12 Chiếc Lông Vũ

Chương 7: Không phải "người"



Ban đêm của mùa nắng thường thoải mái hơn rất nhiều so với ban ngày nhờ vào những cơn gió lớn thổi đến từ phía Tây. Bầu trời đêm cũng được soi sáng bởi ánh trăng êm dịu và muôn vàn vì sao lấp lánh.

Thế nhưng, đêm tối lại thường tĩnh lặng.

Và chính sự tĩnh lặng ấy sẽ tạo điều kiện cho những việc xấu xa xảy ra.

Trong cái ngách nhỏ bên hông tiệm trang sức, một gã đàn ông đang rời khỏi nhà với dáng vẻ thận trọng và khuôn mặt lấm lét. Trốn khỏi mụ vợ già vào giữa đêm thế này khiến gã có đôi chút sợ sệt, nhưng cô tình nhân nóng bỏng đang đợi gã ở cuối phố và gã không thể để cô ấy chờ lâu được.

Vượt qua nhiều dãy đèn dầu chập choạng dưới gió, gã đàn ông cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng thân quen đứng nấp phía sau con hẻm tối.

Là một cô gái trẻ với cái cổ áo trễ xuống đến tận phần ngực đẫy đã.

- Ây da! Bé cưng của em, sao anh lại muộn vậy? Trời lạnh lắm đấy anh biết không?

- Anh xin lỗi. Hôm nay không hiểu sao mụ vợ của anh lại thức muộn vậy nữa.

- Không sao, em hiểu mà. – cô gái ưỡn ẹo cái hông lẳng lơ rồi nói tiếp – Nhưng em đã cất công theo anh đến tận Regan rồi này, anh không có gì thưởng cho em sao?

- Có chứ. Có chứ.

Gã vuốt ve cái cằm xinh xắn của tình nhân, và rút từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền nạm ngọc sáng lấp lánh.

- Quà cho bé cưng của anh.

- Ây da! Ngại quá đi! – Cô gái với tay cầm lấy ngay sợi dây chuyền – Thế còn thứ đó thì sao?

- Có cả đây. Không có nó thì làm sao vui được chứ?

- Anh này! Thật là… Ai thế kia?

Cô gái trẻ bất ngờ nhìn ra sau lưng gã đàn ông, nơi có một bóng dáng cao gầy đang đứng lấp ló dưới ánh đèn dầu.



- Ai đấy? – gã xẵng giọng

- Tôi muốn tìm ông để hỏi mua chút đồ ấy mà.

- Mua đồ gì vào giờ này? Mày điên à?

- Sao ông lại nói nặng thế? Tôi ra ngoài mua đồ vào giờ này vẫn còn tốt hơn là ra ngoài tằn tịu với bồ nhí, đúng không?

- Mẹ kiếp! Mày nói gì đấy hả? Muốn chết à?

- Chết? Phải. Tôi muốn chết lắm. Ông có thể giúp tôi không?

Cùng lúc với câu nói quái gở đó, gã đàn ông trông thấy hai đốm sáng lóe lên giữa đêm tối.

Là hai đốm sáng ánh lên màu đỏ rực như hai ngọn lửa.

Gã không thể nhìn thấy mặt của người đang đứng đối diện với gã, nhưng giọng nói của hắn tự nhiên lại khiến gã ta có chút sợ hãi. Giọng nói không trầm, không bỏng, không chua chát mà cũng chẳng ngọt ngào. Nó cứ lãnh đạm và lạnh lùng đến sởn cả gai óc.

- Em… em về đây… Anh ở lại nói chuyện đi.

Ả tình nhân chỉ buông được mỗi một câu run rẩy rồi liền cuốn cuồn bỏ chạy mất, và để mặc gã đàn ông ốm nhách ở lại với gương mặt ngỡ ngàng. Có vẻ như ả ta cũng hiểu rằng kẻ hay làm mấy việc bất minh như gã này thì dễ gì mà không có người đến kiếm chuyện.

- Nếu mày muốn mua đồ… thì bọn tao hết rồi… Không còn nữa… - gã nói với cái cằm nhọn đang run lên bần bật

- Hết rồi? Thế mà lão ta lại nói với tôi rằng ông vẫn còn đấy.

- Lão ta?

- Là lão chủ quán rượu lúc chiều đã mua hàng từ ông.

- À, ra là lão già khốn nạn đó…

Gã đàn ông nghe thấy người quen thì liền thở phào một cái. Rồi hắn hất cái cằm nhọn về phía bóng đen kia mà hỏi:

- Mày là người quen của lão ta à?

- Phải. Lão ta nói tôi có thể mua hàng từ ông.

- Mua hàng thì mua hàng, mắc gì phải giở giọng mất dạy như vậy chứ?

- Tôi chỉ muốn làm cho cô gái kia rời đi thôi, vì đây là chuyện bí mật mà.

- Không cần mày rách việc! – Gã quát lớn – Muốn mua hàng thì lại đây. Cứ đứng lấp ló ở đó làm gì?

- Không phải ông nói đã hết rồi sao?

- Đáng lý ra là hết rồi… - Gã đàn ông chần chừ một lúc thì mới chịu nói tiếp – Nhưng giữa chừng bị mày xen vào cuộc vui nên giờ tao đành bán lại cho mày vậy.



- Ông còn bao nhiêu?

- Đủ cho hai người. Mà sao mày lại hỏi vậy? Mày định mua nhiều hơn à?

- Phải, tôi muốn mua nhiều hơn. Ông còn đủ không?

- Không. Mỗi người chỉ được mua hai phần thôi, bọn tao không bán nhiều hơn. Mày không biết chuyện đó à?

- Tôi không biết. Lão già đó nhờ tôi mua thêm cho lão, nhưng lại không hề nói tới chuyện đó. Lão cố tình gài tôi mà.

- Mua thêm? Ha ha, lão già khốn nạn đó! Một gói là đã đủ chuốc cho con nhỏ…

Gã đàn ông bất ngờ sững người lại và im bặt đi.

Gã cuối cùng cũng nhận ra là mình đang bị gài bẫy, vì vốn dĩ thứ lúc chiều gã đưa cho lão chủ quán rượu kia chỉ là một túi vải mà thôi. Và người này cũng chưa từng nói muốn mua “hàng” gì.

Nhưng giờ có nhận ra điều đó thì cũng đã muộn rồi.

Bóng đen kia ngay lập tức lao nhanh tới và ép gã vào vách tường một cách vô cùng mạnh bạo. Gã cảm giác như có một ngọn lửa đang nóng bừng lên nơi lòng ngực. Cánh tay của người này không hiểu tại sao lại có thể nóng đến vậy, nóng rát cứ như bị lửa thiêu đốt.

Còn đôi mắt, nó có màu đỏ.

Chính là một màu đỏ thẫm như máu. Gã không thể nhìn nhầm được.

Mái tóc trắng của người đó bay phấp phới dưới gió đêm, càng làm nổi bật thêm màu đỏ quỷ dị đang hằn lên đầy sát khí trên gương mặt. Làm sao một con người bình thường lại có thể có đôi mắt đáng sợ như vậy chứ?

- M… mày… rốt cuộc mày là ai?

- Là “ai” sao? Không, không. Ông nên hỏi tôi là “thứ gì” mới đúng.

Phải.

Chính là nó, đứa bé duy nhất còn sống sau trận động đất hai năm trước.

Jav với mái tóc bạch kim nổi bật của tuyết trắng, làn da nâu nhạt màu của nền đất lạnh, nhưng đôi mắt đã không còn là màu đen của đêm tối yên bình, mà thay vào đó là sắc đỏ của sự giận dữ và hung tàn.

Và “Con người” cũng không còn là từ ngữ được dùng để gọi nó của lúc này nữa.

- Nói tao nghe, lão già chó chết đó mua thuốc để làm gì hả?

- Đ… để… để…

Gã đàn ông run lẩy bẩy đến mức không nói nên lời.

Sát khí tỏa ra từ Jav khiến mọi giác quan của gã như bị đông cứng lại, còn lòng ngực gã thì cứ không ngừng đau nhói lên vì bị thứ sức mạnh nóng ran của nó đè lên người. Hơi thở dồn dập của gã khiến Jav càng thêm mất bình tĩnh. Chẳng mấy chốc, nó đã vô thức bóp lấy cái cổ gầy rộc và ốm yếu trước mặt.

- Nói mau. Hay mày muốn tao bẻ gãy cổ?



- Là để chuốc cho con nhỏ bồi bàn ở quán của lão ta!

Gã đàn ông cố dùng chút hơi sức còn lại để nói mà như muốn hét toáng lên.

- Một gã thương nhân buôn lúa nếp muốn ngủ với con nhỏ đó, nên lão phải mua thuốc về để bẫy…

- Lũ khốn nạn!!!

Jav nghiến răng.

Vậy rõ ràng là nó đã không đoán sai. Thứ lão chủ quán rượu đã mua chính là thuốc cấm.

Ngọn lửa phẫn nộ ngay lập tức bùng cháy trong người Jav, và dồn thẳng vào bàn tay đang bóp nghẹn lấy cái cổ xương xẩu của gã đàn ông kia. Nó không thể nào tha thứ cho bọn khốn dám giở trò hãm hại một cô gái yếu đuối được. Jav muốn giúp Ani, và nó làm ra những việc này cũng chỉ vì muốn giúp cô ấy mà thôi.

Nhưng mà…

Cái lưỡi thè ra cùng với những đường gân xanh nổi hằn trên tròng mắt cũa gã, lại đang khiến nụ cười man rợ dần xuất hiện trên gương mặt Jav.

“Meooooo”

Tiếng mèo kêu đột ngột vang lên.

Jav giật mình buông lỏng bàn tay ra, và để thân xác yếu ớt của gã đàn ông rơi uỳnh xuống đất. Trong thoáng chốc, nó như mất đi kiểm soát vì cơn giẫn dữ bộc phát bất ngờ.

- So với việc giết chết một con mèo thì giết người thú vị hơn nhiều, phải không?

Chú mèo đen khập khiễng bước đi với cái chân đã bị quấn kín băng. Nhưng nó vẫn nhìn thấy rõ được con người với đôi mắt đỏ đáng sợ vừa nói chuyện với nó.

Một con vật bé nhỏ như nó rốt cuộc vẫn nên biết an phận mà quay về nhà thì hơn.

Vì người mà nó đã đem lòng yêu quý, hóa ra lại không phải là “người”.