn thời thời khắc khắc đều được ở bên cạnh hắn, muốn sự quan tâm của hắn vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh. Anh giống như một hành khách cô độc đi lại vô số ngày đêm trong sa mạc, rốt cục gặp được ốc đảo và sau đó thì nổi lòng tham mà muốn chiếm lấy ốc đảo làm của riêng. Thật là một tâm tư đầy tham vọng và dơ bẩn. Nhưng mà anh lại không thể khống chế được bản thân.

" Kiều Tiểu Mạnh, tớ.... hình như thật sự thích cậu ấy rồi. " Tần Chiêu nói.

" Ừm. Có thể nhìn ra được. Lão Tần à, thích thì theo đuổi đi. Tớ nói cho cậu nghe nhé, người như Giang Ngộ Tuyết thì thật sự rất thu hút người khác đấy. Người thích cậu ấy không chỉ có con gái, con trai cũng có đó. Vì thế nếu như cậu không nhanh tay thì đến khi cậu ấy bị người khác hốt đi rồi thì đừng có mà khóc. Hơn nữa, so với người khác thì cậu có rất nhiều lợi thế, tỉ lệ thành công rất cao đó. "

Tần Chiêu lắc đầu, " Tớ không dám. "

" Tại sao? "

" Rất nhiều nguyên nhân. Tớ cũng không biết nên nói như thế nào nữa. Thôi, cậu... Để cho tớ bình tĩnh một chút đi. "

" Ò~ "



Thoáng một cái là đã đến sinh nhật của Giang Ngộ Tuyết. Ngày sinh nhật của hắn, hắn không tổ chức rình rang mà chỉ đơn giản mời vài người bạn thân thiết, đến một nhà hàng kín đáo và tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mọi người cùng nhau ăn uống và vui chơi cùng nhau.

Sau khi tiệc tàn, Giang Ngộ Tuyết cùng Tần Chiêu trở về Du Nhiên biệt viện, dù sao thì ngày mai cũng là ngày nghỉ, không cần phải đi học. Trở về nhà, vào phòng đóng kín cửa, hắn hí hửng đem quà ra mở. Quà sinh nhật của hắn năm nay khá phong phú. Lão cha tặng cho hắn một cây bút máy. Trưởng công chúa thì tặng cho hắn một bức tranh do nàng tự tay vẽ. Giang Hạc Hiên thì tặng cho hắn một vài món đồ chơi thổ cẩm dân tộc nhỏ nhỏ xinh xinh mà y mua được ở trong chuyến công tác ở biên giới. Còn Giang Cẩm Thư, nha đầu này thì lại rất qua loa với hắn, chỉ tặng cho hắn một chồng sách tham khảo, là mấy quyển tài liệu chuyên dùng để ôn thi đại học mà ở nhà sách nào cũng có bán ấy. Giang Ngộ Tuyết xem mà vừa bực vừa buồn cười, nha đầu này với hắn từ nhỏ tính tình không hợp nhau, lúc nào cũng như nước với lửa, lúc nhỏ thì thường xuyên đánh nhau, bây giờ thì cứ có dịp là con bé lại đá đểu hắn.

Bỏ qua món quà gây ức chế của Giang Cẩm Thư, Giang Ngộ Tuyết lại tiếp tục mở quà của bạn bè tặng. Tiêu Tử Văn- thằng bạn thế giao, từ nhỏ lớn lên cùng với hắn đã tặng cho hắn một bộ chén bát đũa muỗng bằng gốm sứ rất đẹp, cũng rất thực dụng. Hắn sắp dọn ra nhà mới rồi, mà ở nhà mới còn chưa mua những thứ này, thế nên bây giờ cu cậu tặng cho hắn một bộ thì hắn cũng đỡ phải đi mua. Trác Chi Lan - nhỏ bạn thân từ thuở mẫu giáo của hắn thì tặng cho hắn một xấp phiếu giảm giá của chuỗi siêu thị do nhà nhỏ mở. Còn Kiều Tiểu Mạnh thì tặng một chậu sen đá nhỏ, rất đẹp.

Cuối cùng là quà của Tần Chiêu, món quà mà Giang Ngộ Tuyết mong chờ nhất. Hắn hí hửng bóc quà ra, nhưng sau đó khi nhìn thấy một hộp nến thơm đẹp đẽ hiện ra thì toàn thân như bị ai đó dội xuống một gáo nước lạnh vậy. Thất vọng và hụt hẫng.

Đây là nến thơm của hãng CIRE TRUDON, một nhãn hàng mà Giang Ngộ Tuyết rất thích sử dụng. Và hắn tin chắc rằng Tần Chiêu biết hắn thích nến thơm của hãng này và hắn cũng tin rằng anh chắc chắn biết rằng giá cả của hãng này không hề rẻ. Giá đắt đến mức hắn còn không dám tùy tiện mua, chỉ dám dùng ké của cha hắn hoặc là chờ đến dịp đặc biệt nào đó rồi vòi cha mua cho. Nhưng mà khi nhận được món quà này từ tay Tần Chiêu, hắn lại chẳng hề vui vẻ chút nào.

( nến thơm Cire Trudon nè. Ai mà hay coi video của Thái Công thì chắc là sẽ biết cái này.)



Từ trước đến giờ, quà mà Tần Chiêu tặng cho hắn đều là hàng thủ công. Là anh vụng về mà tỉ mỉ, từng chút từng chút một làm ra. Hắn thích những món quà đó không phải là vì những món quà đó có bao nhiêu đắt đỏ, mà là do đó là thứ độc nhất ở trên đời thuộc về riêng hắn, và thông qua những món quà nhỏ ấy, hắn nhìn thấy được sự chân thành sâu sắc của Tần Chiêu dành cho hắn. Còn bây giờ, anh tặng cho hắn một thứ rất đắt đỏ, tuy hắn rất thích thứ này, nhưng mà nhìn nó vẫn cứ lạnh lẽo thế nào ấy. Hắn vẫn là thích những món đồ thủ công dù méo mó nhưng do chính tay anh làm hơn là một món hàng tinh xảo nhưng lại là mua ở bên ngoài.

Trong một khoảnh khắc, Giang Ngộ Tuyết đột nhiên cảm thấy Tần Chiêu không còn quan tâm hắn như trước nữa. Hắn không biết tại sao, nhưng cảm giác của hắn bây giờ là vừa có chút sợ hãi vừa có chút tức giận.

Hắn ôm một cục tức to đùng đi ngủ. Sáng hôm sau, khi thức dậy, ra đến sân tập võ thì nhìn thấy Tần Chiêu và lão cha đều có mặt ở đó.

Tần Chiêu vừa thấy hắn thì cười tươi, lên tiếng chào hỏi, " Tiểu Tuyết, chào buổi sáng nha! "

" Ờ. " Giang Ngộ Tuyết hờ hững đáp, sau đó quay sang Giang Duật Hành, nói, " Cha, chúng ta cũng rất lâu rồi chưa đánh nhau, ngài có hứng thú đánh với con một trận không? "



Giang Duật Hành cũng đã nhìn ra được là hình như có gì đó không đúng lắm, nhưng mà ông vẫn không vạch trần, chỉ nói, " Con khởi động, làm nóng người trước cái đã, đừng để bị thương. "

" Ò~ " Giang Ngộ Tuyết đáp rồi liền đi ra một góc sân đứng khởi động, cách Tần Chiêu xa ơi là xa.

Tần Chiêu thấy vậy, liền chạy tới bên cạnh hắn. Ai ngờ đâu hắn lại né anh, không cho anh đến gần. Liên tiếp lặp lại 3 lần như thế, Tần Chiêu liền hiểu ra được sự né tránh của hắn. Anh đứng đó, như bị trời trồng, ánh mắt nhòe đi.

Thái độ của Giang Ngộ Tuyết thật sự làm cho Tần Chiêu cảm thấy sợ hãi. Trái tim của anh hẫng mất một nhịp, đau đớn đến tê dại. Từ trước đến giờ, anh đã quá quen thuộc với sự nồng nhiệt và sự quan tâm của hắn, vì thế anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày ánh mắt của hắn không hướng về phía anh nữa, cũng không cho phép anh đến gần hắn nữa. Thì ra, cảm giác này thật sự là đau đớn đến tột cùng.

Trước kia, thật ra thì cũng có một quãng thời gian hắn thường xuyên lạnh nhạt với anh, nhưng mà lúc đó anh cảm nhận được rất rõ ràng rằng hắn không phải là đang cố ý làm vậy, trong sự lạnh lùng ấy còn ẩn chứa sự bế tắc. Thời gian đó là thời gian hắn đang khởi nghiệp, áp lực công việc đè nặng trên vai, mà lúc đó hắn chỉ mới 13, 14 tuổi, áp lực quá lớn dẫn đến tâm tính thất thường là chuyện đương nhiên. Trên thực tế thì trước khi hắn bắt đầu lạnh nhạt với anh thì anh đã phát hiện ra được trạng thái tâm lý đang bất ổn của hắn. Vì thế, thời gian đó cho dù hắn có lạnh lùng đến mức nào thì anh cũng không cảm thấy đau đớn và khó chịu như này. Bởi vì lúc đó anh có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, có thể hiểu được áp lực mà hắn đang phải gánh chịu, nhưng lần này không giống vậy, lần này là lần đầu tiên anh không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên lạnh nhạt và tránh né anh. Không phải là hôm qua hắn vẫn còn cười nói rất vui vẻ với anh sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào hắn đã phát hiện ra tâm tư dơ bẩn của anh và bắt đầu chán ghét anh rồi sao?

Giang Duật Hành chứng kiến cả quá trình, ông đoán chắc là có chuyện không lành rồi. Hai đứa nhỏ này, từ nhỏ đến giờ chưa từng giận nhau bao giờ, Giang Ngộ Tuyết lúc nào cũng phủng Tần Chiêu trên lòng bàn tay, lúc nào cũng sợ anh buồn mà hôm nay lại đột nhiên tỏ thái độ như vậy thì chắc chắn là có chuyện rồi. Giang Duật Hành khẽ thở dài, đi đến vỗ vỗ vai Tần Chiêu, nói, " Con vào trong trước đi, để ta nói chuyện với nó. "

" Vâng. " Tần Chiêu như tìm được một bậc thang để đi xuống, vội vàng chạy vào trong. Anh cố gắng nén nước mắt để bản thân không bật khóc ngay lúc này.

Giang Ngộ Tuyết khởi động xong thì liền như một con chó điên mà lao đến tung cước tung quyền với Giang Duật Hành. Giống như là muốn xả giận vậy. Giang Duật Hành cũng nhận ra tâm trạng của hắn, nhưng mà ông cũng sẽ không vì hắn không vui mà chịu làm cái bao cát cho hắn đấm. Hắn tung một chưởng thì ông cũng đạp cho hắn một cước.

Kết quả của trận so tài này thật sự rất dễ đoán. Một con chó con mới mười mấy tuổi đầu thì làm gì mà có cửa để thắng được một người đã sống lâu hơn hắn gần 40 năm, lúc Giang Duật Hành tập võ, đánh nhau với người khác thì hắn còn chưa ra đời đâu.

Giang Ngộ Tuyết ôm một thân đầy đau đớn, nằm ngửa trên sân tập mà thở hổn hển. Giang Duật Hành ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cười nói, " Thế nào? Còn muốn đánh nữa không? "

" Không.... Không đánh nữa! Cha à. Ngài đúng là.... bảo đao chưa cùn. Hơn 60 tuổi rồi..... mà đấm người.... vẫn đau như thế.... "

" Tuổi tác chỉ là một con số thôi! Được rồi, nói đi, hôm nay đột nhiên nổi điên cái gì đó? "

" Con không có nổi điên! "

" Samoyed à, ta là cha của con đó! Tính cách của con thế nào mà ta còn không hiểu sao? Từ nhỏ đến lớn, con sợ nhất là tập võ cùng ta, con chê ta đánh quá đau, chỉ thích tập cùng anh trai của con. Vậy mà hôm nay lại chủ động đòi ta đánh, đó còn không gọi là nổi điên thì là gì? "

" Đúng~ con chính là điên rồi đấy! " Giang Ngộ Tuyết đột nhiên đùng đùng nổi giận, nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.

Giang Duật Hành ngơ ngác luôn. Đứa nhỏ này.... Đừng nói là đổi môi trường học tập, môi trường mới có áp lực quá lớn nên bị ép đến điên thật rồi đấy chứ? Shhh, nhưng mà cũng không đúng. Chuyện này hình như không liên quan đến học tập, mà hình như là liên quan đến Tần Chiêu thì phải. Vừa sáng bảnh mắt ra là ông đã thấy hai đứa nó không đúng rồi.....

Một lúc sau, mọi người lại tập trung ở nhà ăn để ăn sáng. Hôm nay, vì tâm trạng của Giang Ngộ Tuyết không tốt, mang theo dòng năng lượng tiêu cực nên bầu không khí trên bàn ăn cũng có vài phần căng thẳng.

Tần Chiêu vì muốn hòa hoãn bầu không khí mà cố gắng nặn ra một nụ cười, gắp cho Giang Ngộ Tuyết một cái há cảo nhỏ, nói, " Tuyết à, cậu ăn thử món này đi. Cái này.... là công thức mới đấy, ngon lắm đấy. "

Giang Ngộ Tuyết liếc lên nhìn Tần Chiêu một cái. Cái nhìn này làm anh căng thẳng cực kỳ, anh rất sợ giây tiếp theo hắn sẽ đem cái há cảo hất ra khỏi bát. Nhưng, thật may là hắn không làm vậy, hắn chậm rì rì gắp miếng há cảo lên, chấm chấm vào chén nước tương rồi bỏ vào miệng nhai nhai.

Tần Chiêu thấy vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh được nước tiến tới, hỏi hắn thêm câu nữa, " Cảm thấy thế nào? Có ngon không? "

Giang Ngộ Tuyết không đáp. Hắn chậm rì rì tiếp tục ăn, gắp một lần mấy cái há cảo bỏ vào miệng, làm hai má phồng lên như là một con sóc nhỏ vậy. Trông hắn bây giờ giống hệt một đứa trẻ vì một món quà không vừa ý mà giận dỗi vô cớ vậy. Vừa có chút đáng trách nhưng cũng vừa có chút dễ thương.