100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 18: Mùi xác chết



Một nơi nhỏ trong sân, Nhiếp Thái Ngôn xây một căn nhà bằng kính, để hắn có thể thoải mái ngắm cảnh, nghỉ ngơi, thư giãn. Buổi tối nơi này được thắp sáng bởi những dây đèn led nhỏ màu vàng ấm, trong chúng thật lung linh.

Nhiếp Thái Ngôn trên môi luôn nở nụ cười, trên người toát ra dáng vẻ bạn trai dịu dàng, ấm áp. Bên cạnh có vài chiếc nến nhỏ ánh sáng mờ ảo. Tại thêm hiệu ứng cho hắn càng mê người. Khiến cho người con gái đối diện cứ nhìn ngắm không thể rời mắt, càng lúc càng chìm đắm trong khung cảnh lãng mạn này.

"Trang Hi Lập, cô biết hôm nay cô rất đẹp không?" Hắn nhìn cô ta cười tít mắt.

Trang Hi Lập cười thẹn thùng, vén tóc ra sau: "Nhiếp tiên sinh, anh quá khen tôi rồi!"

Nụ cười trên môi hắn càng ma mị hơn:

"Ăn đi! Tôi đặt biệt chuẩn bị cho cô!"

Trang Hi Lập nhìn món ăn trên dĩa, cảm thấy muốn buồn nôn không muốn ăn chút nào, nhưng vì không muốn làm Nhiếp Thái Ngôn thất vọng nên cắt một miếng to rồi cho vào miệng. Mùi máu tanh nồng kích thích khó chịu, Trang Hi Lập liền nôn ra ngoài.

"Nhiếp tiên sinh, đây là gì thế khó ăn quá. Tôi không ăn được!"

Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày cười nói: "Đây là món cô Trang thích cơ mà."

"Nhiếp tiên sinh tôi..."

Hắn cất giọng cất ngang lời cô ta, hắn chau mày khó hiểu: "Là trái tim của người đàn ông có tiền, sự giàu có của anh ta cũng khiến tôi choáng ngợp. Không phải cô luôn muốn có trái tim này sao?"

Trang Hi Lập kinh ngạc đến sợ hãi. Nhiếp Thái Ngôn nở nụ cười đầy quỷ dị, hắn đưa ngón trỏ lên miệng: "Suỵt! Hiện tại cô không cần phải sợ. Nhưng đêm nay cô nhất định sẽ trải qua một đêm... vô cùng khủng khiếp. Hãy hét lớn lên nếu có thể!"

Từng lời nói, cử chỉ của hắn đều khiến Trang Hi Lập cảm thấy ớn lạnh, dựng cả tóc gáy. Nhớ đến những tin đồn về hắn, cô ta mới cảm thấy mình tự tìm đường chết. Dự cảm không lành trong lòng Trang Hi Lập đứng lên ngay lập tức: "Nhiếp tiên sinh, tôi ăn no rồi, tôi về trước đây!"

Nhiếp Thái Ngôn ngẩng đầu nhìn Phượng Uyển, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, biểu cảm đáng thương: "Cô ta chạy rồi kìa!"

"Đại ca, cô ta chạy không thoát được đâu!" Phượng Uyển ở bên cạnh nhẹ nhàng trả lời.

Trang Hi Lập vừa bước ra khỏi nhà ăn liền bị thuộc hạ của Nhiếp Thái Ngôn túm lấy tóc thô bạo kéo đi. Ép cô ta quỳ gối xuống trước mặt Nhiếp Thái Ngôn. Trang Hi Lập khóc lóc nước mắt, nước mũi tèm lem, van xin: "Nhiếp tiên sinh, anh tha cho tôi đi. Nhiếp tiên sinh, mong anh tha cho tôi!"

"Đại ca, là Lạc tiểu thư!" Phượng Uyển cất giọng nói với hắn.

Nghe đến Lạc An Khuê Nhiếp Thái Ngôn liền cong môi cười rạng rỡ. Ánh mắt hắn hơi liếc nhìn bóng dáng cô gái đang thập thò, áp mặt nhìn vào trong. Trên mặt là biểu cảm nhăn nhó rất coi, làm cho hắn cảm thấy cô rất buồn cười. Hắn vui vẻ nói với Trang Hi Lập: "Cô gái của tôi đến tìm tôi rồi. Lần sau sẽ chơi với cô!"

Tên thuộc hạ tiến đến kéo cô ta đi, Trang Hi Lập liền giãy dụa thoát ra, nhào đến ôm lấy chân của Nhiếp Thái Ngôn: "Tôi là bạn thân của Lạc An Khuê, cô ấy rất mến tôi. Nếu như tôi có mệnh hệ gì cô ấy sẽ rất buồn. Nhiếp tiên sinh nể tình cô ấy anh tha cho tôi được không?"

Người phụ nữ này đúng là có đầu óc nhanh nhẹn mau chóng nắm lấy Lạc An tgdd Khuê ra để hắn có thể thay đổi ý định. Rất hay! Có bạn thân nào gài bẫy để bạn mình đi 'tiếp khách' thay cô ta không?

"Bạn thân? Vậy phải tiếp đãi nhiệt tình rồi!" Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười.

Thuộc hạ liền thô bạo lôi cô ta đi, Trang Hi Lập liều mạng gào thét: "Không được!!!"

"Nhiếp Thái Ngôn!!!"



"Lạc An Khuê!!! Mau cứu tôi!"

"Lạc An Khuê!!!"

Thuộc hạ cảm thấy sau khi ra khỏi nhà kính, sợ sẽ kinh động đến Lạc An Khuê ở bên ngoài, nên tiêm cho Trang Hi Lập một liều thuốc mê cực mạnh khiến cô ta ngủ ngay lập tức. Mới yên tâm đem cô ta đi.

Nhiếp Thái Ngôn đi một đường khác ra bên ngoài. Bước chân hắn chậm rãi đứng phía sau cô. Cô thì chăm chú nhìn vào bên trong. Lạc An Khuê tức giận đến giậm chân: "Sao lại không nhìn thấy gì thế cơ chứ!"

"Đây là kính 2 chiều. Em không nhìn thấy là đúng!" Nhiếp Thái Ngôn nhẹ nhàng nói vào tai cô.

"Ui trời ơi!" Lạc An Khuê giật mình thốt lên.

Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười. Biểu cảm của hắn rất tự nhiên như vừa rồi không có chuyện gì cả. Hắn cũng không lo sợ việc Lạc An Khuê có nhìn thấy chuyện vừa rồi hay không?

Căn nhà kính này là do hắn thiết kế, kính cũng dùng loại đặc biệt: Có thể chống được đạn và thuốc nổ mức độ chịu lực tác động đến nó rất tuyệt vời. Người ở bên trong có thể thấy ở bên ngoài rất rõ. Người ở bên ngoài nhìn vào thì không thể thấy gì cả, cách âm thì khỏi bàn cãi. Nó như một thế giới riêng tách biệt với bên ngoài.

Đó là lý do hắn không hề lo lắng cô sẽ nhìn thấy.

"Không phải tiểu thư nói trong người không khỏe sao? Sao lại đến đây vậy!" Hắn nhướng mày cười nói.

Lạc An Khuê lập tức giơ con mèo trong tay lên trước mặt hắn. Cô cười tít mắt nói: "Em vừa nhặt được con mèo hoang này trong vườn nhà anh đấy. Anh xem con mèo này dễ thương lắm đúng không?"

Phượng Uyển đứng phía sau thầm khinh bỉ cô Lạc kia cũng biết tìm lý do lắm đấy. Làm gì có con mèo hoang nào là giống mèo Anh chứ. Nhìn đi nó mập mạp tròn trịa, lông mềm mịn nhìn thấy là thích ngay. Đủ biết nó được nuôi dưỡng cỡ nào. Cô còn dám nói nó là mèo hoang. Có thằng ngu mới tin.

Nhiếp Thái Ngôn biểu cảm bất ngờ, giơ tay vuốt ve đầu con mèo: "Dễ thương lắm, thật không ngờ trong vườn nhà tôi lại có con mèo dễ thương thế này!"

Phượng Uyển ở bên cạnh nhìn thấy hành động vuốt ve con mèo đầy dịu dàng của Nhiếp Thái Ngôn mà muốn té ngửa.

Đùa anh ta à! Ở Nhiếp gia trên dưới đều biết Nhiếp Thái Ngôn không thích động vật. Một lần có con chó của người giao rau củ đi lạc vào đây. Nhiếp Thái Ngôn liền bẻ cổ con chó rồi vứt ra ngoài. Vậy mà giờ lại dịu dàng như thế. 'Đại ca anh sao anh lại như thế chứ!'

Lạc An Khuê cười tươi đưa con mèo cho hắn: "Vậy anh nuôi nó đi!"

Nhiếp Thái Ngôn ôm lấy con mèo, cười nhẹ: "Được!"

Cô đột nhiên cười ngốc nghếch nhìn hắn. Nhiếp Thái Ngôn hơi nhướng mày nói: "Nhưng mà... Tôi không biết chăm sóc mèo. Ở đây cùng tôi chăm nó không?"

"Được chứ..." Lời vừa thốt ra Lạc An Khuê liền cứng nhắc người. Cô nghĩ đến lúc chiều thì buồn bã: "Cô gái kia của anh thì làm sao? "

Nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn cứ im lặng không nói gì nhìn mình, Lạc An Khuê trong lòng trở nên khó chịu, tức giận vô cùng, cô giơ tay đánh hắn một cái: "Anh im lặng như thế làm gì? Anh là để tôi tự nghĩ rồi tự an ủi mình sao! Nhiếp Thái Ngôn anh quá đáng lắm, dù không thích tôi cũng phải nghĩ đến cảm xúc của tôi chứ!"

"Tôi... Đã làm gì sao?" Nhiếp Thái Ngôn bối rối nói.

"Ở trước mặt tôi không kiêng kỵ mà khen ngợi người phụ nữ khác xinh đẹp, còn mời cô ta về nhà ăn cơm. Anh thật biết cách dày vò tôi đấy!" Nước mắt nước mũi của cô chảy ra tèm lem trên khuôn mặt. Lạc An Khuê cũng thật ghét cái tính của mình, chỉ cần tức giận hay nói ra suy nghĩ thật trong lòng liền rơi nước mắt không cách nào dừng được.

Nhiếp Thái Ngôn quăng con mèo qua một bên, hai tay ôm lấy cô, xoa xoa lưng nhẹ nhàng an ủi cô: "Không có cô gái nào cả, chỉ có một mình em!"

Lạc An Khuê được người khác dỗ dành, lại muốn rơi thêm nước mắt. Cô từ nhỏ dù có khóc đến khàn cổ họng cũng không ai thèm dỗ dành. Giờ được Nhiếp Thái Ngôn dỗ dành sóng mũi lại thấy cay cay nên khóc tiếp.



Nhiếp Thái Ngôn cũng rất kiên nhẫn, hắn dịu dàng dỗ dành an ủi cô cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ ngon lành.

"Hai cô gái kia giao cho cậu giải quyết!" Hắn nói ngắn gọn rồi ngắt máy.

Hắn nhìn cô đang nằm trên giường yên ổn ngủ thoải mái. Hắn lại nhớ đến ở một nơi xa lạ, hắn và cô muốn được một giấc ngủ cũng là điều quá xa xỉ. Hai người họ luôn trốn chạy những kẻ săn lùng muốn giết chết mình. Từng khoảnh khắc, hình ảnh khi đó đều hiện rõ lên mồn một trong đầu hắn. Mặc dù là nguy hiểm cặn kề, Lạc An Khuê vẫn nắm rất chặt tay hắn không chịu buông. Cũng không có ý muốn bỏ hắn lại một mình khi hắn bị thương nặng, luôn bên cạnh đồng hành cùng hắn.

"Lạc An Khuê, em lấy đâu ra tinh thần như thế vậy? Thật đáng yêu!" Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười.

Buổi sáng sớm, Lạc An Khuê vẫn chìm trong giấc ngủ lại bị đánh thức bởi một mùi hương rất khó ngửi, càng ngửi lại càng thấy khó chịu. Cô liền bật người dậy quan sát một chút, đứng ở ban công nhìn thấy một làn khói lớn. Trong lòng nổi lên sự tò mò liền chạy xuống xem.

Giữa đường liền gặp Nhiếp Thái Tình, nhìn thấy cô anh ta liền giơ tay chào hỏi: "Cô Lạc mới sáng mà đi đâu vội vã quá đấy!"

"Anh không ngửi thấy mùi hôi kỳ lạ sao? Tôi muốn đi xem thử đó là cái gì!" Lạc An Khuê hơi gấp gáp nói.

Nhiếp Thái Tình nhếch mép cười nhẹ: "Mùi của xác chết khó ngửi ấy nhỉ?"

Lạc An Khuê giật mình đơ cả người, khi cô phản ứng lại Nhiếp Thái Tình đã bỏ đi. Lạc An Khuê lại càng muốn đi xem, cô chạy nhanh theo mùi hương khó chịu đó, khi đến nơi cô mới ngỡ ngàng, chết đứng nhìn hai thi thể xếp chồng lên nhau đang bị lửa thêu cháy đen không còn nhận diện được.

"An Khuê!"

Giọng nói của Nhiếp Thái Ngôn truyền đến. Cô xoay người về phía sau, nhìn hắn. Nét mặt của hắn của hiện giờ cũng khó coi không kém gì cô.

"Là ai vậy? Em có biết họ không?" Cô run run chỉ tay về phía thi thể.

"Tuyên Cát Như và Trang Hi Lập." Nhiếp Thái Ngôn nhẹ nhàng nói.

Trong lúc hắn vẫn chưa biết nên nói tiếp thế nào, Lạc An Khuê đột nhiên bước nhanh đến bên cạnh nắm lấy tay hắn, kéo hắn chạy đi. Vừa kéo hắn chạy cô vừa nói:

"Chúng ta đi trốn đi Nhiếp Thái Ngôn, đến một nơi xa không ai biết đến chúng ta. Sẽ không ai biết chúng ta hết. Nếu có bị bắt thì anh cứ nói em đã giết người, còn quyến rũ anh đi trốn cùng em. Cứ như vậy đi!"

"An Khuê... " Hắn cất giọng gọi cô.

Cô lại cất ngang hắn: "Em sẽ dùng mọi thứ của mình bảo vệ anh!"

"Lạc An Khuê..." Hắn một lần nữa muốn nói gì đó với cô.

Nhưng Lạc An Khuê bây giờ đang rất hoảng loạn: "Chúng ta đi nhanh lên thôi. Đi, đi nào!"

Nhiếp Thái Ngôn không ngăn được sự hoảng loạn của cô, hắn kéo mạnh cô vào lòng, ôm chặt cô, bàn tay của hắn xoa xoa lưng nhẹ nhàng an ủi, giọng nói nhẹ nhàng bên tai: "An Khuê, em bình tĩnh lại nghe anh nói được không?"

"Em không thể mất anh một lần nào nữa được. Nhiếp Thái Ngôn anh có biết lúc đó anh nhảy xuống vực em đã đau khổ đến chết đi. Em không muốn anh bỏ lại em nữa. Em không muốn!" Lạc An Khuê nói trong hoảng sợ.

Nhiếp Thái Ngôn hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Anh sẽ không bỏ lại em nữa!"

Em chịu khổ rồi! Ở nơi kia anh không thể bảo vệ tốt cho em. Nhưng đây là thế giới của anh, quy luật được tạo ra bởi anh, sẽ không kẻ nào có thể ngăn cản được chúng ta nữa!