12 Chòm Sao Và Ngôi Trường Cấp 3

Chương 10: CHƯƠNG 10



(Rón rén )Cô nàng Song Ngư lén lút ra vườn tìm Thiên Bình mà không hề để ý mấy con người kia vẫn đang theo dõi cô.Ra đến vườn, Song Ngư vừa nhìn thấy Thiên Bình cô định hét lên gọi cậu– Thiê…Chưa kịp dứt lời cô thấy trước mặt Thiên Bình là một cô gái người ngoại quốc.Bất chợt cô gái đó ôm chầm lấy Thiên Bình và khóc.Nhìn hai người trông có vẻ như quen biết nhau.– Cái… !?Lúc đó, Song Ngư chỉ mong sao Thiên Bình gạt cô ta ra.Thế mà Thiên Bình lại xoa đầu cô ta làm Song Ngư đứng gần đó đau khổ biết bao…– Hức… Hức…Song Ngư không kìm lại được nước mắt, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi.Nghe thấy tiếng khóc, Thiên Bình quay lại và thấy cô bạn gái mình đang đứng đó trong tình trạng cực kì thê thảm, cậu chạy thẳng ra chỗ cô.Thấy Thiên Bình chạy lại chỗ mình. Song Ngư bỏ chạy một mạch.Thiên Bình hoảng hốt đuổi theo– Đợi đã Song Ngư!Song Ngư không buồn ngoái đầu lại nghe Thiên Bình.– Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà! Đợi đã !!!Hai người họ cứ thế đuổi nhau ra tận ngoài đường.Song Ngư cắm đầu chạy thẳng mà không để ý có chiếc xe đang tiến tới gần.(Bíp ! Bíp !)Một chiếc xe lao thẳng tới chỗ Song Ngư. Cô nàng sợ tới mức không di chuyển nổi. Cô nhắm tịt mắt lại người run run.(Bộp ! )(Kít ! )Tiếng phanh xe chói tai vang khắp con đường.Cô nàng Song Ngư mở mắt ra từ từ. Khắp người cô đau nhức.Song Ngư lẩm bẩm– Mình chưa chết sao…Song Ngư cảm thấy có gì đó không ổn. Cô cảm thấy như có ai đó đang ôm chặt mình và bảo vệ mình từ nãy đến giờ.Cô quay sang và thấy Thiên Bình đang nằm ôm chặt cô dưới đất. Song Ngư sợ hãi lay người Thiên Bình.– Này ! Thiên Bình ! Mở mắt ra đi !Thiên Bình từ từ mở mắt ra.– Tốt quá rồi… Cậu không sao…Nói rồi Thiên Bình ngất đi.– Không được ! Không! Mở mắt ra đi mà !Tiếng hét tuyệt vọng của Song Ngư vang khắp con đường.Mấy con người vẫn đang theo dõi kia chạy ra giúp đỡ.– Nè! Gọi cứu thương đi!– Thật khủng khiếp!– Thiên Bình…– Cậu ấy sẽ không sao chứ?Mấy cậu con trai con lại nghe tin cũng phóng thẳng tới.Song Ngư khóc thảm thiết– Xin lỗi… Thiên Bình à… Chỉ vì tớ cố chấp…Mấy cô gái còn lại an ủi Song Ngư.– Đừng khóc nữa! Thiên Bình sẽ không sao đâu!– Đúng đó!– Sẽ không có chuyện gì sảy ta với Thiên Bình của cậu đâu!– Thiên Bình khoẻ lắm! Cậu ta sẽ không sao đâu!Nghe những lời an ủi của mấy đứa ban Song Ngư cũng an tâm phần nào.(Pí po! Pí po!)Thiên Bình được chuyển thẳng tới bệnh viện.Trong lúc Thiên Bình tiến hành phẫu thuật. Song Ngư ngồi bên ngoài đợi mãi. Ca phẫu thuật dài hơn mong đợi nên Song Ngư phải ngồi đợi qua đêm.(Cạch!)Cánh cửa mở ra, một cô y tá khá trẻ tiến đến gần chỗ Song Ngư ngồi và nói.– Chúc mừng chị! Ca phẫu thuật của chồng chị đã thành công! Chồng chị sẽ tỉnh lại sau vài ngày hồi sức thôi ạ!Song Ngư ngây người ra.Đang định bảo cô y tá đó chỉ là bạn trai cô thì Thiên Bình được đưa về phòng bệnh.Song Ngư vội vàng đi theo. Nhìn thấy Thiên Bình vẫn đang trong tình trạng hôn mê, tin Song Ngư như bị thắt lại.Sáng hôm sau, ngồi bên cạnh giường bệnh của Thiên Bình vẫn chưa tỉnh, Song Ngư nắm lấy tay của Thiên Bình và nói.– Thiên Bình nè! Xin lỗi nha! Mình sẽ bảo vệ cậu…(Tóc! Tóc)Nước mắt Song Ngư tuôn rơi.-… Tớ sẽ bảo vệ cậu mà… Vậy nên hãy tỉnh lại đi…Bất chợt Thiên Bình nắm lấy tay Song Ngư làm cô nàng giật bắn cả mình.– Hử !?Thiên Bình từ từ mở mắt ra. Cậu ta nói với giọng yếu ớt.– Đừng khóc…nữa…Nói rồi Thiên Bình kéo Song Ngư vào lòng mình.Mất thăng bằng, Song Ngư ngã vào lòng Thiên Bình.Song Ngư vui không ta siết. Cô ôm chặt Thiên Bình.